Những gợn sóng vừa lan trên mặt hồ đã bị thủy triều dồn dập cuốn phăng đi, chúng ùa ra vùng biển rộng, bao cơn sóng đổ xô cuồn cuộn chốn biển khơi.
Đôi tay đan lấy nhau, dòng nước ngoài đại dương vỗ lên từng tế bào mỗi đợt đưa đẩy, mọi giác quan dập dềnh theo nhịp sóng vồ.
Trịnh Phái Dương ngoái lại hôn môi anh, dây nịt rơi trên thảm, Lâm Dụ ôm vòng eo cậu, nâng lên.
Chốn sâu nhất ngoài biển cả gặp nhau, dung nham nóng chảy hòa với mực nước dâng trào, thiêu rụi những hòn đá vô tình chạm phải dòng nước xiết, dắt đến muôn vàn vệt sao băng rơi vào đáy đại dương.
Lâm Dụ dừng lại, đôi mắt không chớp ngắm người trước mặt.
Hàng mi của Trịnh Phái Dương run rẩy, đôi mắt tràn sóng gợn, cất giọng khe khẽ mỏi mệt: "Sao anh cứ nhìn em thế?"
Lâm Dụ rộ nét cười trong vắt, bảo: "Anh ngắm sao."
Thù lao đóng phim kỳ kèo cả tháng mới đến tay Lâm Dụ.
Vừa nói đã thấy xót xa lòng, Lâm Dụ bôn ba trong đoàn phim ba tháng trời thế mà lương còn chẳng bằng hai kỳ gameshow, mà đây đã là mức tiền phim cao nhất anh được nhận từ đó đến giờ rồi. Trước giờ Lâm Dụ chỉ chọn những bộ phim phi thương mại là chính, không có doanh thu phòng vé nên tiền diễn viên được nhận cũng chẳng là bao. Tuy không gọi là nghèo nhưng so với lứa diễn viên vào nghề cùng lúc thì quả là kém xa. Trước khi Lâm Dụ đoạt giải, đừng nói đến chương trình thực tế, anh gần như không có hợp đồng quảng cáo nào. Theo cách nói hoa mỹ của Cố Ninh là "tích lũy tài nguyên", không chỉ tích lũy mỗi nhân mạch và tài nguyên mà còn tích lũy cả danh tiếng, fan và kỹ thuật diễn xuất.
"Sếp ơi, bộ tài vụ vừa báo tiền lương đóng phim tháng trước đã chuyển vào tài khoản của anh rồi, anh xem thử xem. Với lại mấy người Tinh Tông tính tổ chức chương trình truyền hình kỷ niệm năm năm, quản lý Cố hỏi anh có hứng thú..." Phương Khâm liến thoắng nửa ngày trời, ngẩng lên mới phát hiện Lâm Dụ vốn không nghe cậu ta nói, chỉ lo vùi đầu ngây ngô cười.
Lâm Dụ lướt Weibo, trang chủ bên tài khoản phụ tràn ngập bài viết về Trịnh Phái Dương giúp anh lưu được những bức ảnh chất lượng cao đầu tiên của Trịnh Lâm Lâm.
Rất nhiều tấm ảnh chụp Trịnh Phái Dương bị dính thêm một nửa gương mặt Lâm Dụ vào, bên dưới có người bình luận, "Có ai mê CP đội trưởng Trịnh với Tắm Tắm của tụi mình hong?"
"Quỷ gì đây?" Lâm Dụ quay sang hỏi Phương Khâm, "Tắm Tắm gì cơ? Tên khốn nào vô la liếm mà đặt tên khó nghe vậy?"
Phương Khâm còn chưa kịp trả lời anh đã thở than một mình: "Hình như Trịnh Phái Dương nhà mình nổi tiếng thật rồi, hút biết bao thằng xấu tính xấu nết đến."
Phương Khâm đứng cạnh dè dặt nói: "Anh là thằng khốn đó đó anh ơi."
Lâm Dụ ngẩng đầu, trợn mắt nhìn.
Phương Khâm nói: "Bộ anh quên rồi hả. Trong buổi liên hoan phim lần trước, có fan nhờ anh ký chữ 'Em Trai Đi Tắm', anh run tay sao lại ký thành Tắm Tắm, sau này fan nhà khác chê anh giả ngu, đợt đó anh lên hot search luôn."
"... Ồ." Lâm Dụ gật gù, nhớ rồi.
Sau đấy anh cúi đầu cho lời bình luận vừa nãy mười cái like.
Tối đấy, Trịnh Phái Dương ngồi trên ghế sô pha nhìn laptop, mặt mày âu sầu hiếm thấy. Lâm Dụ tò mò nghía sang, chỉ thấy trang chủ Weibo hiện trên màn hình.
Từ hồi 《Tín Hiệu》được phát sóng, tài khoản Weibo của tạp chí chỗ Trịnh Phái Dương làm nháy mắt tăng mấy chục vạn người theo dõi, đa phần đều vì cậu mà đến. Nhưng cuốn tạp chí xuất bản hằng năm này chỉ có mỗi tổng biên tập được đào tạo chuyên môn, còn lại từ phó biên tập đến mấy biên tập viên đều chỉ là dân làm thêm, tòa sạn thì lấy văn phòng của tổng biên tập hóa thành, nhân lực thì ít ỏi thế nên làm gì có ai chuyên quản lý tài khoản xã hội. Cả năm nay tạp chí chỉ đăng ba bài Weibo, lần lượt vào tiết Đông Chí, tết Âm Lịch và tiết Thanh Minh.
Tổng biên tóc xoa mái đầu lưa thưa suy tư, lần này bỗng được nhiều người chú ý, hẳn là cứ nương theo đấy bắt lấy cơ hội gia tăng xuất bản, mở rộng độ nhận diện rồi từ đấy đổi thành tập san phát hành mỗi quý luôn chứ không làm tạp chí hằng năm nữa.
Thế nhiệm vụ cải thiện độ tương tác khó khăn này nên giao cho ai đây? Tổng biên tập không mảy may nghĩ ngợi, giao ngay cho vị phó biên tập trẻ tuổi nhất.
Trịnh Phái Dương nhìn hơn 999 thông báo, thở dài.
Lâm Dụ ngồi cạnh ngó thấy mớ tin nhắn dài thườn thượt, chẳng hiểu do đâu: "Giờ mà vẫn còn nhiều người đọc tạp chí thế hả em?"
Tin nhắn mới nhất gửi đến hàng loạt ảnh chụp sao trời do người gửi tự chụp, anh ta mong các chuyên gia cho mình biết đấy là thiên hà nào.
Trịnh Phái Dương chỉ lướt sơ rồi đóng ảnh lại ngay, Lâm Dụ nhìn thấy hâm mộ quá trời: "Sao mấy người học thiên văn hay thế em, nhìn phát là biết ngay."
Trịnh Phái Dương vừa nhắn tin vừa đáp: "Nhìn phát là biết ngay em không trả lời được."
Lâm Dụ: "..."
Đáp: Xin lỗi, tôi không xác định được thiên hà thông qua mấy bức ảnh này, nếu bạn không phiền có thể đợi tôi tra những tài liệu liên quan, nếu biết tôi sẽ nhắn lại cho bạn. Nếu bạn cần gấp thì có thể lên trang web này dò tìm, thông tin được ghi chép kỹ càng hơn cả tài liệu trong nước.
Thấy cậu gõ nhiều chữ thế, Lâm Dụ xoa mắt: "Nếu em không biết thì khỏi trả lời cũng được mà, tin nào cũng nhắn dài thế thì mệt lắm."
"Không phải tin nhắn nào em cũng trả lời đâu, mấy câu hỏi nghiêm túc như vậy không nhiều mấy." Trịnh Phái Dương xoay laptop sang cho Lâm Dụ xem, "Ví dụ như câu hỏi này em sẽ không trả lời."
Trên màn hình hiện rõ dòng chữ: Bạn biên tập viên đáng yêu ơi cho mình hỏi với, làm sao để ngủ với tổng biên tập Trịnh của mấy bạn dạ?"
Lâm Dụ: "..."
Hỏi: Xin hỏi mùa này nên đến nơi nào để ngắm được sao?
Đáp: Không biết bạn ngắm sao bằng mắt thôi hay dùng kính thiên văn. Nếu chỉ ngắm bằng mắt thì đầu tiên bạn nên chọn những nơi không có ánh sáng gay gắt. Ngoài ra, thời tiết đóng vai trò quan trọng hơn nhiều so với yếu tố địa lý. Vào những đêm trời càng quang đãng thì càng ngắm được nhiều sao. Nếu bạn tìm thấy một nơi tăm tối giữa thành phố Nasa luôn ngập trong đèn đóm thì đấy là chỗ khuất bóng ánh đèn. Chỗ đấy càng cao hơn mực nước biển, càng xa tuyến đường giao thông thì càng hợp để ngắm sao.
Hỏi: Có nơi nào cụ thể ven Đồng Thành không?
Đáp: Ở phía Nam thành phố, trên đỉnh núi Lộc Sơn.
Lâm Dụ ngồi bên cạnh ngẩng lên, trông thấy tên địa danh, anh bỗng nhớ về mùa hạ của nhiều năm về trước, khi anh cùng Trịnh Phái Dương đến đấy ngắm sao trời.
Đèn phòng khách bỗng chập tối, những con chữ nhấp nháy trên màn hình, chúng soi rọi đôi tròng kính của Trịnh Phái Dương. Từng chữ kề nhau như bao vì sao tụ thành, ùa vào biển vũ trụ bạt ngàn kia.
Lâm Dụ vừa nhìn chợt thấy lòng hoảng hốt.
Lưng anh thẳng tắp, nhích lại gần, vươn tay tháo cặp kính của Trịnh Phái Dương.
Vầng sáng rọi soi gương mặt cậu, vì tinh tú trượt trên đôi hàng mi, ngã vào cả đáy mắt. Trịnh Phái Dương nheo mắt theo bản năng, chợt có ai lôi cậu lọt vào vòng ôm.
Lâm Dụ đè ót Trịnh Phái Dương, răng va nhau giữa hàng môi trao, một nụ hôn mãnh liệt như muốn chiếm mọi xúc cảm đối phương.
Trịnh Phái Dương vừa vươn đầu lưỡi thăm dò tức thì bị cuốn vào cuộc triền miên quyến luyến. Chóp lưỡi băng qua hàm trên, lướt khắp chân răng rồi cập bến nơi khóe môi.
Cặp kính rơi xuống từ bao giờ.
Áo cũng theo đấy đáp trên nền đất.
Chiếc quần trượt xuống mặt sàn.
Soda vùi trong ổ chăn ngáp. Hai con sen dạo này đánh nhau càng lúc càng nhiều, hôm nào cũng ồn muốn chết.
Giá mà tay mèo không ngắn cũn thế, được dài hơn xíu thì nó đã che tai để khỏi nghe thấy mấy thanh âm trên giường rồi.
Gió đầu đông luồn quanh núi Lộc Sơn, vầng trăng lòe nhòe treo trên vòm trời rộng, chỉ còn những vì sao tỏa ánh vàng rọi soi.
Trịnh Phái Dương nhích sang một bên nhường chỗ, ngoắc Lâm Dụ lại nhìn vào kính viễn vọng: "Thấy không, ngôi sao màu đỏ ở góc trên bên phải chòm sao Orion ấy."
Lâm Dụ nhìn xuyên qua lỗ nhòm, thấy được ánh sao đỏ ở đỉnh tam giác.
"Đấy là Betelgeuse, một ngôi sao đỏ rất lớn thuộc chòm sao Orion."
Lâm Dụ không kiềm được, ngợi ca: "Sáng quá à."
Trịnh Phái Dương nói: "Có thể ngôi sao này không còn nữa."
"Là sao?" Lâm Dụ không hiểu, "Sao lại không còn nữa? Tụi mình đang ngắm nó mà."
"Betelgeuse là ngôi sao đỏ có khối lượng rất lớn, nó đang ở giai đoạn cuối của quá trình tiến hóa sao. Một ngày nào đó trong tương lai, Betelgeuse sẽ nổ tung thành siêu tân tinh, rồi có thể suy sụp thành lỗ đen. Cả vụ nổ và sự mai một ấy ắt sẽ diễn ra trong mai sau, không thể tránh được, nhưng chúng ta không biết khi nào nó xảy đến. Betelgeuse cách Trái Đất 640 năm ánh sáng, chờ đến khi nó nổ rồi hóa thành siêu tân tinh soi tỏa, ánh sáng của nó phải mất 640 năm mới với được đến Địa Cầu. Hoặc có khi tầm 600 năm trước nó đã nổ tan tành rồi, chẳng qua chúng ta chưa được nhìn thấy. Thế nên ngôi sao mà tụi mình đang ngắm trông, có lẽ đã không còn nữa."
Lâm Dụ ngơ ngác nhìn cậu.
Hắn không tiêu hóa ngay những gì Trịnh Phái Dương vừa nói mình nghe được, nhưng lòng vẫn hoài chấn động theo từng lời cậu miêu tả.
Trịnh Phái Dương ngồi trên thảm cỏ ngoáy bút ghi chép, mảnh trời trên cậu lấp lánh đầy ánh sao. Lâm Dụ ngồi bên cạnh, đôi mắt dõi vào khoảng đêm, nhưng khóe mắt vẫn ngắm cậu.
Bầu trời hôm ấy mang đến vô tận vì sao. Trên hàng ngàn hàng vạn hành tinh giống nhau, có hàng ngàn hàng vạn cặp đôi tay trong tay dưới ánh đêm dài. Lâm Dụ không hay biết những bí mật sau các tinh tú kia, nhưng lòng vẫn rung động bởi thế giới mà Trịnh Phái Dương luôn muốn ôm vào lòng.
Anh đứng trên đỉnh núi, băng qua dãy tinh vân, lần đầu trông thấy biển vũ trụ trong mắt cậu.
Núi Lộc Sơn, ngày 27 tháng 2.
Tầm nhìn 24.5 km, Betelgeuse (chòm sao α Orionis)
"... Chúng ta không vượt qua được vận tốc ánh sáng, thế nên chúng ta không thể trông đến những câu chuyện của quá khứ đã hóa sự thật trước khi ánh sáng tỏa soi. Nhưng câu chuyện nơi anh và em cùng bên nhau sẽ luôn lưu giữ ở chốn này, khắc vào trong vũ trụ. Câu chuyện ấy dẫu đã hết vẫn sẽ tiếp tục trải bước, nương theo vầng sáng, bay vào nơi không gian vô hạn, đến tận cùng thời gian vô tận."