“Lộ đạo, đây là bạn trai của cháu Trâu Hàn.” Trong phòng nghỉ đơn của đạo diễn, Ngu Thành Hà giới thiệu với Lộ Dư Phi như thế.
Sau khi cất hành lý xong xuôi, bọn họ liền vội vàng đến đây gặp Lộ Dư Phi.
Trâu Hàn đã sớm nghe nói đến vị đạo diễn đỉnh đỉnh đại danh này, cũng đã từng nhìn thấy hình của ông.
Ông là một người đàn ông trung niên rất có tinh thần, mặc đồ thoải mái, ngũ quan giống Lộ Nam đến mấy phần, có thể nhìn ra khi còn trẻ cũng thuộc hàng suất ca. Bây giờ, tuy bởi nếp nhăn cùng tóc bạc mà không còn được coi là đẹp trai, nhưng loại khí chất thành thục sau khi trải qua năm tháng lắng đọng của ông lại càng khiến người ta động lòng hơn so với vẻ bề ngoài.
Lộ Dư Phi trong hiện thực so với trên hình có vẻ trẻ tuổi hơn, có lẽ là vì trước màn ảnh ông luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, lúc này lại đang mỉm cười.
Nhưng Trâu Hàn không ngờ tới Ngu Thành Hà lại giới thiệu mình như vậy, có hơi không cười nổi.
Tuy nếu Lộ Nam đã biết quan hệ thực sự giữa hai người bọn họ, thì tuyệt đối không giấu nổi Lộ Dư Phi, nhưng Trâu Hàn hoàn toàn không có chuẩn bị, không khỏi lo lắng Lộ Dư Phi không ưa cậu.
Ngu Thành Hà là cô nhi, anh không có người nhà.
Anh từng nói Lộ Dư Phi không chỉ có ơn tri ngộ đối với anh, mà còn giống như người lớn trong nhà.
Cho nên, đối với Trâu Hàn thì gặp Lộ Dư Phi chẳng khác nào ra mắt gia trưởng.
Trước khi thấy gia trưởng thì còn có thể chuẩn bị. Trước khi gặp Lộ Dư Phi, cậu chỉ nghĩ mình lấy thân phận trợ lý, căn bản không hề chuẩn bị tâm lý.
Huống chi, Trâu Hàn vẫn luôn không thể, cũng sợ sệt không dám, xử lý mối quan hệ giữa người nhà với nhau.
“Cháu chào bác, Lộ đạo.” Trâu Hàn cung cung kính kính chào hỏi, chỉ thiếu nghiêng mình chín chục độ.
Lộ Dư Phi liếc mắt nhìn Ngu Thành Hà một cái, nói, “Hình như bác dọa sợ cậu bạn trai của cháu rồi.”
Trâu Hàn càng hoảng hơn, không dám tùy tiện nói gì.
Ngu Thành Hà nói, “Vậy bác đừng có dọa cậu ấy nữa.”
Lộ Dư Phi: “… Bác ở đoàn phim cả tuần cũng không cười nhiều bằng hôm nay.”
Ngu Thành Hà không nhịn được cười cười.
Trâu Hàn nghe vậy, trong lòng cũng hơi thả lỏng một tí. Lời này ít nhất cho thấy Lộ Dư Phi không tới nỗi ghét cậu.
“Xin lỗi ạ, cháu… cháu hơi bị lo lắng quá.” Trâu Hàn cố gắng làm sinh động bầu không khí một chút, nhưng hiệu quả rõ ràng chẳng ra làm sao.
Lộ Dư Phi rất kỳ quái, “Bác nhìn đáng sợ thế cơ à?”
Trâu Hàn: “… Đương nhiên không phải ạ.”
“Cậu ấy xem bác thành gia trưởng của cháu.” Ngu Thành Hà hiểu rõ tâm tình của Trâu Hàn, nói với Lộ Dư Phi, “Bác có muốn nhân cơ hội thỏa mãn cơn nghiện làm gia trưởng luôn không?”
Lộ Dư Phi không có con nối dõi, nghe vậy thì rất hứng thú, ngồi thẳng người, ho nhẹ hai tiếng, “Ý này được. Tiểu Hàn à, cháu năm nay nhiêu tuổi rồi?”
Trâu Hàn: “… Hai mươi hai ạ.”
“Không ngờ nha.” Lộ Dư Phi hơi kinh ngạc, “Thế đủ tuổi lĩnh giấy kết hôn rồi. À vậy khi nào hai đứa định đi lĩnh giấy?”
Trâu Hàn: “…”
Cậu nhìn qua Ngu Thành Hà tìm kiếm sự giúp đỡ, Ngu Thành Hà cũng nhìn cậu, nhưng không chịu hỗ trợ giải vây.
“Không, tụi cháu, còn, mới…” Trâu Hàn trả lời không được, thẳng thắn nhắm mắt lại, cắn răng nói, “Cháu nghe theo Ngu Thành Hà ạ.”
Con ngươi Ngu Thành Hà đột nhiên tối sầm lại.
Lộ Dư Phi bắt đầu cười ha hả như một đứa trẻ, “Hóa ra làm khó người khác vui thế này đây, thảo nào mấy người làm ba làm mẹ cứ thích hỏi mấy câu này… Đúng rồi, nhà cháu làm nghề gì? Trong nhà có ai? Chừng nào hai nhà gặp mặt ăn một bữa?”
Ngu Thành Hà cả kinh, thầm mắng mình quá đắc ý vênh váo, sợ Trâu Hàn cảm thấy không thoải mái, liền cướp lời nói, “Hàn Hàn là ông chủ của Ngũ Vị Hương.”
“Chời…” Lộ Dư Phi nghĩ mình thân là trưởng bối, cuối cùng nuốt câu chửi thề về, “Thế Thái Cát Nguyên ký cũng là của nhà cháu à?”
“Vâng ạ.” Trâu Hàn lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, “Bác thích ăn điểm tâm của Thái Cát Nguyên ký ạ?”
Lộ Dư Phi gật gật đầu, “Ừm.”
Trâu Hàn không hiểu sao Ngu Thành Hà lại không nói sớm với cậu, cũng không tiện hỏi, đành nói thẳng, “Xin lỗi, cháu không biết bác thích… Để mai cháu kêu người ta mang một ít tới đây, bác thích ăn vị gì?”
Lộ Dư Phi chà chà tay, “Thế này không tiện lắm… Bác thích bánh Matsutake vị đậu xanh, với bánh hoa phù dung…”
Trâu Hàn bận rộn ghi lại từng cái một.
Ngu Thành Hà ở bên cạnh chầm chậm nói, “Bác không biết ngại à.”
Lộ Dư Phi nguýt anh một cái, “Cháu lo đi thay quần áo đi, trước tiên phải chụp có hóa trang xem hiệu quả sao đã, giờ bác tán gẫu với Hàn Hàn một chút.”
Ngu Thành Hà cứ thế bị đuổi đi.
“Không cần phải gò bó.” Lộ Dư Phi đổi sang thái độ bình thường, nói với Trâu Hàn, “Bác không có phúc khí, không có được thằng con trai ưu tú như Ngu Thành Hà, nãy giờ chỉ giỡn chơi thôi. Bác với nó quen nhau lâu, cho nên hay nói giỡn thế.”
“Cháu biết, bác đối với ảnh rất tốt, ảnh nói cho cháu rồi.” Trâu Hàn đã không còn mấy khẩn trương.
“Cũng không phải là rất tốt…” Lộ Dư Phi thở dài, “Thực ra bác rất xấu hổ.”
Trâu Hàn không nghĩ tới ông sẽ nói như thế, cậu sửng sốt một chút, “Là sao ạ?”
“Hồi nó còn bé, nếu bác…” Lộ Dư Phi đột nhiên ngừng lại, ý thức được có vẻ như mình đã nói lời không nên nói, “Cháu có biết chuyện xảy ra khi nó còn bé không?”
Trâu Hàn giật mình, bất động thanh sắc nói, “Cháu không biết chắc chuyện bác nói là chuyện nào? Là chuyện ảnh gặp phải tên ấu dâm ấy hả bác?”
Lộ Dư Phi nghe cậu nói như thế, chỉ nghĩ Ngu Thành Hà đã kể hết cho Trâu Hàn, gật gật đầu, “Phải, chính là chuyện đó. Khi đó đáng ra bác có thể giúp nó nhiều hơn, nhưng khi đó bác tuổi trẻ, không có kinh nghiệm xã hội gì, lá gan cũng nhỏ… nó luôn nói biết ơn bác, thực ra trong lòng bác… bác vẫn luôn thấy áy náy.”
Xem ra, Ngu Thành Hà từ nhỏ đã quen biết Lộ Dư Phi.
Ngu Thành Hà từng nói, lần anh bị tên ấu dâm kia bắt được, đối phương lấy đóng phim làm lí do dẫn anh đi.
Cho nên, hẳn là phần lớn chuyện phát sinh ở trong đoàn phim.
Lộ Dư Phi là đạo diễn, có lẽ khi đó ông cũng đang ở trong đoàn phim.
Lúc đó Ngu Thành Hà mới chừng mười tuổi, còn bị hiềm nghi đánh chết nhân vật quan trọng, nếu muốn trốn thoát từ địa bàn của người ta hẳn là không dễ như vậy.
Chắc chắn có người đã hỗ trợ anh.
Ngu Thành Hà phi thường kính trọng Lộ Dư Phi, Lộ Dư Phi lại nói ông đáng ra có thể giúp anh nhiều hơn.
Trâu Hàn cấp tóc chắp vá mọi chuyện trong lòng, đại khái hiểu được tình huống khi đó, thử dò xét nói, “Bác đừng nói như vậy, năm đó nếu như không có bác giúp ảnh, ảnh đã không thể trốn thoát.”
“Bác chỉ giúp nó trốn khỏi đoàn phim, lại không quan tâm đến chuyện sau đó của nó.” Lộ Dư Phi vẫn chưa nhận ra mình bị Trâu Hàn bẫy, lắc đầu một cái, “Nếu lúc đó bác trực tiếp dẫn nó về nhà, hoặc sắp xếp một chỗ cho nó, thì sau đó nó đã không đến nỗi bị người ta bắt đi bán.”
Trâu Hàn đột nhiên cả kinh, “Bị bán?”
Lộ Dư Phi sửng sốt, “Cháu không biết việc đó à?”
Trâu Hàn nhéo bắp đùi của mình, nỗ lực giữ vững sự bình tĩnh, “Cháu chỉ biết ảnh bị thằng ấu dâm đó nhìn trúng, ảnh thiếu chút nữa đánh chết thằng biến thái đó, sau đó nhờ vào sự giúp đỡ của bác mà trốn ra. Chuyện ảnh bị bán sau đó, cháu cũng không biết.”
“Nó có thể trốn thoát là vì lúc đó ai cũng tưởng người kia đã chết, nên không ai để ý tới nó. Bác tìm cho nó một bộ đồ nữ trong đoàn phim, lặng lẽ đưa nó đi, cũng không hỗ trợ gì nhiều.” Lộ Dư Phi khó chịu lau lau mặt, “Nó trốn được. Nhưng người kia không chết, thủ hạ của gã trấn định lại, tiếp tục đi tìm tung tích của tiểu ngư nhi. Tiểu ngư nhi biết nó mà về thì chắc chắn sẽ phải chết, vừa lúc nó gặp phải nhóm buôn người, nó liền cố ý để bọn buôn người chú ý tới nó, để bọn chúng bán nó đến một cái hốc núi nghèo. Mấy chuyện này, đều là sau này gặp lại nó bác mới biết, bác còn tưởng là nó đã…”
Chuyện lúc trước, Trâu Hàn hoàn toàn không nhớ gì hết. Nhưng mẹ từng nói với cậu, cậu bị bán đến một hốc núi nghèo, sau khi quay về thì quên hết tất cả mọi thứ, chỉ là không muốn ra ngoài lần nào nữa.
Về phần làm sao cậu có thể quay về, mẹ không nói chi tiết.
Cậu không muốn nhớ lại trải nghiệm nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là rất không tốt đẹp đó, nên ngầm thừa nhận mình là được cảnh sát cứu.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không đơn giản như thế.
Trâu Hàn nghiến chặt nắm đấm.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Cả cậu và Ngu Thành Hà đều từng bị bán đến hốc núi nghèo.
Cậu rõ ràng chưa từng gặp Ngu Thành Hà, lại mơ thấy người giống anh như đúc.
Còn có, đứa bé gái từng xuất hiện trong mộng kia, bé gái mắt xanh mặc cung trang.
Trâu Hàn dùng âm thanh khàn khàn hỏi, “Lúc đó bác đưa cho Ngu Thành Hà một bộ đồ nữ, là trang phục gì ạ?”
Lộ Dư Phi không ngờ tới cậu sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt nửa ngày mới nói, “Hình như là một bộ đồ phục cổ cung đình.”
“Xoảng!” Trâu Hàn bất cẩn đẩy ngã li nước trên bàn.
“Cháu không sao chứ?” Lộ Dư Phi sợ hết hồn, ý thức được mình nói hơi nhiều, “Có phải là bác không nên nói chuyện này cho cháu không? Cháu, cháu có ngại không?”
“Không sao ạ, không có chuyện gì.” Trâu Hàn ngồi xổm người xuống nhặt mảnh vỡ lên, thấp giọng nói, “Cháu không ngại, cháu rất cảm ơn bác đã nói mấy chuyện này cho cháu, cháu rất muốn biết thêm về ảnh…”
Lộ Dư Phi vội vàng kéo cậu lên, “Cháu đừng nhặt nữa, coi chừng cắt trúng tay, để bác gọi người tới dọn.”
Ông kéo Trâu Hàn ra cửa, vừa khéo gặp phải Ngu Thành Hà mới thay quần áo hóa trang xong đi ra.
Đây là một bộ phim niên đại, Ngu Thành Hà mặc một thân quần áo vải thô màu xanh, giày cao su cũ mèm nhiều màu sắc… Trâu Hàn xoa xoa thái dương, trang phục này có hơi quen mắt.
“Hàn Hàn, em có sao không?” Ngu Thành Hà nhạy bén nhận ra tâm tình của Trâu Hàn tựa hồ không đúng lắm, “Không thoải mái ở đâu hả em?”
“Thấy anh như vậy em hơi không quen.” Trâu Hàn cười nói.
Ngu Thành Hà: “…”
Nhiếp ảnh gia bê máy lại đây chụp ảnh, Ngu Thành Hà liền đi làm việc.
Kỹ xảo của anh không thể xoi mói, cho dù chỉ là một tấm ảnh bìa, cũng có thể khiến người ta liếc mắt một cái liền biết được đây là một người mù.
“Rất tốt.” Lộ Dư Phi xem qua rồi quyết định, “Cứ vầy đi, tạm thời hôm nay không quay, tối muốn đi ăn một bữa không?”
“Hôm nay tụi cháu có hơi say xe, muốn nghỉ sớm một chút. Mai đi bác, cháu mời.” Ngu Thành Hà cự tuyệt.
Lộ Dư Phi đương nhiên đồng ý.
“Đi thôi, tụi mình đi về trước.” Ngu Thành Hà mang theo Trâu Hàn trở lại nhà nông nơi họ tá túc.
Vừa lúc vào giờ cơm tối, một nhà Lưu đại ca rất nhiệt tình, vẫn cứ kiên trì mời ba người Ngu Thành Hà vào ăn bữa cơm chiều.
Đến lúc thật sự về tới phòng thì đã hơn chín giờ.
Trong phòng bố trí rất ấm áp, có thể nhìn ra dụng tâm của chủ nhà, mỗi một món đồ dùng đều mới hoàn toàn, đầu giường còn cố ý đặt một lọ hoa, bên trong cắm một đóa hoa dại, trông cũng rất thú vị.
Cái gì cũng tốt, trừ việc chỉ có một cái giường, đến cái ghế sofa cũng không có.
Thực ra hồi nãy hai người đã thấy rồi, chỉ là tận lực không đề cập đến mà thôi.
Bây giờ không thể không đối mặt, hai người đứng ở cửa, tạm thời ai cũng không lên tiếng.
Ngu Thành Hà suy nghĩ một chút, lựa chọn trực tiếp hỏi cậu, “Có thể tiếp thu việc ngủ cùng anh không? Không được thì để anh trải chăn đệm xuống đất nằm, anh không kén, anh ngủ ở đâu cũng được hết.”
“Ngủ cùng đi.” Trâu Hàn làm sao cam lòng để cho anh ngủ dưới đất, cũng biết anh không có khả năng để mình ngủ dưới đất, nói xong liền đỏ mặt chui vào phòng tắm, “Em đi rửa ráy trước.”
Chờ đến khi Ngu Thành Hà tắm xong đi ra, đã thấy cậu co người chui vào trong chăn.
Anh cười cười vén chăn từ một bên khác lên, ngồi lên giường, “Em chuẩn bị đi ngủ sớm vậy? Ngủ được không đó?”
Trâu Hàn duỗi đầu ra, nháy mắt mấy cái, có hơi tiến thoái lưỡng nan*.
*tiến thoái lưỡng nan: tiến lùi đều khó.
Bây giờ ngủ không được, mà nếu rời giường thì vô lý hết sức.
“Không thì tụi mình nói chuyện phiếm đi.” Ngu Thành Hà tắt đèn chính, chỉ chừa lại ánh đèn tường tối mờ, nghiêng đầu nói với Trâu Hàn, “Hôm nay Lộ đạo đã nói gì với em thế?”