Trâu Hàn vừa về tới nhà liền co quắp trên ghế sofa.
Hơi bị kích thích quá rồi. (khúc này raw là ‘有点上头’)
Tuy cậu ghét nhất là bị người khác gọi là bạn nhỏ, tuy cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm Ngu Thành Hà, nhưng anh dùng gương mặt cậu yêu nhất đi hát bài hát cậu thích nhất, cái này bảo cậu làm sao mà chịu nổi a?
Trâu Hàn không chịu nổi, cho nên cậu chạy trối chết.
Đến giờ tóc tai vẫn truyền đến từng trận ngứa ngáy, bàn tay kia đúng là mang độc mà.
Trâu Hàn ôm con cá bông, mạnh mẽ nhéo cái đuôi màu xanh lam của nó.
Nhiêu đó chưa tính, anh còn liều mạng cứu người nữa… í chờ chút, cứu người?
Trâu Hàn đột nhiên ngồi dậy, cậu vội vã chạy về, quên mất cái cô Linh gì kia.
Ngu Thành Hà từng nói người kia có 80% xác suất tới bệnh viện. Thời điểm cậu rời đi, người kia còn chưa có xuất hiện, không biết bây giờ có tới chưa nhỉ?
Trâu Hàn cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại.
Mấy phút sau, năm vệ sĩ đồng thời xuất hiện tại cửa.
“Bốn người các anh đi bệnh viện bảo vệ Ngu Thành Hà.” Trâu Hàn chỉ bốn người.
Mấy người đáp ứng một tiếng, cấp tốc rời đi.
“Anh đi tìm cái tiệm kia…” Trâu Hàn nhất thời không nhớ nổi tên của tiệm thịt nướng. “Đi kiểm tra camera giám sát trong bãi để xe của bọn họ, chuyện tối qua chắc chắn đã bị camera quay lại.”
“Video từ camera giám sát đã bị công ty quản lí của Ngu tiên sinh cầm đi rồi ạ.” Vệ sĩ nói.
Trâu Hàn chau mày, bảo tiêu lập tức nói, “Nhưng mà người phụ nữ kia tôi đã tra ra được. Xin lỗi, tiểu thiếu gia, tối hôm qua chúng tôi…”
“Không trách các anh.” Tối hôm qua ở cùng với Ngu Thành Hà, Trâu Hàn sợ bị bại lộ nên không để vệ sĩ tới quá gần, hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, bọn họ cứu không kịp cũng bình thường. “Tình huống nữ nhân kia như thế nào?”
“Cô ta gọi là Linh Linh, tạm thời chỉ tra ra được cô ta từng hợp tác với Ngu tiên sinh trong dự án ⟪ Nhật thực ⟫, quan hệ cũng không tệ lắm. Có cần tiếp tục tra không ạ?” Vệ sĩ đưa bức ảnh cho Trâu Hàn nhìn.
“Cần.” Trâu Hàn không chút do dự gật đầu, “Điều tra hết thảy chuyện liên quan đến cô ta. Đúng rồi, cô ta hình như có quan hệ yêu đương với Chung Thiên Trạch, anh có thể ra tay từ chỗ đó.”
Vệ sĩ đáp ứng một tiếng, vẫn đứng tại chỗ.
Trâu Hàn nhìn hắn, “Còn có việc?”
“Khi nãy lúc ngài trở về, có người đi theo.” Vệ sĩ nói.
Trâu Hàn: “Ai?”
Vệ sĩ đang định nói, điện thoại di động lại vang lên, hắn liếc nhìn, biểu tình có chút kỳ quái. “Là người đại diện của Ngu tiên sinh an bài, có lẽ là để bảo vệ an toàn cho ngài?”
Trâu Hàn: “Mặc kệ bọn họ, cứ làm như không thấy đi.”
Vệ sĩ đáp ứng một tiếng, xoay người đi bận chuyện của mình.
Người có tiền đúng là kì lạ, hắn không hiểu, nhưng cứ làm việc theo dặn dò là được.
Trâu Hàn co rúc ngồi trên ghế sofa ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động bắn ra một tiếng thông báo, Ngu Thành Hà đăng weibo.
Trâu Hàn sửng sốt hai giây, mới bấm vào.
Tay anh ta không phải bị thương sao? Làm sao đăng được weibo nữa?
Có hai bài post mới.
“Lục điện thoại tìm được một tấm hình, đăng lên cho mọi người xem [ ảnh ] [ ảnh ].
Tôi tại đây thành khẩn xin lỗi Mèo mắt to đại đại, tôi biết đại đại chưa bao giờ đạo văn, cũng không hề muốn cọ nhiệt độ. Bởi sự sơ sẩy của tôi, đại đại đã phải chịu nhiều lời đồn đãi, bị cộng đồng mạng công kích. Tôi vô cùng xin lỗi, tôi sẵn sàng bồi thường cho tổn thất lớn này của đại đại. Tôi biết fan ngốc nghếch công kích cùng một bộ phận blog marketing quá quan tâm sẽ bị loạn, chỉ trách tôi không đúng lúc ra mặt giải thích. Thiên hạ to lớn, không gì là không thể, người giống người thực sự có rất nhiều. Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, thực ra có rất nhiều người không biết tôi, hi vọng tất cả mọi người có thể bớt thù địch, để thế giới mạng trở thành một nơi vui vẻ.”
Anh đính kèm hai bức ảnh, bức thứ nhất là một người trẻ tuổi cỡ mười bảy mười tám, tóc ngắn ngủn dán sát vào da đầu, trong đáy mắt màu băng lam đều là sự kiêu ngạo cùng hung hăng. Hắn đứng đón gió bên vách núi, sức co dãn gợi cảm xuyên qua màn hình phả thẳng vào mặt.
Bức thứ hai là ảnh của Ngu Thành Hà, cũng đứng ngay nơi đó, tóc đen mắt đen nội liễm trầm ổn, nét đẹp trai không phải kiểu hung hăng công kích, mà là lặng lẽ không một tiếng động, càng nhìn càng thấy muốn nhìn thêm nữa.
Ngũ quan hai người nhìn kỹ gần như là giống nhau như đúc ra từ một khuôn, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Nhìn từng chi tiết nhỏ, tay hai người đều cắm trong túi, nơi hổ khẩu của Ngu Thành Hà có hình xăm, hổ khẩu người trẻ tuổi kia lại chỉ có làn da trắng nõn sạch sẽ.
Chỉ nhìn qua hai tấm hình này, tuyệt đối không có ai coi hai người bọn họ là một người.
Trâu Hàn đột nhiên bật khỏi ghế sofa, bất cẩn ngã nhào trên mặt đất, nhưng cậu cũng không để ý, chỉ mò lấy điện thoại nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Lúc người trẻ tuổi này chưa xuất hiện, người biết Ngu Thành Hà đọc xem tính cách ngoại hình của Ngu Tranh đều cho rằng người Trâu Hàn vẽ ra là Ngu Thành Hà. Nhưng hiện tại, nếu như nhất định phải dựa trên một người thì đại đa số sẽ cho rằng, Ngu Tranh càng giống người trẻ tuổi kia hơn.
Trâu Hàn cũng cho là như thế.
Người trẻ tuổi kia, cơ hồ chính là bản thân Ngu Tranh.
Nhìn một hồi, Trâu Hàn bò từ dưới đất lên, vọt tới garage.
Cậu muốn đi tìm Ngu Thành Hà, hỏi anh người trẻ tuổi kia ở nơi nào, sau đó… sau đó thì sao?
Nói chuyện yêu đương với người ta?
Chưa nói không biết người ta là cong hay thẳng, có đối tượng hay chưa.
Dù cho người ta cong thật, độc thân thật, thì sẽ thích mình à?
Hắn chắc chắn sẽ thích à?
Ngu Thành Hà cũng có dung mạo gần giống với Ngu Tranh, lại khiến cậu tức giận suýt ói máu.
Tay chuẩn bị khởi động xe của Trâu Hàn dừng lại.
Nói cho cùng, Ngu Tranh chỉ là một người cậu ảo tưởng nên.
Dù trong cuộc sống hiện thực có người giống hắn như đúc, thì đó cũng không phải là Ngu Tranh.
Cho nên, cậu tìm đến người trẻ tuổi kia, có ý nghĩa gì sao?
Thực ra, không có.
Trâu Hàn tựa vào lưng ghế phía sau, nửa ngày mới cầm điện thoại lên lần nữa.
Có rất nhiều người @ cậu, để cậu tới xem weibo của Ngu Thành Hà. Có fan của Ngu Thành Hà tới xin lỗi cậu, cũng có người giật tít nói Ngu Thành Hà xin lỗi chỉ để quảng cáo tiếp thị, hút máu tiểu tác giả.
Nói thật, động tác này của Ngu Thành Hà không tính là thông minh.
Ít nhất thì đối với anh, mặt xấu nhiều hơn mặt tốt.
Trâu Hàn đã thấy có fan tuyên bố muốn bỏ fandom, nói bọn họ xông pha chiến đấu vì Ngu Thành Hà, Ngu Thành Hà ngược lại vả mặt bọn họ.
Trâu Hàn cũng nghĩ không thông, tại sao Ngu Thành Hà lại bỗng nhiên nói xin lỗi.
Mà những cái đó, không sánh nổi chấn động mà tấm hình kia mang tới cho cậu.
Trâu Hàn lần thứ hai bấm vào weibo Ngu Thành Hà, xem hai tấm ảnh kia.
Lần này cậu đã bình tĩnh hơn nhiều, đồng thời phát hiện một vài điểm không thích hợp.
Vách núi sau lưng chỗ hai người đứng, là Đại Tuyết sơn.
Vừa khéo Trâu Hàn từng đi qua chỗ núi tuyết kia, cho nên cậu nhìn thấy sự khác biệt cực nhỏ giữa hai ngọn núi tuyết.
Ban đầu thì không có gì, dù sao trọng điểm của bức ảnh là ở hai người trông cực kỳ giống nhau lại hoàn toàn khác nhau kia.
Trâu Hàn nhìn kỹ lại lần nữa thì phát hiện, hai ngọn núi tuyết tuy không giống nhau, trên thực tế là một ngọn núi tuyết nhưng ở hai thời điểm khác nhau. Đây là cùng một ngọn núi nhưng cách nhau mấy năm thời gian.
Trâu Hàn phóng to bức ảnh, nhìn kỹ từng chút một, xác định bản thân mình không tính sai.
Có thứ gì như ẩn như hiện dưới đáy lòng, nhưng Trâu Hàn mãi vẫn không thể bắt được nó.
Hai tấm hình này không phải chụp cùng lúc, rồi sao nữa?
Ngu Thành Hà cũng đâu có nói là hai tấm hình này được chụp trong cùng một thời điểm đâu.
Trâu Hàn mãi vẫn không thể nghĩ ra là sai chỗ nào.
Cuối cùng nghĩ đến bọn họ đều từng đi qua Đại Tuyết sơn, đúng là rất có duyên.
Cậu bất chợt lại cảm thấy, tìm tới người trẻ tuổi kia, có lẽ là một chuyện có ý nghĩa.
Một người tồn tại trong hiện thực, không hiểu sao lại chạy vào giấc mơ của một người khác, duyên phận thật là thần kỳ a.
Ngay cả khi giữa hai người không thể phát sinh điều gì, gặp gỡ một chút cũng tốt.
Có lẽ nhìn thấy người trẻ tuổi kia xong, chấp niệm của cậu đối với Ngu Tranh có thể buông xuống.
Chỉ là, không thể trực tiếp đi hỏi Ngu Thành Hà, không thì sẽ bị lộ mất.
Mười phút sau, Trâu Hàn xuất hiện ở siêu thị, đứng trước quầy bán giò heo.
Hai mươi phút sau, Trâu Hàn mang hai túi giò heo to đùng cùng một cái nồi đất về nhà.
Một tiếng sau, Trâu Hàn mồ hôi mồ kê nhễ nhại đi ra khỏi phòng bếp.
Lại một tiếng sau, Trâu Hàn nếm nếm canh mình tự hầm, rồi gọi một cú điện thoại, “Hôm nay canh giò heo còn không, tôi phải đi thăm bệnh nhân.”
Nửa giờ sau, Trâu Hàn mang theo một hộp canh giò heo xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Ngu Thành Hà.
Trên hành lang không có một bóng người, Trâu Hàn giơ tay lên định gõ cửa, chợt nghe thấy một thanh âm dễ nghe nói, “Em thật sự rất thích anh, là kiểu thích đến mức nằm mơ cũng mơ thấy anh.”
Tay Trâu Hàn khựng lại, lén lút nhìn qua khe cửa.
Một nữ nhân với bóng lưng thoạt nhìn rất khêu gợi ôm một bó hoa hồng lớn, đứng bên giường Ngu Thành Hà thâm tình bày tỏ. “Anh nhìn anh đi, bây giờ ngã bệnh cũng chẳng có ai chăm sóc, một mình qua ngày như vầy…”
“Ai nói tôi không có ai chăm sóc?” Ngu Thành Hà bỗng nhiên ngắt lời cô.
Nữ nhân ôm hoa hồng dừng một chút, “A…”
“Hàn Hàn.” Ngu Thành Hà vẫy vẫy tay về phía ngoài cửa, “Anh thấy em rồi.”
Trâu Hàn: “…”
Cậu không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi vào.
Ngu Thành Hà nhìn hộp giữ nhiệt trong tay cậu, cười tươi rói, “Sao em lại tự đi nấu thế này? Phỏng thì phải làm sao đây?”
Bước chân Trâu Hàn khựng lại một chút, lòng thầm nói tại sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như thế nhỉ?
Nữ nhân kia nghe tiếng quay đầu lại, cau mày đánh giá Trâu Hàn.
Trâu Hàn cũng nhìn thấy rõ tướng mạo cô nàng, là một cô nương thanh tú, không quá đẹp nhưng cũng không xấu, trên người đều mang đồ xa xỉ, có vẻ rất có tiền.
Cô nương hiển nhiên không đem Trâu Hàn để trong mắt, trực tiếp quay đầu lại nhìn Ngu Thành Hà, “Anh sao lại dùng học sinh cấp ba để lừa gạt em?”
Trâu Hàn đặt canh lên tủ đầu giường, sau đó cũng nhìn về phía Ngu Thành Hà, “Vị tiểu thư này là…?”
“Phó đại tiểu thư của khách sạn Thodore.” Ngu Thành Hà nhẹ nhàng kéo cánh tay Trâu Hàn, “Phó tiểu thư, cảm ơn tấm lòng của cô, nhưng tôi đã có người trong lòng. Cô yên tâm, Hàn Hàn năm nay 22 tuổi, không chỉ đã thành niên, mà còn có thể lập tức đi lĩnh chứng nhận kết hôn.”
Trâu Hàn: “…”
Sắc mặt Phó đại tiểu thư không tốt lắm, nhưng không dây dưa lằng nhằng, “Được, nếu mắt nhìn của anh thế này, em không còn lời gì để nói.”
Nói rồi cô tiện tay vứt hoa hồng vào thùng rác.
Ngu Thành Hà nhàn nhạt nói, “Lời này của Phó tiểu thư cũng đủ để chứng minh ánh mắt tôi không tệ lắm.”
Phó đại tiểu thư khẽ biến sắc, xoay người rời đi.
Trâu Hàn quay sang nói với Ngu Thành Hà, “Em đi tiễn Phó tiểu thư.”
Nói xong cũng không chờ Ngu Thành Hà đáp lại, giành trước đi lên mở cửa, “Mời Phó tiểu thư.”
Phó tiểu thư nhìn cậu, khẽ hừ một tiếng.
Hai người đi tới ngoài phòng bệnh, Phó tiểu thư cao cao tại thượng nhìn Trâu Hàn, “Muốn khoe khoang gì sao?”
“Cha của Phó tiểu thư có phải là Phó Duẫn Thiên tiên sinh?” Trâu Hàn không chút để ý đến thái độ của nàng, cực kỳ ôn hòa hỏi.
Phó tiểu thư hơi sững sờ, “Đúng thì làm sao?”
“Vậy phiền Phó tiểu thư chuyển lời cho lệnh tôn.” Trâu Hàn khẽ mỉm cười, “Không phải ông ấy nói muốn hợp tác với Hi Á tổ chức một hoạt động liên doanh nên luôn tìm tôi sao?”
Cậu đưa qua một tấm danh thiếp, “Tôi không rảnh, tìm Roy nói chuyện, tôi sẽ đánh tiếng trước với hắn.”
Phó tiểu thư nhìn mấy chữ “phó chủ tịch” trên danh thiếp, lại nghe thấy giọng điệu này của Trâu Hàn, tay liền hơi hơi run rẩy, “Cậu, ngài là…”
“Hẹn gặp lại.” Trâu Hàn lễ phép gật đầu với cô, quay người trở về phòng bệnh.
Lúc đóng cửa lén lút liếc mắt nhìn ra ngoài, phát hiện Phó tiểu thư vẫn còn ngốc tại chỗ, Trâu Hàn vội vàng lấy điện thoại di động ra, kinh sợ mà cấp tốc nhắn tin cho Roy.
Anh trai yêu dấu, anh nhất định phải giúp em một chuyện.