Một mặt Trâu Hàn thật tâm muốn Quan tự tại ra ngoài giải sầu, một mặt khác lại không thể chờ nổi muốn nhìn cảnh Lộ Nam mất mặt. Cho nên cậu thúc đẩy Quan tự tại, trực tiếp quyết định thời gian, cuối tháng này đến chơi, sau đó sẽ cùng đi tìm Thủy Yêu Yêu.
Trâu Hàn nghĩ xong hết rồi. Chờ tới khi cậu nhìn thấy Quan tự tại thì sẽ kể hết tình huống thật cho cậu ta biết.
【 Mèo mắt to: Quan Quan, chuyện này khoan nói cho Yêu Yêu nha. 】
【 Quan tự tại: Tại sao thế? 】
【 Mèo mắt to: Tui biết Yêu Yêu là ai rồi, đến lúc đó tụi mình cùng đi tìm cậu ấy, cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ. 】
【 Quan tự tại: Thiệt không vậy? Có phải Yêu Yêu ngoài đời siêu siêu đẹp không? Tính cách có giống với trên mạng không? 】
【 Mèo mắt to: Tui muốn thừa nước đục thả câu, ông cứ chờ tới lúc thấy hắn ta, chắc chắn sẽ rất bất ngờ. 】
【 Quan tự tại: Ủa mà sao lại là ‘hắn’? 】
【 Mèo mắt to: … Nhầm tí. 】
Quan tự tại không hề hoài nghi.
Hai người bàn bạc cẩn thận xong, Trâu Hàn không kiềm nổi sự hưng phấn, quay đầu lại xem bọn Ngu Thành Hà quay phim.
Đây là cảnh Trương Đại Thuận gặp phải khách hàng khó chơi, bị người ta bắt nạt đến thảm thương, trên quần áo dính đầy thức ăn thừa cùng dầu mỡ, trên tóc là cà phê chảy nhỏ giọt xuống, còn phải bày vẻ mặt tươi cười với người ta.
Dựa theo hiểu biết của Lộ Nam, Trâu Hàn mà nhìn thấy cảnh diễn này, nhất định sẽ phi thường tức giận và đau lòng.
Trâu Hàn đúng là đau lòng, nếu người cậu thích thật sự bị người khác đối xử như thế, cậu chắc chắn sẽ tức đến mức muốn giết người.
Nhưng trong lòng Trâu Hàn hiểu rõ, người trong ống kính đó không phải là Ngu Thành Hà, mà chỉ là tên điểu ti Trương Đại Thuận.
Một bộ phận độc giả khi xem truyện, sẽ xem nhân vật trong truyện thành một mặt của tác giả. Còn khán giả xem phim thì lại hay lẫn lộn nhân vật trong phim cùng với diễn viên. Trâu Hàn từng sáng tác nhân vật, cậu biết rõ, nhân vật là một cá thể có sự sống và linh hồn, nhưng chỉ sống trong thế giới 2D mà thôi, một khi đã được tạo ra, thì thật ra không có quan hệ gì tới tác giả cũng như diễn viên, nhân vật chỉ là nhân vật mà thôi.
Cho nên, chỉ cần Ngu Thành Hà còn đang diễn, Trâu Hàn cái gì cũng sẽ không làm. Cậu có thể phân biệt rõ ràng Ngu Thành Hà cùng với nhân vật. Cùng lắm thì vì Trương Đại Thuận tạm thời có khuôn mặt giống Ngu Thành Hà, nên cậu khoan dung với hắn hơn một chút mà thôi.
Lộ Nam phát hiện Trâu Hàn thờ ơ bình tĩnh, thậm chí còn mơ hồ có chút hưng phấn, lưng đột nhiên phát lạnh, nhích nhích người qua hướng bên kia.
Nhưng Trâu Hàn sao có thể buông tha anh ta, cậu lập tức nhích theo.
Lộ Nam nhìn camera, miệng nói mà mặt không biểu cảm, “Cách tôi xa một chút, tôi không muốn ảnh hưởng tới trạng thái của diễn viên… Cắt, mau tới bổ trang cho Trương Đại Thuận.”
Chuyên gia trang điểm lập tức chạy tới bên trường quay bổ trang.
“Tôi tin vào tinh thần chuyên nghiệp của chồng tôi.” Trâu Hàn thấy chung quanh không có ai khác, càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè, “Tiểu Lộ đạo, anh nói cho tôi nghe chuyện giữa anh với cục cưng nhà anh đi.”
“Hồi trước cậu rõ ràng còn rất áy náy mà, sao tự nhiên lại không biết xấu hổ thế này?” Lộ Nam cắn răng nghiến lợi hỏi.
Trâu Hàn nháy mắt mấy cái, “Là anh nói không truy cứu nữa mà, anh định đổi ý hả?”
Lộ Nam: “…”
Trâu Hàn: “Tôi thật sự chỉ muốn giúp anh.”
Lộ Nam: “Không cần.”
Trâu Hàn: “Không thì anh bỏ qua người đó đi, để tôi giới thiệu cho anh một người khác. Anh thích kiểu gì? Cao to đen thơm? Cao lãnh thoát tục? Hay là loại yêu diễm đê tiện, kiểu như là cao thủ giả gái í?”
Mi tâm Lộ Nam giật một cái, không thèm để ý tới cậu, “Chuẩn bị!”
Trâu Hàn thản nhiên nhìn Lộ Nam đạo diễn.
Lộ Nam bị cậu nhìn chằm chằm đến nỗi sợ hãi, vốn đã nói ngày đầu khởi động máy, sau khi quay xong sẽ mở tiệc động viên mọi người, cuối cùng nghĩ lại thì cảm thấy không ổn lắm, liền lâm thời hủy bỏ, “Hôm nay tất cả mọi người cực khổ rồi, về nghỉ ngơi sớm chút đi nhá.”
Trâu Hàn lập tức tung ta tung tăng chạy tới bên người Ngu Thành Hà, không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay cũ mèm, thay anh lau vết cà phê trên mặt.
“Trâu lão sư thật biết nhớ nguồn.” Nữ diễn viên đối diễn với Ngu Thành Hà vẫn chưa đi, đến gần nói.
Cô ta vừa nói chuyện vừa đổi góc độ, giống như vô ý mà mò ra mặt dây chuyền trên ngực, cảnh xuân đẹp mắt vừa vặn lộ ra trước mặt Trâu Hàn.
Ảnh lúc trước Trâu Hàn đi theo Ngu Thành Hà làm trợ lí đã bị truyền ra ngoài từ lâu, vài nhân viên công tác cùng minh tinh đã biết đến cậu, biết cậu từng là trợ lý của Ngu Thành Hà.
Hiện tại, thân phận người đầu tư của Trâu Hàn còn chưa công khai, chỉ nói với bên ngoài mình là biên kịch do Mai Đồ đề cử tới, cũng không có ai hoài nghi.
Chỉ là trợ lý đột nhiên biến thành biên kịch, còn ở trong cùng đoàn làm phim với vai chính Ngu Thành Hà, khiến mọi người không khỏi suy nghĩ miên man. Tỷ như giữa Trâu Hàn và Ngu Thành Hà có thể có mâu thuẫn không, tỷ như hai người bọn họ có khi nào liên thủ lại làm mưa làm gió trong đoàn phim.
Tuy rằng mới khởi động máy chưa được bao lâu, nhưng có vài thứ đã có thể nhìn ra manh mối.
Ví dụ như, giữa Trâu Hàn và Ngu Thành Hà chắc chắn không có mâu thuẫn. Trước mặt Ngu Thành Hà, Trâu Hàn vẫn coi mình là một trợ lý.
Cho nên, có mấy người đầu óc nhanh nhạy bắt đầu lên kế hoạch.
Độ nổi tiếng của Ngu Thành Hà là không thể nghi ngờ, tuy có hơi gợn sóng vì chuyện rút khỏi show thực tế, nhưng ảnh hưởng không nhiều.
Trước mắt, không ai có thể lay động vị trí đỉnh lưu lượng của anh.
Hiện tại lại có một trợ lý trở thành biên kịch, biên kịch tuy nhìn thì có vẻ không quan trọng, nhưng bút trong tay nhà văn còn lợi hại hơn so với đao trong tay võ sĩ, có thể giết người trong vô hình.
Ngu Thành Hà có trợ lực này bên cạnh, trên căn bản không cần lo quay trúng phim dở.
Vì vậy, rất nhiều người đều muốn đến lấy lòng bọn họ, nhưng Ngu Thành Hà có gì mà chưa từng thấy? Muốn lấy lòng anh còn khó hơn hái sao trên trời, thế nên liền có người đánh chủ ý tới trên người Trâu Hàn.
Đáng tiếc họ không biết, Trâu Hàn tuy không kinh nghiệm bằng Ngu Thành Hà, nhưng cậu cũng là loại người muốn cái gì có cái nấy.
“Làm người không thể quên cội nguồn, bất kể thời điểm nào thì tôi cũng đều là trợ lý của Ngư Ngư.” Trâu Hàn liếc mắt nhìn nữ diễn viên một cái, nghiêm trang nói, “Chị à, dây chuyền này là thuê đó, trị giá hai chục triệu lận. Đá quý trên đó là đồ cổ, khó lau chùi cực kỳ, mỗi lần làm sạch phải tốn đến hai mươi vạn, tay chị…”
Nữ diễn viên này diễn một vai phụ nhỏ, thù lao đóng phim còn chưa tới hai mươi vạn, nghe vậy cũng không biết thật hay giả, đỏ mặt lui ra.
“Chị nghe thấy âm thanh trái tim rớt xuống đất vỡ nát bét.” Chị trợ lý đứng bên cạnh cười nói, “Hai người thật không hiểu phong tình gì hết.”
Trâu Hàn nói, “Em cởi cho.”
Trợ lý: “A?”
Trâu Hàn thay Ngu Thành Hà cởi chiếc áo khoác dính đầy nước canh trên người anh ra.
Trợ lý bỗng nhiên hiểu ra, quắp lấy quần áo dơ bỏ chạy.
Trâu Hàn rất vô tội, “Em còn lời chưa nói hết đây này, chỉ chạy làm gì?”
“Nó không muốn ăn thức ăn cho chó, tụi mình về phòng cởi tiếp.” Ngu Thành Hà đẩy đẩy Trâu Hàn xoay người lại, hai người đồng thời quay về khách sạn.
Bất kể nói thế nào, hiện tại trên danh nghĩa, Trâu Hàn là biên kịch, không thể ở cùng một phòng với Ngu Thành Hà nữa.
Lộ Nam rất nể tình, sắp xếp phòng hai người đối diện nhau.
Hành lanh không có ai khác, Trâu Hàn trực tiếp đi vào phòng Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà đóng cửa lại, giang hai tay ra, “Cởi đi.”
Trâu Hàn đỏ mặt, “Không muốn cởi nữa.”
Nhưng Ngu Thành Hà đời nào chịu buông tha cho cậu, cứ thế mà vây nhốt cậu vào trong góc, nếu không phải sợ mấy thứ dơ bẩn trên người cọ trúng Trâu Hàn, anh đã trực tiếp động tay động chân rồi.
Trâu Hàn không chống lại được anh, biết anh bị giội nhiều thứ bẩn thỉu lên người như vậy chắc hẳn rất khó chịu, cuối cùng vẫn tự tay cởi quần áo ra giúp anh.
Đến khi sắp cởi sạch, mặt Trâu Hàn đã đỏ bừng hết cả lên, “Đi tắm nhanh lên.”
“Vội làm gì, tụi mình nói chuyện chính trước đã.” Ngu Thành Hà vây nhốt Trâu Hàn vào sau cánh cửa, “Em nói xem, sao em lại hút người thế hửm?”
“Em đâu có đâu?” Trâu Hàn không biết phải đưa mắt nhìn đi đâu.
Tuy cậu viết truyện phóng khoáng, nhưng kinh nghiệm thực tế thì có chút téo, vẫn không thể so được với tên lưu manh Ngu Thành Hà.
“Đâu có đâu hả? Thế mới nãy trước mặt mọi người… là ai suýt thì dán dính lên người em hửm? Còn có Lộ Nam nữa, nguyên ngày hôm nay em cứ loay hoay vây quanh Lộ Nam, tưởng anh không thấy à?” Ngu Thành Hà chính là muốn chiếm lợi trước, đương nhiên không thể để Trâu Hàn được yên ổn.
Trâu Hàn vừa định phản bác, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Quay người nhìn qua lỗ mắt mèo, đứng ngoài cửa là một vị nữ diễn viên khác cùng đoàn phim, trên người thế mà mặc áo ngủ.
Ngu Thành Hà: “…”
“Anh Ngu, em biết anh đã về phòng rồi.” Nữ diễn viên đứng ngoài cửa không nghe thấy tiếng trả lời, trực tiếp mở miệng nói, “Em tìm anh dợt trước đoạn đối diễn ngày mai.”
Trâu Hàn đá Ngu Thành Hà ra sau cửa, sau đó hé mở cửa ra một cái khe.
Nữ diễn viên ngoài cửa nghe thấy tiếng mở cửa thì vui vẻ, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mặt Trâu Hàn, lập tức bối rối, nụ cười vui vẻ cứng đờ trên mặt, trông hơi quái dị.
“Trâu- Trâu lão sư, sao cậu cũng ở chỗ này?” Nữ diễn viên hơi kinh hãi, còn chưa phản ứng lại kịp.
“Tìm Ngư Ngư thương lượng phần diễn ngày mai một chút.” Trâu Hàn nở một nụ cười ngọt ngào với cô ta, “Chị thì sao? Chị cũng đến tìm Ngư Ngư à? Có chuyện gì hả?”
Nữ diễn viên tỉnh táo lại, ho nhẹ một cái, giả vờ thận trọng, “À, chị cũng tới tìm anh Ngu để tập đối diễn. Nếu Trâu lão sư cũng ở đây thì tốt quá, không bằng cậu giúp tụi tôi xem xem hiệu quả thế nào?”
Nói rồi, cô ta vén vạt áo lên phẩy phẩy gió, bên trong cái gì cũng không mặc.
Đù móa!
Trâu Hàn giật cả mình.
Ý gì đây? Chẳng phải cô ta định bò lên giường Ngu Thành Hà sao?
Sao giờ tự nhiên mời cậu vô chung chi vậy?
Định chơi 3P à?
Úi giời ơi khẩu vị mạnh thế?
Trâu Hàn không giả bộ được nữa, “Không cần, phần diễn ngày mai còn chưa biết chắc chắn, hôm nay không đúng cũng không sao.”
Sắc mặt nữ diễn viên khẽ thay đổi, “Là ý gì?”
“Sau này chị sẽ hiểu.” Trâu Hàn dùng sức đóng cửa lại, quay đầu lại cùng Ngu Thành Hà mắt đối mắt.
“Chuyện này không được bình thường lắm.” Ngu Thành Hà nói với Trâu Hàn, “Mới ngày đầu tiên vào đoàn mà đã có nhiều người đến kiếm chuyện thế này.”
Trâu Hàn cau mày nói, “Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này sao?”
“Có, nhưng mà không trắng trợn như hôm nay, cũng không khoa trương như thế.” Ngu Thành Hà nói, “Thông thường, dù có muốn leo giường thì cũng không tìm tới ngay ngày đầu tiên thế này. Mọi người chả ai quen ai, chẳng lẽ không sợ bị từ chối sao? Huống chi đoàn phim của chúng ta lại không có người do bên đầu tư nhét vào, tất cả đều là Lộ Nam tự chọn. Ánh mắt của cậu ta kém thế hả? Sao toàn chọn trúng mấy kẻ lòng dạ khó lường vậy?”
Trâu Hàn cũng cảm thấy không thích hợp lắm, “Anh đi tắm trước đi, để em gọi điện cho Lộ đạo.”
Lộ Nam sau khi tiếp điện thoại, liền tự mình tới cửa.
Ngu Thành Hà mở cửa cho anh ta, chưa gì đã nói, “Cậu nợ tôi một bữa tắm uyên ương, nhớ cho kỹ.”
“Ô này anh biến thái à?” Lộ Nam đứng trước cửa nhìn hai bên, không dám bước vào trong.
“Yên tâm đi, không phải tắm với cậu.” Ngu Thành Hà quay người, “Tụi tôi đang chuẩn bị tắm uyên ương rồi, kết quả diễn viên của cậu chạy tới định leo giường, quấy nhiễu chuyện tốt của tôi. Cậu nhìn đi vợ tôi bây giờ còn đang dỗi kia kìa… Thôi, nói chuyện này cho chó FA như cậu thì sao cậu hiểu được, cậu chỉ cần nhớ là cậu nợ tôi là đủ rồi.”
Lộ Nam suýt thì ói máu, “Bộ kiếp trước tôi nợ tiền hai người hay gì!”
Hết chương 70