Đến buổi tối, Trâu Hàn thay một bộ quần áo hơi chính thức vào.
Tuy thật sự không muốn xem mắt, nhưng vẫn phải có sự tôn trọng tối thiểu đối với đối phương.
Thay đồ xong, cậu đến phòng khách nhìn. Ngu Thành Hà đội một chiếc mũ rộng vành, thay một chiếc áo khoác dài màu đen ôm dáng. Anh vốn cao, lưng rộng eo thon, dáng người hoàn hảo không thể xoi mói, với trang phục như thế, quả thực trông như một cái mắc áo di động.
Trâu Hàn có dáng người nhỏ, hâm mộ nhất là vóc người như của anh, không nhịn được mà chua lè nói, “Có phải anh đi xem mắt đâu, ăn mặc long trọng thế làm gì?”
Ngu Thành Hà một bên đeo găng tay màu đen vào đặng che giấu cái tay bị thương, một bên trả lời, “Nhìn em đi xem mắt còn đáng sợ hơn so với anh đi xem mắt, sao có thể không long trọng được? Anh của em tự tin như vậy, hẳn là điều kiện của đối phương cũng không tồi, lỡ em coi trọng người ta thì anh phải làm sao bây giờ?”
Trâu Hàn: “…”
Nói tới hai người bọn họ thế nào, hình như không giống như đang trong giai đoạn kết thân xem mắt?
Trâu Hàn không muốn tranh luận với Ngu Thành Hà về vấn đề này, cậu biết mình không tranh lại, quay người cầm cặp kính gọng đen đeo lên.
Ngu Thành Hà liếc nhìn, hài lòng gật gật đầu, lần đầu tiên không động đến cặp kính của cậu.
Trâu Hàn cũng không ngốc, cặp kính gọng đen dày cui này xấu thí mồ, đeo lên liền che mất nửa khuôn mặt, có thể khiến độ xấu tăng vài cấp. Biểu hiện của Ngu Thành Hà chỉ đơn giản là cho thấy, anh rất tình nguyện nhìn Trâu Hàn giả xấu trước mặt người khác.
“Đi thôi.” Trâu Hàn xoay người xuất môn, trong lòng thầm nghi hoặc.
Đây là chi tiết rất nhỏ, hằng ngày cậu vẫn luôn đeo kính, người bình thường căn bản sẽ không chú ý tới động tác đó. Rốt cuộc là do Ngu Thành Hà quan sát cẩn thận, hay là do anh thật sự yêu thích mình?
Không đến muộn là phép lịch sự cơ bản, cho nên Trâu Hàn xuất môn sớm, thời điểm đến Quảng Trường Cửu An vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn.
“Em sẽ vào trước và nói rõ ràng với bên kia. Lần đầu gặp mặt, vẫn phải nói chuyện cho đàng hoàng.” Trâu Hàn suy nghĩ cả một đường, vẫn cảm thấy Ngu Thành Hà không quá thích hợp với việc xuất đầu lộ diện, “Nếu có khó khăn, em sẽ gọi cho anh, thế nào?”
Ngu Thành Hà vốn định cùng cậu đi vào, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, đây dù sao cũng là việc tư của Trâu Hàn. Cậu đã tỏ vẻ muốn trực tiếp cự tuyệt rồi, nếu như mình còn khăng khăng theo vào, có vẻ như không tin tưởng cậu.
“Được.” Ngu Thành Hà gật gật đầu, vươn tay sửa lại cổ áo hơi lệch của cậu, “Nếu có bất kỳ vấn đề gì, phải thông báo cho anh sớm nhất có thể.”
Trâu Hàn gật gật đầu, xuống xe đi tới thang máy.
Đến lầu bốn, Trâu Hàn đứng ở cửa “Đinh Mộc Liệu Lý”, bỗng nhiên choáng váng.
Cậu không biết họ tên, ngoại hình, trang phục, và cả phương thức liên lạc của đối tượng xem mắt kia. Lẽ nào lại đi đến quầy lễ tân hỏi có ai tới xem mắt không?
Trâu Hàn nhắn tin gửi cho Roy.
Roy rất nhanh trả lời lại.
「 Đối phương mặc một bộ áo khoác dài màu đen, còn mang bao tay đen, em đứng trước quầy chờ chút, rất dễ nhận ra. 」
Trâu Hàn vừa đi vào trong vừa cảm thấy trang phục này có vẻ quen quen, còn chưa hiểu rõ, đã đụng phải một người đi từ trong tiệm ra.
“Xin lỗi, cậu không sao chứ?” Đối phương phi thường lịch sự, lập tức nói xin lỗi, còn vươn tay ra đỡ Trâu Hàn một cái.
Trâu Hàn trước tiên chú ý thấy bàn tay đeo găng tay đen đang đỡ mình, tầm mắt vừa chuyển liền thấy bộ áo khoác đen.
“Tôi không sao, cảm ơn.” Trâu Hàn ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cậu là một nam nhân vóc người hơi gầy, làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, trên mũi đeo một cặp kính không gọng, phong độ trí thức nồng đậm phả vào mặt cậu.
Khí chất người kia đặc biệt giống với Dư An Chi, thậm chí cả ngũ quan cũng có chút giống. Mấy anh đẹp trai lúc nào trông cũng giông giống nhau.
Trâu Hàn nhớ đến Roy nhiều lần nói cậu chắc chắn sẽ thích người hắn giới thiệu, lúc này liền cho rằng đó là vì hắn tìm được người tương tự như Dư An Chi.
“Anh đến xem mắt sao?” Trâu Hàn tuy nói không nên lời với Roy, nhưng đối phương cái gì cũng không biết, cho nên thái độ của cậu vẫn rất tốt.
Người kia nhìn cậu, tựa hồ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, “Phải, cậu cũng đến xem mắt?”
Trâu Hàn gật gật đầu, “Đúng rồi.”
Hai người đều muốn nói lại thôi, kế bên có người muốn đi vào, hô một tiếng, “Hai người có vô không? Không thì đừng có đứng chặn cửa.”
“À phải, chúng ta vào trong rồi nói nhé, tôi đã đặt chỗ rồi.” Người kia phục hồi tinh thần, nói với Trâu Hàn.
Trâu Hàn cũng cảm thấy cửa không phải là nơi để nói chuyện, gật gật đầu, cùng hắn đi vào trong tiệm.
Tiệm này trang trí tương đối phục cổ, lô ghế riêng không phải kiểu phong bế hoàn toàn, mà chỉ dùng bình phong điểm xuyết hoa cỏ tách ra.
Đối phương dẫn Trâu Hàn đến một góc yên lặng ngồi xuống, nói, “Cậu thích ăn gì, tôi…”
“Trước khoan gọi đồ ăn.” Trâu Hàn ngăn cản anh ta, “Đúng rồi, xưng hô như thế nào? Tôi gọi là Trâu Hàn.”
“Tôi tên Lộ Nam.” Đối phương đưa tay ra về phía Trâu Hàn.
Trâu Hàn nhanh chóng bắt tay anh ta, sau đó nói, “Xin lỗi, Lộ tiên sinh, tôi tới để nói xin lỗi với anh.”
Sắc mặt Lộ Nam khẽ thay đổi, “Có ý gì?”
“Thực ra,” Trâu Hàn thực sự không am hiểu việc ứng phó với cục diện như thế này, cậu cắn răng một cái, thẳng thắn nhanh chóng giải quyết, bỏ qua mớ lòng vòng mà đi thẳng vào trọng điểm, “Tôi đã có người mình thích.”
Lộ Nam lộ ra biểu tình sững sờ, “Cậu, cậu đang nói cái gì?”
“Tôi đã có người mình thích, hôm nay là bị ép đến đây xem mắt.” Trâu Hàn nói thật nhanh, “Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, không thể nói là đã có tình cảm được, vậy thì hẳn là sẽ không tạo thành vấn đề cho anh đâu đúng không?”
Lộ Nam siết chặt li nước trước mặt, cười miễn cưỡng, “Nói vậy cũng không sai.”
Trâu Hàn thở phào nhẹ nhóm, “Vậy được rồi…”
“Chờ đã.” Lộ Nam ngẩng đầu lên, khôi phục bình tĩnh, khẽ mỉm cười, “Người cậu thích đâu? Nếu hôm nay anh ta đến cùng cậu, không biết tôi có vinh hạnh được gặp một lần hay không?”
Trâu Hàn không nghĩ tới anh ta sẽ đưa ra yêu cầu này, hơi khó xử nói: “Cái này…”
“Đương nhiên là được.” Giọng nói trầm ấp dịu dàng quen thuộc vang lên từ phía cửa, Ngu Thành Hà đi vào.
“Sao anh lại tới đây?” Trâu Hàn sốt ruột vội vàng đứng lên, chỗ này nhiều người, ảnh không sợ bị người ta phát hiện hả?
Ngu Thành Hà còn mang khẩu trang, giọng nói hơi đè nén, “Chẳng phải vị tiên sinh này muốn gặp anh sao? Anh không đến thì em làm sao giờ?”
Lộ Nam cũng đi theo đến, hắn nhìn chằm chằm Ngu Thành Hà đánh giá một lúc, bỗng nhiên nhíu mày, “Ngu Thành Hà?”
Biết ngay là sẽ bị nhận ra mà!
Trâu Hàn cuống lên, không nghĩ ngợi gì mà lập tức phủ nhận, “Anh ấy không phải—”
“Đúng.” Ngu Thành Hà đứng rất gần Trâu Hàn, tiện tay kéo cậu qua dựa vào lồng ngực của mình, cúi đầu cà cà đỉnh đầu Trâu Hàn, cười nói, “Em xấu hổ à?”
Đầu óc Trâu Hàn lộn hết cả lên, nói không ra lời.
Lộ Nam hít sâu một hơi, cười nói, “Minh tinh nổi tiếng đúng là sảng khoái nhỉ. Không sợ tôi tung tin ra ngoài sao?”
Trâu Hàn sốt ruột.
“Anh đây sẽ không làm thế.” Ngu Thành Hà khẳng định.
Lộ Nam nhíu mày, “Ồ? Đến tôi cũng không tự tin được như vậy.”
“Anh không giống những kẻ không có phong độ như thế.” Ngu Thành Hà nói.
Lộ Nam cười lạnh, “Không cần nịnh hót tôi.”
“Vậy tôi đổi cách giải thích nhé.” Ngu Thành Hà kéo khẩu trang xuống, cười vô cùng lưu manh, “Thứ nhất, anh không có chứng cứ, nói ra cũng không ai tin. Thứ hai, nếu như anh thật sự muốn tung tin, tôi nhất định sẽ biết trước rồi ngăn không cho tin tức bị tuồn ra. Anh suy nghĩ một chút xem, chúng tôi hiểu tình huống của anh, chuyện này không đáng, có đúng không?”
Ánh mắt Lộ Nam lóe lóe.
“Được, được rồi.” Trâu Hàn cuối cùng cũng tỉnh hồn, đứng ra hòa giải, “Lộ tiên sinh, anh ấy chỉ giỡn với anh thôi, anh đừng tức giận. Chuyện hôm nay, có thể phiền anh đừng nói ra ngoài không?”
“Cậu đã nói thế rồi, tôi còn nói gì được nữa?” Lộ Nam một hơi uống hết li nước, kéo khóe miệng cười cười, “Yên tâm, tôi sẽ không tung tin ra.”
“Vậy thì cảm ơn anh.” Trâu Hàn nói mà không suy nghĩ nhiều, “Không thì anh ở lại ăn một bữa đi, tôi mời.”
Lộ Nam: “Chắc tôi ăn không vô đâu. Thôi cứ vậy đi, tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Hắn đi tới cửa, chợt quay đầu lại nói, “Đúng rồi, chúc hai người hạnh phúc.”
Trâu Hàn sững sờ nhìn bóng lưng của Lộ Nam, luôn có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
Ngu Thành Hà cũng cảm thấy vậy, “Sao anh lại có cảm giác như anh ta rất thích em nhỉ? Bọn em không phải lần đầu gặp mặt à?”
“Em cũng không biết nữa.” Trâu Hàn càng hoang mang, “Anh ta chắc không phải yêu thích gì đâu, có khi là cảm thấy mất mặt á?”
“Cũng có thể.” Ngu Thành Hà không yên lòng, “Sau này không cho phép em xem mắt nữa.”
Trâu Hàn định lườm anh một cái, mới ý thức được hai người bọn họ dính quá gần, vội vàng đứng xa ra một chút, “Ủa mà anh nói bạn anh mời anh ăn cơm mà? Ăn ở đâu?”
Sau khi nhận được tin nhắn của Lộc Nhất Bạch, Ngu Thành Hà liền nói với Trâu Hàn có một người bạn mời anh ăn cơm, còn nói muốn giới thiệu người đó cho Trâu Hàn.
“Vừa nãy gặp ổng ở bãi xe, ổng nói ổng tạm thời có việc, vội vàng đi mất rồi.” Ngu Thành Hà bất đắc dĩ nói, “Anh tới lấy hóa đơn giùm ổng, nếu không thì anh cũng không biết em lại ngồi trong phòng riêng cùng người đàn ông khác.”
“Gì chớ?” Trâu Hàn dở khóc dở cười, nói sang chuyện khác, “Vậy tụi mình ăn cơm ở đây luôn không?”
“Cũng được.” Ngu Thành Hà đương nhiên đáp ứng. Nói đến đây, anh vẫn chưa bao giờ được ăn một bữa cơm tử tế với Trâu Hàn, “Em muốn ăn gì?”
Anh cởi áo khoác và bao tay, đưa thực đơn cho Trâu Hàn.
Trâu Hàn nhìn lướt qua liền cười rộ lên, “Bạch tuộc sống.”
Ngu Thành Hà: “…”
Trâu Hàn hết sức hăng hái, “Còn có đầu cá kho tiêu, đầu cá kho tộ, rau trộn đầu cá, đầu cá hấp xì dầu, với đầu—”
Ngu Thành Hà ngữ trọng tâm trường nói, “Hàn Hàn, em cứ quậy vậy coi chừng bị ăn đòn đó.”
*ngữ trọng tâm trường: nghiêm túc, chân thành, trịnh trọng
Trâu Hàn hừ một tiếng, “Anh đánh em thử coi?”
Ngu Thành Hà bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.
Không biết có phải do tình thú hay không, mặt bàn này vốn hẹp, chỉ một động tác của Ngu Thành Hà đã khiến hai người gần như dính sát vào nhau.
Ngu Thành Hà nhìn đôi môi trơn bóng căng mọng của Trâu Hàn do mới uống nước, hầu kết khẽ nhúc nhích một chút.
“Xin lỗi, tôi tới trễ—” một người lỗ mãng xông vào.
Ngu Thành Hà vội vàng ngồi thẳng lại, quay đầu nhìn.
Là một cậu trai trẻ tuổi dáng vẻ thư sinh, đang hoang mang tột độ mà nhìn bọn họ.
“Cậu tìm ai?” Ngu Thành Hà hỏi.
Người trẻ tuổi hồi hồn, lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, “Xin lỗi, tôi đi lộn.”
Nói rồi vội vội vàng vàng lui ra.
Trâu Hàn cùng Ngu Thành Hà liếc mắt nhìn nhau, rồi mất tự nhiên rời mắt đi.
“Người hồi nãy chắc không phải đến để chụp lén đâu ha?” Trâu Hàn tìm đại một đề tài.
“Hẳn là không phải.” Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, “Cậu ta không chụp ảnh, cho dù có dấy scandal lên cũng không ai tin cậu ta, không cần phải lo lắng.”
Trâu Hàn cảm thấy cũng có lý, gật gật đầu. “Thôi gọi đồ ăn đi.”
Ngu Thành Hà: “Được.”
Cả hai người đều lo suy nghĩ về một màn ám muội khi nãy, hoàn toàn không nhận ra có gì không đúng.