"Tôi và Chu Ngạc Hoa có quen biết, có chút dây mơ rễ má."
Mấy ngày nay Tiểu Viên luôn nhớ lại nét mặt của Vĩ Trang khi trả lời cô, trong ngữ khí của người ấy có một cảm giác kiểu không diễn tả được, giống như bị sương giá mỏng manh bao phủ: "Chẳng qua xin lỗi, tôi không muốn nói nhiều về chuyện với bà ta."
Cho nên họ có quen biết.
Vốn dĩ Tiểu Viên cũng là đột nhiên nghĩ ra, nên mới có thể hỏi Vĩ Trang vấn đề này, câu trả lời có được lại là cái mà cô không nghĩ tới.
Vĩ Trang có nỗi niềm khó nói.
Tiểu Viên thở dài khe khẽ trong lòng.
Chẳng qua lần này người ấy không lặng im với cô, mà là thẳng thắn nói với cô rằng không muốn nói. Tiểu Viên suy nghĩ tường tận, Vĩ Trang trước nay cũng chưa từng giấu giếm với cô, bất kể là về thân phận của Vĩ Gia Bảo, hay là ở chuyện với Chu Ngạc Hoa. Người ấy có thể tiết lộ đến mức độ này với cô đã là ngoại lệ rồi đi......
Tiểu Viên lại đau lòng đối với người ấy nhiều thêm vài phần, cô đứng đấy một chốc, phục hồi tinh thần lại, chờ lát nữa cô còn phải đóng phim, không thể lại ngẩn người nữa.
Ngửa đầu thoáng nhìn trời, trời xanh mây trôi, ánh mặt trời thật tốt, xem chừng hôm nay lại là một ngày nóng bức. Cô về tới phòng nghỉ của chỗ quay, đổi trang phục, sau đó để chuyên viên trang điểm lên cho cô.
Bỗng nhiên có người đã đi vào.
Tiểu Viên kinh ngạc ơ một câu: "A? Alex!"
Vừa dứt lời, cô mới ý thức được mình đã lanh mồm lanh miệng.
Trợ lý Cao hơi khẽ cười, xua xua tay dáng vẻ không để ý, hơi gật đầu tựa như chào hỏi với chuyên viên trang điểm cùng trợ lý bên cạnh: "A, các thầy các cô vất vả rồi, tôi là fan tới thăm đoàn."
Chuyên viên trang điểm thấy cô ấy khí chất giỏi giang, trang điểm tinh xảo, tuổi tác cùng khí chất không giống ngôi sao lắm, cũng không nghĩ quá thuộc nhóm theo đuổi ngôi sao, càng giống như là tầng quản lý cấp cao trong doanh nghiệp, bèn không khỏi đưa mắt quan sát nhiều hơn.
Tiểu Viên vội vàng tiếp lời trợ lý Cao: "Là bạn của tôi."
"Cô, sao cô lại đến?" Ở hiện trường có người ngoài, Tiểu Viên cố gắng hết sức nén lại kinh ngạc của mình, nét mặt đã khôi phục vẻ tự nhiên, đôi mắt chớp chớp.
"Tôi tới thăm đoàn á," Trợ lý Cao cười đến cong cả đôi mắt, đi đến trước mặt Tiểu Viên.
Hóa trang của Tiểu Viên cũng làm được suýt soát kha khá rồi, chuyên viên trang điểm thức thời liền lui trước ra ngoài.
"Sếp Vĩ quả thật rất bận, thành phố Bội có việc sếp không dứt ra được, cho nên sếp đã để tôi tới." Trợ lý Cao nhẹ giọng nói với cô: "Đặc biệt khuyến khích một chút vì cô."
Tiểu Viên cũng nghe ra hơn phân nửa là cô ấy đã khoa trương, lọt đến tai vào trong lòng vẫn cảm thấy thật ngọt ngào, cô nhấp môi khẽ cười.
Tiếp theo lại nghĩ đến gì đó: "Nhưng liệu có người khác sẽ nhận ra được cô hay không?"
"À, vừa rồi tôi đã gặp đạo diễn Trần." Trợ lý Cao khẽ cười, Trần Vân Tú nhìn thấy cô ấy thì rất khách khí, cũng rất kinh ngạc. Đương nhiên trợ lý Cao không thể nói mục đích chân chính của cô ấy đến đoàn phim, chẳng qua thân phận của cô ấy chính là đại diện cho Đồng Hoa, cũng có thể thay mặt Vĩ Trang.
"Tôi nói với ông ấy là tôi tới với lí do cá nhân, rất ít người khác nhận ra tôi, có một ít thì cho rằng tôi là cấp cao của Đồng Hoa mà thôi......"
"Vậy cô......"
"Tiểu Viên, hóa trang xong chưa?" Hà Thần Ảnh đẩy cửa, tiến vào dò hỏi một tiếng.
Tiểu Viên cùng trợ lý Cao dừng lại, nhìn về phía cô ấy, Hà Thần Ảnh nhìn thấy trợ lý Cao thì cũng thoáng sửng sốt.
"Trợ lý Cao, sao cô lại đến?"
Trợ lý Cao đứng lên, Tiểu Viên bất chợt căng thẳng một chút.
Có vài phần ngạc nhiên trên mặt Hà Thần Ảnh khi nhìn vào mắt Tiểu Viên, lại thoáng nhìn trợ lý Cao.
"...... là thế này, ôi, nói ra thật sự vẫn có mấy phần ngượng ngùng," Trợ lý Cao cười cười, hơi chỉ vào Tiểu Viên: "Tôi là 'người làm vườn' của cô ấy."
Tiểu Viên chớp chớp mắt, cũng có chút bất ngờ.
"Sếp Vĩ thả cho tôi nghỉ phép hai ngày, tôi bèn qua thành phố Tây bên này chơi. Nghĩ Hoành Điếm cũng gần, thế là tới đây xem thần tượng nhỏ của tôi một chút." Trong nụ cười chân thành của trợ lý Cao còn mang chút ngượng ngùng, vô cùng có thể khiến người ta tin tưởng chấp nhận.
Hà Thần Ảnh trái lại cũng không nghi ngờ, có lẽ là cảm thấy thú vị, cô ấy che miệng khẽ cười: "Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa!" Ánh mắt của cô ấy dừng trên người Tiểu Viên: "Tiểu Viên, chút nữa cố lên nhé."
"A, được, cảm ơn chị Thần Ảnh." Tiểu Viên ngoan ngoãn đáp một tiếng, chờ sau khi Hà Thần Ảnh rời khỏi đây thì cô phù một cái, xoay qua trợ lý Cao: "May mà cô phản ứng mau! Còn nghĩ đến lí do giả bộ là 'người làm vườn'!"
Khóe môi trợ lý Cao giương lên độ cong nho nhỏ.
【 ôi, tôi đích thật là 'người làm vườn' mà! 】
【 chỉ là không được, không thể để lộ thân phận của mình! Kekeke! 】
Trợ lý Cao vừa biết được, thì trong lòng khen thầm một tiếng lớn. Thật là tới sớm không bằng tới đúng lúc, hôm nay cũng là ngày quay hai cảnh diễn lớn của Tiểu Viên.
Hoàng tử út bị hại chết yểu, còn là ở tiệc mừng thọ của Thái hậu. Trịnh Quý phi cũng sắp điên rồi, Nguyên Khánh đế cùng Thái hậu tức giận, toàn bộ cung đình đều là gió tanh mưa máu.
Thái tử bị điều tra ra có hiềm nghi to lớn, anh ta liều chết không nhận, cung nhân hầu hạ ở Đông Cung đều bị tai ương, đứng mũi chịu sào chính là cận thị Lương Tịch của Thái tử.
Lương Tịch bị lôi đến Nhân Thọ cung chịu thẩm vấn.
Do bề tôi họ Trịnh đắc lực nhất bên cạnh Thái hậu đích thân thẩm vấn, Thái hậu ngồi ở phía trên.
Thái hậu cũng chưa hỏi gì cả.
Thái giám họ Trịnh trực tiếp hành hình.
Hình pháp được dùng chính là không lộ dấu tích, trói chặt chẽ tay chân phạm nhân lên "giường hành hình", người thi hành đem một tấm giấy làm từ cây dâu tằm (*) đắp lên mặt người bị thẩm vấn, ngậm một ngụm nước phun lên mặt hắn.
(*) giấy làm từ cây dâu tằm chủ yếu dùng để viết thư pháp và vẽ tranh, gắn, gói tiền giấy, làm ô, làm pháo và đồ thủ công mỹ nghệ mang tính văn hóa (tóm lược theo baidu).
Hình minh họa:
Giấy màu vàng từ cây dâu tằm gặp được hơi nước liền bị ẩm, thuận theo đó dán lên trên mặt. Mũi miệng bị ngăn trở, ngăn cách với không khí, khiến cho người ta không cách nào hít thở.
Từng tấm từng tấm đắp lên, mãi đến khi phạm nhân ngạt thở mà chết, làm người chịu thẩm vấn cung khai hoặc là bỏ mạng. Giấy dâu tằm trên mặt được bóc ra, tấm giấy in hằn ngũ quan lồi lõm không bằng phẳng, hệt như mặt nạ. Hình phạt này vì dạng từa tựa như mặt nạ 'thiên quan' (*) của người đóng vai 'thăng quan tiến chức' trong hí kịch, nên cổ xưa gọi là "dán gia quan".
(*) Hình minh họa:
Hình phạt này từng xuất hiện trong rất nhiều phim Trung Quốc, chẳng hạn như cái Lăng Vân Triệt phải chịu trong Như Ý Truyện...
Một cảnh này được quay lên còn rất khổ cực.
Từ Mộc Dịch đương nhiên không thể đem hình phạt quay hoàn chỉnh thật sự. Trước đó cậu hỏi qua với Tiểu Viên rằng có cần thế thân hay không, Tiểu Viên nói bản thân có thể tự mình đóng.
Đạo diễn tiểu Từ cùng vài vị diễn viên đóng vai thi hành hình phạt, Tiểu Viên, tất cả cùng nhau trao đổi, quay mấy cảnh đặc tả là xong, đặc biệt nhấn mạnh nếu như Tiểu Viên chịu không nổi thì trực tiếp ra dấu tay hoặc là đá chân làm ám hiệu. Cậu vẫn không yên tâm, đã kêu riêng vài nhân viên công tác ở bên cạnh chú ý tình hình của Tiểu Viên.
Trong phim, Thái hậu thì đang thẩm vấn, một quá trình "dán giấy" này cố ý kéo dài đến hết sức thong thả. Mỗi khi dán một lớp thì tiến hành thẩm vấn, phạm nhân nếu muốn trả lời thì liền đá chân, nếu không thì cứ chịu hình suốt, con người kiên cường cứng rắn đi nữa cũng chịu đựng không nổi.
Một cảnh diễn này là cái mà Thái Quyển sợ nhất, mới nghĩ thôi mà anh ấy đều nổi râm ran hết cả đầu, còn chưa quay mà anh ấy đã căng thẳng đến lòng bàn tay vã mồ hôi.
"Ấy? Khoan đã!" Khóe mắt anh ấy thoáng liếc qua, nhìn thấy một nhân vật xuất hiện ngoài dự liệu: "Trợ lý Cao......?"
Trợ lý Cao mỉm cười về phía này, đi tới trước mặt anh ấy.
"Ngài, sao ngài tới rồi?" Thái Quyển hơi hoảng.
"Tôi coi như là 'người làm vườn' còn tới thăm đoàn thôi, ngài không cần căng thẳng!" Trợ lý Cao cười tủm tỉm.
"Khụ, không, không căng thẳng...... Ha ha, ha ha." Thái Quyển ngoài mặt cười phụ họa khô khan, trong lòng đang điên cuồng gào thét ôi chao mẹ ơi!
"Ha ha, chúng ta xem diễn xem diễn."
Cảnh diễn này, Từ Mộc Dịch căng thẳng và nghiêm túc chưa từng có. Sau khi hô 'Action', hai mắt cậu sáng rực, nhìn chằm chằm màn hình theo dõi.
Thoáng nghĩ ngợi, rồi lại hô lớn tiếng về phía Tiểu Viên: "Tiểu Viên, cô thử cảm giác trước xem, bất quá cũng sẽ quay vào, chúng ta không sợ lãng phí phim, quay hết cả vào, đến lúc đó có thể cắt ra tới thì tốt."
Tiểu Viên được quan tâm ấm áp đến, bèn cười đáp một tiếng.
Từ Mộc Dịch lại hô về hướng Chu Ngạc Hoa: "Mẹ nuôi à!"
"Biết rồi biết rồi, ta sẽ nghiêm túc một chút, đạo diễn Từ!" Chu Ngạc Hoa liếc ngang cậu một cái, giọng điệu lại ôn hòa khác thường.
Điền Điền nhỏ giọng nói với Thái Quyển: "Đạo diễn tiểu Từ thật sự rất săn sóc người khác."
Thái Quyển gật gật đầu, anh ấy thấp giọng nói: "Bé Viên phải cố lên nha!"
Trợ lý Cao khó tránh bị không khí dẫn dắt, trở nên khẩn trương.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, chờ đến khi lớp giấy kia đậy lên mặt cô, tầm mắt chịu sự ngăn cách, lỗ mũi bị chẹn lại, cố sức hít thở không khí mà không được, lồng ngực bèn phản ứng rất tự nhiên, nhanh chóng co rút tìm kiếm không khí.
Bề tôi Trịnh thi hành hình phạt kia là cận thị của Thái hậu, cũng là một vị diễn viên trung niên có thực lực. Ông ta nở nụ cười giả tạo ngoài mặt mà nói: "Cho ngài 'thăng quan tiến chức'!"
Mắt Thái hậu nhìn thẳng, cũng chẳng liếc ông ta một cái: "Có người nhìn thấy ngươi xuất hiện ở gần cung Ngọc Hi, nơi đó là chỗ ở của nhị Hoàng tử, một tây một nam với Đông Cung của Thái tử, cách xa nhau khá xa. Ngươi ở nơi đâu, làm gì?"
Lương Tịch ra sức duỗi chân.
Bề tôi Trịnh lấy giấy trên mặt hắn ra.
Đôi mắt Lương Tịch đều nghẹn đỏ hết, thở phì phò: "Nô, nô chỉ là, tình cờ đi qua."
Thái Hậu hơi giương khóe môi.
Bề tôi Trịnh lập tức đem giấy ấn về lại, còn dán lên tấm thứ hai: "Sau khi tiểu Hoàng tử chúc thọ thì liền trở về cung Ngọc Hi, Thái hậu đã ban một chén "cháo đậu đỏ hạt sen bách hợp" cho tiểu Hoàng tử ăn. Trên đường cung nhân trở về thì đã thấy ngươi ở gần cung Ngọc Hi."
Nguyên nhân Hoàng tử út bị hại là bột táo đỏ được phát hiện trong cháo. Từ nhỏ Hoàng tử đã không ăn được bột táo đỏ, một ti một tí cũng không thể. Người của cung Ngọc Hi từ trên xuống dưới đều biết, không có khả năng làm ra kiểu sai lầm này.
"Nói đi, có phải ngươi đã âm thầm thêm bột táo đỏ trong cháo của tiểu Hoàng tử hay không?"
Bề tôi Trịnh đã xách tấm giấy ẩm ướt thứ ba: "Ngươi thừa nhận rồi thì còn có cái thoải mái! Đừng ngoan cố a! Tấm giấy thứ ba......"
Những người khác quan sát đều đã nghiến chặt răng.
Thái Quyển nhịn đến cả mặt mũi đều đã vặn vẹo.
Điền Điền bịt kín đôi mắt không dám nhìn.
Trợ lý Cao mở di động quay video, nhăn mặt.
Trong đôi mắt Hà Thần Ảnh hiện lên một tia cảm xúc đau lòng thật rõ nét.
"Cắt cắt cắt cắt" Từ Mộc Dịch ở sau màn hình theo dõi hô to.
Diễn viên đóng vai bề tôi Trịnh vội vàng vạch giấy trên mặt Tiểu Viên ra, nhân viên công tác đợi lệnh ở bên cạnh xông lên, ba chân bốn cẳng cởi bỏ dây thừng trói chặt tay chân. Thái Quyển cùng Điền Điền cũng vọt lên, quạt gió, thông hơi cho cô.
Chu Ngạc Hoa nói một câu: "Đừng vây quanh cô bé, để cô bé thông thoáng!"
Mọi người bừng tỉnh, dồn dập lùi ra lại.
Chỉ có sáu bảy giây rất ngắn ngủn, cũng đủ cho cảnh quay đặc tả của Tiểu Viên. Chẳng qua là cũng đủ để cô khó chịu, chỉ có trải nghiệm đến thì mới biết được nỗi sợ hãi gần cái chết, một giây cũng dài giống một thế kỷ như thế.
Tiểu Viên cảm thấy đầu váng mắt hoa, tay chân bất giác run rẩy.
Chu Ngạc Hoa đi đến trước mặt, ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Viên. Tóc mái cô ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn thấy mà thương.
Chu Ngạc Hoa giơ tay khảy khảy tóc ướt trên trán cô: "Còn ổn hay không? Không được thì chúng ta có thể đổi loại cách diễn."
Hà Thần Ảnh ở gần bên nhìn, không kiềm được đã đi lên trước hai bước.
"Tôi không sao, có thể." Tiểu Viên hơi hoãn lại, chậm rãi nói: "Chỉ còn thiếu một cảnh nữa thôi."
"A? Được không? Nếu không thì thôi bỏ đi?" Từ Mộc Dịch ngược lại do dự.
Chu Ngạc Hoa thoáng nhìn cô thật sâu, khóe môi có một nụ cười tán thưởng phảng phất: "Được rồi, vậy cứ tốc chiến tốc thắng!"
Lại lần nữa thẩm vấn, cho dù diễn viên đóng bề tôi Trịnh đã bớt không ít nước, cũng không hoàn toàn dán chặt. Trên mặt cô phủ là ba tấm, thì lời thoại sẽ nói năm tấm, mà Tiểu Viên vẫn run rẩy, tay chân bị thít chặt cũng bởi vì giãy giụa mà đã ra không ít vệt đỏ.
"Lương Tịch, ta cũng nhìn ngươi lớn lên ở trong cung, không muốn thấy ngươi chịu cái khổ này. Ta bật mí với ngươi nha, tấm thứ năm này là không ai chịu nổi đâu, ngươi vẫn mau khai báo đi? A?"
Lương Tịch lại duỗi chân lần nữa.
"Chịu nói rồi?"
Hắn gật đầu.
Bóc giấy, mở trói, mặt Lương Tịch trắng bệch, tay chân run lên, lảo đảo quỳ xuống, hơi thở mong manh như dây tơ mà trả lời: "Nô......"
Thật ra Tiểu Viên choáng váng cả đầu rồi, hoàn toàn dựa vào bản năng. Nhưng kỳ quái chính là, trong lòng thế mà thấp thoáng có cảm xúc kiểu hưng phấn, tựa như hết thảy đều nằm gọn trong lòng bàn tay: "Nô vốn dĩ cảm thấy là chuyện không được sáng sủa, không dám nói ra làm bẩn tai của Thái hậu ngài......"
Ống kính trên giá đỡ bắt kịp, khuôn mặt Tiểu Viên phóng to dưới ống kính đặc tả, biểu cảm trên mặt hiện lên không sót gì. Một đôi con ngươi sáng rõ như sơn đen điểm mực, lông mi thấm đẫm nước khẽ run, sợ hãi.
"Nô có một...... cung nhân đối thực (*), ngày đó nô chính là đã vụng trộm đi gặp nàng, chỉ là đi ngang qua......" Bọt nước nơi mép tóc Tiểu Viên hơi rơi xuống một tí, lọt vào trong mắt cô. Đôi mắt cô dường như tan tác, sức sống cũng đã tan rã. Cô gần như thì thầm mà nói: "Nô...... chỉ là đi ngang qua cung...... Ngọc Hi, cũng, cũng chưa đi vào."
(*) Đối thực (chữ Hán: 對食) nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám. (theo wikipedia)
Nói xong cô liền ngã xuống đất.
Rất nhiều người bên ngoài đã hít một hơi thật lớn.
Từ Mộc Dịch kêu ré một tiếng, lập tức đứng lên, do dự liệu có phải hô cắt hay không.
Hà Thần Ảnh tiếp tục đi vài bước, nét mặt vô cùng lo lắng.
Chu Ngạc Hoa thoáng rũ mắt, cảm giác uy nghiêm lắng đọng xuống, phối hợp với diễn xuất của Tiểu Viên: "Ồ, nàng ta tên gọi là gì?"
"Tố...... Tố Hà."
Đôi mắt Tiểu Viên lay động yếu ớt, dừng lại ở một nơi nào đó trong không trung, môi còn đang vô thức run run.
"OK, cut!"
"Mau mau!"
"Tiểu Viên, Tiểu Viên......"
"Không sao chứ?"
Giữa cơn ngây ngất, Tiểu Viên đã rơi vào một cái ôm mềm mại, có một hơi thở dễ ngửi thơm thơm. Trong một chốc, cô có hơi không phân biệt rõ ràng ai với ai, đã lẩm bẩm gọi một tiếng: "Frances......"