“Đây là đang ngủ hả?” Trợ lý vừa lái xe tới cửa, liền thấy Trâu Hàn đầu đầy mồ hôi kéo Ngu Thành Hà đi ra.
Ngu Thành Hà nhắm hai mắt, tùy ý để Trâu Hàn tha đi, hoàn toàn không có phản ứng gì với mọi thứ xung quanh.
Hồi nãy mới nói không say mà?
Trâu Hàn không muốn nói chuyện, nhét Ngu Thành Hà vào ghế sau, nói với trợ lý. “Em lái xe, chị chăm sóc ảnh đi.”
Trợ lý nhìn ra Trâu Hàn dường như không mấy vui vẻ, không dám nói gì cậu, chỉ yên lặng ngồi cạnh Ngu Thành Hà.
Thấy cánh tay anh đặt trong tư thế kì lạ, trợ lý sợ anh không thoải mái, đưa tay ra chỉnh lại một chút.
Ngu Thành Hà mơ hồ rên rỉ một tiếng.
“Ảnh bị sao vậy?” Trợ lý sợ hết hồn.
Trâu Hàn đang đóng cửa, nghe thế thì dừng một chút, úng thanh úng khí trả lời. “Nãy bất cẩn đụng một phát.”
Vừa nãy cậu thực sự không thể xuống tay với gương mặt kia được, cuối cùng đập lên cánh tay của Ngu Thành Hà.
Sau đó Ngu Thành Hà liền ngã xuống đất… ngủ mất.
Trâu Hàn vẫn còn đang tức nha, nhưng cậu lại không có cách gì, vẫn phải đưa người về khách sạn.
Cũng may sau khi Ngu Thành Hà say rượu rất yên tĩnh, không có làm ầm làm ĩ.
Một đường yên lặng, đến khách sạn, hai người Trâu Hàn cùng trợ lý cùng nhau nâng Ngu Thành Hà đem về khách sạn.
Nặng chết đi được.
Trâu Hàn ghét bỏ ném người lên giường, mượn cớ ở cửa phòng có máy quay nên rất khó ở lại, xoay người rời đi.
Trợ lý là một tiểu cô nương, đương nhiên cũng không thể đơn độc ở lại, cô để lại một cái vòng tay giám sát cho Ngu Thành Hà, rồi cùng rời đi.
Hai người chào tạm biệt nhau ở cửa.
Trong phòng, Ngu Thành Hà nghe thấy tiếng đóng cửa mới mở mắt ra, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Cái này còn khó hơn so với đóng phim.
Anh chống tay định ngồi dậy đi rửa mặt, đột nhiên cơn đau tê rần kéo tới, tay anh mềm nhũn, thân mình nặng nề ngã xuống.
Ngu Thành Hà xoa xoa cánh tay, nghĩ đến chuyện khi nãy, thần sắc phức tạp.
Nói thật, dù Trâu Hàn không đánh anh, anh cũng tự muốn đánh mình.
Bị điên rồi sao?
Sao lại muốn hôn Trâu Hàn?
Trong đầu hiện ra hình ảnh Trâu Hàn nằm dưới thân mình, hai mắt ngơ ngác trợn to, đôi môi hơi mở ra…
Ngu Thành Hà tát mình một cái, mò lấy điện thoại di động để xem giờ, lại phát hiện có thông báo của weibo.
Đây là acc clone, chỉ theo dõi một mình Mèo mắt to.
Ngu Thành Hà bấm vào, khóe miệng hơi co giật.
【 Nhìn bộ dáng quần áo xộc xệch này xem, dòng thứ đồi phong bại tục [ ảnh ] [ ảnh ] [ ảnh ] 】
Cả ba tấm hình đều là chụp trong đêm nay, ánh đèn tối mù mù, nhưng có thể nhìn thấy Ngu Thành Hà lười biếng làm ổ trên sofa, mắt nửa khép nửa mở, cổ áo sơ mi mở rộng, làn da trắng noãn đỏ bừng lên, vạt áo vắt ngổn ngang lộn xộn bên hông.
Quả thật là quần áo xộc xệch.
Ngu Thành Hà cúi đầu nhìn, bây giờ quần áo vẫn xốc xếch như cũ. Rốt cuộc cậu bạn nhỏ đã chụp khi nào vậy nhỉ?
Trâu Hàn đêm nay vừa thấy có diễn viên rời đi, liền biết tiệc hơ khô thẻ tre đã sắp kết thúc, người nên say đều say cả rồi.
Ngu Thành Hà vẫn chưa đi ra, nói không chừng là say thật rồi.
Trâu Hàn lặng yên không một tiếng động đi vào khách sạn, căn bản không ai chú ý đến cậu, cậu dễ dàng tìm tới chỗ Ngu Thành Hà, chụp mấy bức ảnh.
Những thứ này không thể coi là scandal lớn gì, nhưng có còn hơn không.
Cậu chụp xong liền lui ra, định chờ chút nữa theo dõi Ngu Thành Hà để xem anh có say rượu rồi bại lộ bản tính hay không.
Không ngờ trợ lý lại gọi điện thoại cho cậu, cậu chỉ đành quay lại hỗ trợ.
Kết quả, đã phải giúp rồi còn rước lấy một bụng lửa giận. Vì vậy vừa về phòng cậu liền ngựa không ngừng vó đăng weibo.
Đăng xong rồi refresh trang, Trâu Hàn suýt chút tức chết.
【 A a a a a a a a a a tui chết đây! 】
【 Ngư Ngư sao anh có thể hở hang như vậy, gợi cảm chết người a a a a a a a a a! 】
【 Đù má! Tim tao đập mạnh quá man, chịu hổng nổi! 】
【 Đậu xanh rau má thế này thì ai chịu nổi a a a a a, ai giết tui đi! 】
【 Ngủ hông được, chồng ơi anh dỗ em ngủ đi. 】
【 Bà dì già tui đây đỏ mặt- ing. 】
【 Đệp zai đệp zai đệp zai! Liếm liếm liếm! 】
【 Mad thiệt sự, tui không dám nhìn thẳng ảnh luôn, quá quá hấp dẫn! 】
【 Tui là ghế sofaaaaaaa. 】
【 Đại đại cậu chắc cậu đang hắc người ta chứ? 】
【 Đại đại, cậu nói thiệt đi, cậu là anti-fan giả đúng không? 】
【 Hôm nay Ngư Ngư hơ khô thẻ tre nhỉ? Hình chính thức cũng bộ quần áo này, mà các người nhìn ảnh của người ta đi này @Phòng làm việc Ngu Thành Hà @Đoàn phim ⟪ Tiểu luật sư ⟫. 】
【 Đại đại xin cậu nhả hết hàng tồn ra đi. 】
…
Sau khi đúc kết kinh nghiệm lần trước, Trâu Hàn đã dự liệu được, nếu cậu đăng mấy bức này thì thể nào cũng có người liếm màn hình.
Nhưng cậu không ngờ tất cả các bình luận lại đều là quỳ liếm màn hình.
Hoàn toàn không có ai để ý tại sao Ngu Thành Hà lại như thế, cũng không có ai để ý anh có làm chuyện xấu xa gì không.
Đêm nay Trâu Hàn đặc biệt tức giận, vừa định tìm người oán giận, lại có tiếng thông báo có tin nhắn.
Là độc giả gọi là “Tiểu ngư nhi” kia.
【 tiểu ngư nhi: Đại đại sao muộn vầy rồi còn chưa nghỉ ngơi? 】
Tình cảm Trâu Hàn dành cho độc giả này rất phức tạp, cậu nghiêm túc trả lời lại.
【 Mèo mắt to: Quen ngủ trễ rồi, sao bạn chưa ngủ? 】
【 tiểu ngư nhi: Ngủ không được. 】
【 tiểu ngư nhi: Đại đại, tán gẫu chút được không? 】
【 Mèo mắt to: Bạn muốn tán gẫu chuyện gì? 】
【 tiểu ngư nhi: Có thể nói về Ngu Tranh không ạ? 】
Trâu Hàn chần chừ hồi lâu, mới hồi âm.
【 Mèo mắt to: Đó chỉ là một người tôi giả lập ra thôi, không có gì để nói cả. 】
Hẳn là không ngờ cậu lại nói như vậy, đợi một lúc mới thấy đối phương trả lời.
【 tiểu ngư nhi: Vậy ước nguyện sáng tác ban đầu kia thì sao? Ngu Tranh xuất hiện ở thời điểm nào? 】
【 Mèo mắt to: Không có thời điểm nào, không hiểu sao hắn tự dưng xuất hiện trong giấc mơ của tôi. 】
Có thể là do cảm thấy thái độ của cậu quá qua loa, tiểu ngư nhi không trả lời.
Trâu Hàn bị người này cắt ngang, cũng không còn muốn tìm bạn trên mạng oán giận, đóng máy tính lại đi ngủ.
Trong lòng có tâm sự, Trâu Hàn lăn qua lộn lại rất lâu cũng không ngủ được. Đầu cậu rối như tơ vò, nhớ tới lần đầu tiên mơ thấy Ngu Tranh.
Thực ra đúng là có thời điểm, khi đó Trâu Hàn mới mười mấy tuổi, lần đầu tiên biết được tính hướng của mình, tối hôm đó bỗng mộng xuân.
Những người khác mộng xuân hầu hết đều mơ mơ hồ hồ. Trừ phi có người mình thích, còn không thì thường không có đối tượng rõ ràng.
Trâu Hàn không giống vậy, cậu khi ấy không có người mình thích, vậy mà lần đầu mộng xuân, những cái khác thì không có cảm giác mấy, nhưng gương mặt của Ngu Tranh lại đặc biệt rõ ràng, mỗi một chi tiết ngũ quan đều vô cùng rõ nét.
Trước đó, Trâu Hàn chắc chắn cậu chưa từng nhìn thấy gương mặt này.
Từ đó về sau, Ngu Tranh thường xuyên ghé thăm giấc mộng của cậu.
Đương nhiên, “Ngu Tranh” trong mộng không có tên họ gì cả, đó là tên Trâu Hàn đặt cho hắn khi viết “Hữu Ngư”.
Trong mơ màng, Trâu Hàn lại thấy được Ngu Tranh.
Hắn không nói gì cả, chỉ đè Trâu Hàn xuống ghế sofa, hung ác hôn lên môi cậu, mắt xanh đẹp đẽ nổi lên tơ máu đỏ hồng.
“Ngu Tranh…” Trâu Hàn nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Ngu Tranh ngẩng đầu lên, chớp mắt.
Mắt đen!
Trâu Hàn đột ngột mở mắt ra, trời đã sáng trưng, dưới chăn ướt nhẹp một mảnh, cực kỳ khó chịu.
Trâu Hàn: “… Ngu Thành Hà! Định mệnh anh!”
Sắp tức tới bể phổi luôn rồi!
Rời giường thu dọn, xuống lầu trả phòng, Trâu Hàn không trì hoãn một giây nào, nhanh gọn lẹ rời khỏi đoàn phim.
Mấy ngày sau đó, không có tin tức gì liên quan tới Ngu Thành Hà. Trâu Hàn ở nhà một mình, rảnh rỗi không có việc gì làm, kinh ngạc phát hiện mỗi ngày trôi qua thật khó khăn.
Trước đây cũng không bao giờ ra khỏi cửa, mình đã sống thế nào nhỉ?
Đọc sách, gõ chữ.
Đọc sách đi, Trâu Hàn đi vào thư phòng, chọn quyển tiểu thuyết mới mua của Mai Đồ.
Sau nửa tiếng, trang sách vẫn dừng lại ở lời mở đầu.
Thôi… Trâu Hàn để sách xuống, mở máy vi tính lên, mở bản thảo “Hữu Ngư” ra.
Kỳ thực, bộ này đã được viết hơn nửa rồi, chỉ còn chờ một kết cục thôi.
Cho dù không đăng lên công khai, cũng nên ra viết kết cục, coi như là cho chính mình một kết quả.
Sau một tiếng, số chữ thêm vào là 0.
Sau hai tiếng, số chữ: 0.
Ba tiếng… Trâu Hàn bỗng khép máy tính lại, điện thoại di động đặt bên cạnh đột ngột vang lên.
“A lô?” Trâu Hàn không nhìn, tức giận nhận cuộc gọi.
“Em trai?” Tiếng phổ thông sứt sẹo nhưng nhiệt tình của Roy truyền ra từ ống nghe. “Bây giờ em rảnh không? Tụi anh xuống máy bay rồi!”
Trâu Hàn cả kinh trực tiếp nhảy lên, không để ý đến việc hắn nói ‘tụi anh’. “Anh, anh đến rồi hả? Sao không nói cho em sớm?”
“Ha ha, không phải là muốn cho em một bất ngờ sao?” Roy ở đầu kia điện thoại vui vẻ.
Trâu Hàn đổ mồ hôi lạnh. “Vậy anh chờ tí, bây giờ em tới sân bay đón anh.”
Thay một bộ quần áo khác, lại kêu chú Hách đi cùng, Trâu Hàn vội vội vàng vàng chạy tới sân bay.
Cửa ra sân bay có rất nhiều người vây quanh, tình cảnh rất náo nhiệt.
“Chắc là có ngôi sao nào đi ngang qua, fan tới đón máy bay.” Chú Hách nhìn đám đông một cái, nói với Trâu Hàn. “Tiểu thiếu gia, hay là cậu gọi điện cho cậu Roy đi? Chúng ta đứng xa xa một chút, chứ thế này phỏng chừng không qua được.”
“Này trông không giống fan đến đón sân bay, không có vật phẩm tiếp ứng.” Trâu Hàn lăn lộn ở đoàn phim nửa tháng, cũng hơi hiểu rõ giới giải trí, trong lòng bỗng có dự cảm rất không tốt.
Lời vừa nói ra, điện thoại đã kết nối được.
“Bảo bối, anh ở lối ra nè, chỗ này có quá trời người vây quanh, em có thấy anh không?” Giọng nói của Roy lộ ra hưng phấn nồng đậm, đến chú Hách cũng nghe ra được.
Trâu Hàn không thể làm gì khác hơn là xuống xe trước, chen vào đám đông, bỗng nhiên dừng lại ——— đứng ở trung tâm đám đông là một đoàn các anh đẹp trai bậc nhất, đủ loại màu da chủng tộc… Không thiếu kiểu gì, thảo nào khiến người ta chú ý.
Mà vị đứng đầu, tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn, bận áo sơ mi hoa hòe rực rỡ, chính là anh kế của Trâu Hàn —— Roy.
Roy đang dùng tiếng phổ thông sứt sẹo lại tràn đầy phấn khởi tán gẫu với những người đi theo y. “Mấy anh đẹp trai này đều đến để xem mắt với em trai tui ớ, em trai tui ngoan ơi là ngoan…”
Trâu Hàn xoay người muốn chạy, nhưng đoàn người chen chúc đông đảo, cậu vào đã không dễ, giờ muốn ra ngoài càng khó hơn.
“Hàn Hàn! Em trai ơi!” Roy đã phát hiện ra cậu, nhiệt tình vẫy vẫy tay.
Tầm mắt mọi người đều tập trung lên người Trâu Hàn.
Trâu Hàn nổi da gà khắp người, đột nhiên dùng sức đẩy ra một cái khe giữa đám đông.
Trâu Hàn quay người chạy.
Phía sau truyền đến tiếng ồn ào lớn.
Trâu Hàn vừa chạy vừa quay đầu lại liếc mắt nhìn, suýt thì ngất xỉu —— Roy mang theo một đám mấy anh đẹp trai đuổi theo cậu, còn đặc biệt có tổ chức mà đếm nhịp.
Người xem náo nhiệt xung quanh vậy mà cũng chạy theo, thực sự trông như một cuộc bạo―loạn.
Trâu Hàn hốt hoảng, không nhớ đến việc đi tìm chú Hách, lao nhanh trên phố như ruồi mất đầu.
Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, một chiếc xe bảo mẫu quen mắt dừng lại trước mặt cậu, tài xế thò đầu ra nói với cậu. “Lên xe không?”
Trâu Hàn đầu óc mơ hồ, hành động hoàn toàn theo bản năng, trực tiếp kéo cửa sau ngồi lên.
“Cảm ơn.” Trâu Hàn đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
“Không có gì.” Giọng nam trầm ấm vang lên bên cạnh.
Trâu Hàn cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Ngồi bên cạnh cậu, chính là Ngu Thành Hà.