Máy tính được cài đặt tự động đăng nhập QQ. Mới khởi động máy đã nhảy ra thông báo, là tin tức đến từ nhóm chat nhỏ ba người tên là “tám nhảm cái gì, nhanh đi gõ chữ”.
Khoảng thời gian này Trâu Hàn toàn là đi thăm bệnh và dây dưa với Ngu Thành Hà, đến gõ chữ cũng ngừng, chuyện khác càng không để ý đến.
Cậu đã mấy ngày không xem tin nhắn QQ, lo mình bỏ qua tin tức quan trọng gì, trực tiếp mở nhật ký trò chuyện ra, bắt đầu đọc từ lần logout trước.
Hai đứa còn lại trong nhóm đều là kiểu nhiều chuyện, bình thường mỗi ngày phải tám nhảm hơn một ngàn tin, Trâu Hàn ít lên tiếng nhất.
Vốn tưởng lần này cũng sẽ có nhiều tin nhắn lắm, kéo kéo một hồi thấy sắp đến cuối rồi, mới phát hiện không đúng.
Mấy bữa trước còn đang nói chuyện vui vẻ lắm, nhưng hai ngày gần đây như kỳ tích mà im phăng phắc.
Tình huống gì đây?
Việc duy nhất có thể khiến người ta ngạc nhiên hơn người nói nhiều bỗng dưng không nói nữa, là hai người nói nhiều bỗng dưng không nói nữa.
Trâu Hàn nghiêm túc kéo lên kéo xuống nhật ký trò chuyện, đều là chuyện hàng ngày, không có thông tin gì quá dị thường.
Tin nhắn cuối cùng là Quan tự tại @Mèo mắt to, kêu cậu đi gõ chữ. Thủy Yêu Yêu thì phun tào cậu chắc chắn đang bận canh me hắc liêu.
Tin nhắn rất bình thường, hoàn toàn không thấy có gì không đúng.
Thoạt nhìn có vẻ như hai người đều có việc bận, cho nên đồng loạt biến mất.
Trâu Hàn mãi mới được nói chuyện yêu đương, đang định quăng thức ăn cho chó… à không, đang định quan tâm tới đời sống tình cảm của bạn bè.
Cho nên, Trâu Hàn trực tiếp @Thủy Yêu Yêu và Quan tự tại.
【 Mèo mắt to: đi ra nói chuyện cái coi @Thủy Yêu Yêu @Quan tự tại 】
10 giây trôi qua, trong nhóm không hề có động tĩnh.
Sau một phút, vẫn không có động tĩnh gì.
Hai phút, ba phút, năm phút sau vẫn không có ai nói gì.
Sau mười phút, Trâu Hàn cảm thấy không thích hợp lắm.
Hai tên này đều thích tám, hơn nữa đều là cú đêm, từ sau hai giờ trưa cho tới trước ba giờ sáng luôn online. Nhắn lần nào trúng lần đó, không tới 10 giây chắc chắn sẽ reply lại.
Đây là lần đầu tiên Trâu Hàn @ mà không có ai phản ứng lại.
Cứ coi như là một trong hai đứa đang có việc, không lý nào cả hai đều có việc bận cùng một lúc chứ hả?
Trâu Hàn và hai người kia không quen biết trong hiện thực, bọn họ gặp nhau trên diễn đàn.
Trâu Hàn rất ít khi dạo diễn đàn, cũng không mở mic nói chuyện bao giờ. Có lần bởi vì một vấn đề liên quan tới chứng sợ xã hội, nhịn không được mà lên tiếng trong topic đó. Kết quả không hiểu ra sao tự dưng bị nguyên một đám người xúm lại chửi.
Thủy Yêu Yêu cùng Quan tự tại không vừa mắt, giúp cậu nói chuyện, ba người “khẩu chiến” sảng khoái, cảm thấy vô cùng sướng tay, vì vậy kết bạn QQ với nhau.
Sau đó liền sinh ra nhóm ba người.
Bọn họ nói chuyện rất hợp gu, cũng thường hay hỗ trợ lẫn nhau trên website.
Nhưng bọn họ rất ít khi nói chuyện về đời thật. Chỉ có một lần Thủy Yêu Yêu thua cược, gửi một tấm hình lên, siêu cấp xinh đẹp, vóc người cũng tốt.
Trâu Hàn là đồng tính, dù thấy Thủy Yêu Yêu xinh đẹp thì cũng sẽ không động tâm tư trên phương diện kia.
Cậu còn thầm nói với Quan tự tại, giựt dây tên đó theo đuổi Thủy Yêu Yêu.
Nhưng Quan tự tại nói, bọn họ quá quen thuộc, không thể xuống tay được.
Cũng bởi chuyện này, Trâu Hàn từng một lần hoài nghi Quan tự tại cũng là đồng tính luyến ái.
Thủy Yêu Yêu thực sự đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm, rất ít trai thẳng không động tâm với nhỏ.
Thế nhưng biểu hiện của tên này thật sự quá thẳng, Trâu Hàn không dám xác định, cũng không hỏi nhiều. ngôn tình hoàn
Chuyện tình cảm mà, không thể chỉ nhìn bề ngoài được, huống chi nếu chỉ nhìn bề ngoài, gu của mỗi người mỗi khác. Cho nên cậu cũng chỉ nói thế thôi, không nghiêm túc mấy.
Theo Trâu Hàn biết, giữa hai người bọn họ không hề có gian tình, ba người vẫn luôn chơi chung rất tốt.
Cho nên tình huống cả hai người bỗng nhiên lặn mất tăm này thực sự rất kỳ quái.
Chắc không phải là giận cậu đâu ha?
Không lẽ là giận cậu không kiên trì gõ chữ?
Trâu Hàn chưa từ bỏ ý định, gửi một tin lên trên nhóm chat.
【 Mèo mắt to: Tui hẹn hò rồi @Thủy Yêu Yêu @Quan tự tại. 】
Trong nhóm vẫn hoàn toàn tĩnh mịch.
Trâu Hàn nghi hoặc liếc nhìn góc dưới bên phải của máy tính, có nối mạng mà ta.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu lấy điện thoại di động ra, bấm vào website, tới chuyên mục của hai người.
Vừa nhìn, cậu liền phát hiện tình huống hình như thật sự không ổn.
Cả hai người này đồng thời ngừng ra chương mới.
Rất nhiều tác giả mạng là làm nghề tay trái, trong hiện thực đôi khi sẽ có chuyện bất ngờ hoặc phiền phức xảy ra, cho nên thỉnh thoảng ngừng ra chương mới là chuyện rất bình thường.
Nhưng cả hai đồng thời ngừng ra chương mới thì tuyệt đối không bình thường.
Thủy Yêu Yêu là đại lão trên bảng vàng, sau khi viết xong mỗi một quyển đều phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chuẩn bị cho quyển tiếp theo. Mà trong suốt thời gian viết truyện, rất ít khi nào nhỏ ngừng ra chương mới.
Thành tích của Quan tự tại không tính là quá tốt, nhưng đặc biệt chăm chỉ. Từ khi biết nhau tới giờ, Trâu Hàn chưa từng thấy hắn ngừng ra chương.
So sánh với hai người đó, tốc độ cập nhật chương mới của Trâu Hàn chỉ có thể dùng ba từ “đáng xấu hổ” để hình dung.
Nhìn phiếu xin nghỉ của hai người, lý do của Thủy Yêu Yêu là bị bỏng tay, của Quan tự tại là bị thương chân.
Lý do hợp lý dễ sợ.
Độc giả không biết việc ba người bọn họ là bạn gay tốt với nhau, chỉ dồn dập an ủi đại đại của mình.
Nhưng Trâu Hàn luôn cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Đây là lý do hai người này thương lượng với nhau trước rồi phải không?
Đang chuẩn bị âm thầm tra xem có chuyện gì, thì trong nhóm rốt cuộc có động tĩnh.
【 Thủy Yêu Yêu: Ai? 】
Ngắn gọn súc tích, không phải phong cách nói chuyện của Thủy Yêu Yêu.
【 Mèo mắt to: Hai người có chuyện gì vậy? Sao không lên tám nữa, còn đồng thời ngừng cập nhật nữa? 】
【 Thủy Yêu Yêu: Tay bị thương [ ảnh ] 】
【 Quan tự tại: Chân tui bị thương [ ảnh ] 】
Tin nhắn của hai người gần như được gửi tới cùng lúc.
Trâu Hàn mở ra nhìn, tay Thủy Yêu Yêu bị băng thành cái bánh chưng, kín còn hơn tay Ngu Thành Hà sau khi bị đâm một nhát, khó mà làm gì được.
Chân Quan tự tại thì lại bó thạch cao, rõ ràng là bị thương thật.
Lúc này Trâu Hàn đã hoàn toàn không còn ý nghĩ gì khác, chỉ là rất lo lắng cho hai người.
【 Mèo mắt to: Hai người làm cái gì mà bị thương hết cả hai thế? 】
【 Thủy Yêu Yêu: Phân tâm nên bị dầu bắn trúng. 】
【 Quan tự tại: Lâu lâu mới ra ngoài một bữa, kết quả bị xe đụng. 】
Trâu Hàn chỉ nhìn hai cái tin này thôi đã thấy đau giùm hai đứa nó.
【 Mèo mắt to: Ôm ôm ~ Có nghiêm trọng lắm không? Cần hỗ trợ gì không? Hai người có thể tự chăm sóc mình được không vậy? 】
【 Thủy Yêu Yêu: Ok, gõ chữ mệt quá, hai người chat đi tui xem thôi. 】
Ba người bọn họ chưa từng tiết lộ thông tin trong hiện thực của mình, thậm chí ngay cả voice chat cũng chưa từng gửi.
Trâu Hàn nhìn tin nhắn này, vừa cảm thấy rất bình thường, vừa cảm thấy có gì đó nó cứ sai sai ở đâu.
Nhưng cậu không kịp suy nghĩ, tin nhắn của Quan tự tại đã gửi tới.
【 Quan tự tại: Tui tốt hơn so với Yêu Yêu, dù sao tui cũng không có ra khỏi cửa, có tay là được. Không nói chuyện xui xẻo này nữa, ông nói về ông đi, mấy ngày không gặp sao đã hẹn hò rồi? Đáng tin không đó? 】
Trâu Hàn bây giờ làm gì còn tâm tình vung thức ăn cho chó nữa, chỉ hời hợt nhắc tới.
【 Mèo mắt to: Sau khi kết thân thấy cũng ổn nên quen nhau luôn. Hai người bị thương thì nghỉ cho khỏe đi, có cần gì thì nói tui một tiếng. 】
【 Thủy Yêu Yêu: [khen] [châm dầu] OK. 】
【 Quan tự tại: Ý Yêu Yêu là, tình yêu rất tốt đẹp, đã quen nhau thì phải biết tận hưởng, ý của tui cũng giống vậy. Mặt khác, nếu tụi tui cần gì thì tụi tui sẽ nói. 】
Trâu Hàn nhìn thấy tin này, trong lòng dâng lên một cảm giác cổ quái.
Ý của Yêu Yêu, cậu xem cũng hiểu mà, tại sao Quan tự tại lại phải giải thích thêm lần nữa?
【 Quan tự tại: [châm dầu] [châm dầu] [châm dầu] 】
【 Quan tự tại: Sau khi bị thương tui vẫn chưa chợp mắt, bây giờ thiệt sự rất buồn ngủ, không chịu được nữa, tui đi ngủ trước. 】
【 Mèo mắt to: Được, hai người nghỉ ngơi cho tốt đi, ngủ ngon. 】
Yên tĩnh lại, Trâu Hàn mở phần mềm đánh chữ ra, nhưng đã không còn tâm tình phấn khích như lúc trước nữa.
Bạn của cậu không nhiều, so với Thích Ca và Dư An Chi trong hiện thực, Thủy Yêu Yêu và Quan tự tại cách một màn hình càng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.
Không phải nói Thích Ca và Dư An Chi khiến cậu không thoải mái, mà bởi vì bọn Thủy Yêu Yêu không biết quá khứ của cậu, không biết tình huống của cậu. Cậu ở chung với bọn họ, có thể không kiêng dè bất cứ chuyện gì.
Hiện tại, cả hai đứa bạn tốt đồng thời bị thương, cậu đương nhiên cảm thấy khó chịu.
Có tâm muốn giúp đỡ, nhưng lại lo lắng tầng tầng.
Ngồi một hồi, Trâu Hàn lấy điện thoại di động ra nhắn cho Ngu Thành Hà một tin: Anh ngủ chưa?
Ngu Thành Hà không trả lời.
Trâu Hàn cho là anh đã ngủ, hơi buồn bực đem máy tính cất lên tủ đầu giường, chuẩn bị đi rửa mặt.
Ngay lúc này cửa phòng ngủ lại vang lên tiếng gõ.
Trâu Hàn sửng sốt một chút, tâm tình lập tức tốt lên, cậu đi chân trần chạy tới cạnh cửa, cố ý hỏi, “Ai vậy?”
Giọng nói sủng nịch của Ngu Thành Hà lúc ẩn lúc hiện truyền vào, “Trong nhà em còn có người khác nữa hả?”
Bấy giờ Trâu Hàn mới mở cửa, cây ngay không sợ chết đứng nói, “Nếu anh vẫn chưa ngủ, sao không trả lời tin nhắn của em?”
“Đưa người tới tận cửa rồi còn không được sao?” Ngu Thành Hà còn chưa thay đồ ngủ, tùy ý dựa vào một bên tường, khóe miệng treo nụ cười nhợt nhạt.
Hai mắt Trâu Hàn bị anh câu lấy, dính một hồi, nói không ra lời.
Người này mà không nổi tiếng thì đúng là thiên lý khó dung*.
*thiên lý khó dung: lẽ trời không thể tha thứ được, ý là Ngu Thành Hà mà không nổi thì không hợp lẽ thường.
“Sao thế?” Ngu Thành Hà nhìn cậu không nói lời nào, chủ động hỏi, “Nhắn tin cho anh chắc không phải là để chúc anh ngủ ngon đâu ha?”
“Không phải.” Trâu Hàn lắc đầu một cái, “Có chuyện, em không quyết định chắc chắn được, nên muốn hỏi ý của anh xem sao.”
Ngu Thành Hà khựng lại một giây, trong giọng nói không che giấu sự mừng rỡ, ngay cả tư thế đứng cũng trở nên đoan chính hơn một chút, “Chuyện gì?”
Trâu Hàn kể chuyện của Thủy Yêu Yêu và Quan tự tại ra, lại nói, “Em nhớ lúc thường tán gẫu với nhau bọn họ có để lộ ra, hình như là đều sống một mình. Em sợ hai tụi nó bị thương, sinh hoạt không tiện, nên muốn giúp, nhưng lại lo sẽ xâm phạm cuộc sống của tụi nó.”
Ngu Thành Hà suy nghĩ một chút, rồi nói, “Bọn họ đã nói không cần, có thể là thật sự không cần, cũng có thể là vì lo lắng rằng người bị thương còn lại cũng cần được chăm sóc. Em có thể nói chuyện riêng với cả hai người, tỏ rõ em có thể giúp một tay, hỏi xem bọn họ có cần không. Nếu họ vẫn không cần, thì em không nhất thiết phải cố chấp muốn giúp. Đôi khi chúng ta thích tâm sự với người không quen biết trong thế giới hiện thực, chẳng phải là vì không biết lẫn nhau, nên có thể không kiêng dè chút nào sao? Nếu phá vỡ giới hạn đó, sẽ không còn cảm giác đó nữa, ai lại không có một hai người bạn trong hiện thực đâu chứ?”
Lời anh nói không khác mấy với ý nghĩ trong lòng của Trâu Hàn, thực ra Trâu Hàn cũng chỉ muốn có người khẳng định ý nghĩ của mình mà thôi. Cậu gật gật đầu, “Em hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Cậu sốt ruột muốn đi hỏi hai người Thủy Yêu Yêu, chuẩn bị đóng cửa lại.
Ngu Thành Hà đưa tay chặn ngay khung cửa.
Trâu Hàn sợ hết hồn, “Anh cẩn thận cái tay.”
“Một câu cảm ơn là đủ rồi hả?” Ngu Thành Hà hơi cúi đầu, lại cười nói, “Anh đặc biệt tự dâng mình tới cửa đó.”
Trâu Hàn cảm nhận được hơi thở của anh, cậu mím mím môi, “Vậy anh muốn sao?”
Vừa nói chuyện, vừa đỏ hết hai má.
Kỳ thực không cần hỏi cũng biết, Ngu Thành Hà chỉ đơn giản là muốn cậu hôn anh.
Hôn thì hôn, dù sao thì cũng chính thức hẹn hò rồi, hôn xíu cũng có sao đâu?
Cũng không phải chưa từng hôn.
“Ít nhất cũng phải cho anh một cái ôm chứ.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn “…”
Mình nên nói là ảnh quá tôn trọng mình hay là quá thiếu tôn trọng mình đây trời?
Hết chương 47