Đây là lần đầu tiên Alan được gặp mặt một vị đại quý tộc chân chính.
Bá tước Cameron cư xử khiêm tốn lễ độ, lời nói tràn đầy sức cuốn hút, không hề có chút nào làm bộ làm tịch. Ít nhất Alan dùng tâm nhãn cũng cảm nhận không ra được một tia nào dối trá.
Đây là người ở tại địa vị cao nhiều năm, đồng thời sở hữu thực lực cường đại mang tới khí chất và sự tự tin.
“Nam tước Lawrence, đúng là tuổi trẻ tài cao. Ta tin chắc gia tộc của ngươi từ thế hệ này sẽ ngày càng hưng thịnh. ” Nhìn trước mắt nam tử trẻ tuổi, bá tước Cameron hào hứng cho ra khen tặng.
Chuyện của Alan và gia tộc Leighton, hắn đến giờ cũng là biết rõ ràng. Chỉ có thể cảm thán một câu ‘làm thật tốt’.
Hắn đã sớm nhìn tử tước Thomas không vừa mắt, cũng không phải là vì đối phương phá hoại trật tự, mà là hành vi giả sơn tặc đi đánh cướp trắng trợn không khác nào xem mọi người xung quanh như kẻ ngốc. Dù không có bằng chứng, nhưng tưởng đổi một lớp da là không có ai phát hiện hay sao.
“Ngài quá khen, bá tước đại nhân. ” Alan theo lễ phép bình tĩnh đáp lại.
“Hắc, người trẻ tuổi, khiêm tốn quá cũng không tốt đâu, nên thoải mái bồng bột một tí. Nghe lời ta khuyên a, đừng như đứng cạnh ta cái tên này, suốt ngày một bộ mặt nghiêm túc cho ai nhìn. ” Bá tước Cameron hơi liếc về phía đứng bên cạnh mình Cole, ánh mắt mang vẻ ghét bỏ.
Logan thì cũng thôi đi, người ta là một vị kỵ sĩ chuyên phụ trách chiến đấu, lạnh lùng khắc bản cũng không có gì, ngươi một cái thư ký mà cũng không biết giúp cho chủ quân vui vẻ một chút.
“Ngài nếu thấy không thích hợp, cũng có thể sa thải ta. ” Cole cũng rất tự nhiên lên tiếng, hoàn toàn không để ý bá tước phàn nàn. Đây cũng không phải là lần đầu bản thân bị chê, hắn cũng sớm quen thuộc.
Bá tước Cameron khóe miệng rút rút, sau đó bất đắc dĩ cười khổ.
Lại tiếp tục trò chuyện xã giao một lát, thái độ của bá tước như một vị trưởng giả hòa ái cũng làm Alan buông xuống vài phần cảnh giác.
“Alan, chiến tranh sắp đến, ta nghĩ rằng ngươi cũng đã nhận ra được. ” Nói tới đây, giọng nói của Bá tước Cameron đã không còn một tia nào ý cười.
“Quân đội của vương thất và các quý tộc khác sẽ rất nhanh tập kết tới đây. Ta hi vọng ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng. ”
Alan cũng rất nghiêm túc cho ra trả lời:
“Toàn bằng bá tước đại nhân phân phó. ”
Chiến tranh cỡ lớn như vậy, thống lĩnh dĩ nhiên là đại diện bên vương thất. Nhưng mỗi một vị lãnh chúa đều có thế lực riêng của mình, chia cắt ra thống nhất quản lý rất không thực tế, rồi làm thế nào phối hợp cũng là một vấn đề. Vậy nên vương thất thường sẽ chỉ hạ lệnh trực tiếp xuống dưới cho các đại quý tộc, bọn họ mới là chủ lực trong chiến tranh.
Về phần các tiểu quý tộc như nam tước và tử tước, thì sẽ tạm thời gia nhập vào đội ngũ của một đại quý tộc nào đó để lắng nghe sai khiến.
Chọn đội, cũng là rất quan trọng.
Vì vậy, Alan nghe ra được trong lời nói của bá tước Cameron ý muốn mời chào, hắn quả quyết đáp ứng. Vị bá tước này cho hắn ấn tượng quả thật không tệ.
Còn thực tế xuất lực bao nhiêu? Nhìn tình huống a. Hắn tham gia chiến tranh cũng xuất phát từ bất đắc dĩ mà không phải chuyên môn đi vì người khác bán mạng.
Lại vui vẻ thảo luận một hồi về tình hình chiến cuộc, Alan đứng dậy lễ phép cáo từ, đồng thời hứa hẹn vào hôm dạ tiệc nhất định sẽ có mặt.
“Ngươi thấy thế nào?” Nhìn nam tước trẻ tuổi đi xa, bá tước Cameron dò hỏi.
Đáp lấy là một giọng nói trầm ổn quen thuộc.
“Không dễ đối phó, đối phương rất thông thạo chiến đấu.”
Tuy nói như vậy, nhưng ở trong lòng Logan. Dùng toàn lực, hắn vẫn có thể nắm chắc đem Alan xử lý. Đây là dựa trên chục năm kinh nghiệm chiến đấu không ngừng, và cũng là sự tự tin nên có thuộc về một cường giả.
“Mạnh như vậy? ” Bên cạnh Cole tỏ ra khá kinh hãi khi nghe được nhận xét.
Logan là ai, không hề bàn cãi là người mạnh nhất thuộc gia tộc Cameron, chinh chiến vô số trận lớn nhỏ, đến cả hắn mà cũng cảm thấy khó giải quyết, như vậy thực lực của vị nam tước trẻ tuổi kia... e rằng thực sự khá đáng sợ, đã sớm vượt xa đồng lứa.
“Đây đã xem như là đánh giá rất cao a!” Ánh mắt Bá tước Cameron có hơi sáng lên. Tất nhiên cũng không hề nghi ngờ việc Logan có thể đánh bại Alan hay không.
So với kỵ sĩ trưởng nhà mình, tuy thực lực của hắn cũng không kém là bao. Nhưng làm một vị bá tước quyền cao chức trọng, thì ít khi phải đích thân ra chiến trường. Nói về phán đoán thực lực cụ thể của một người, là vẫn không thể bằng được người thường xuyên chiến đấu như Logan.
Theo cảm giác của bá tước Cameron, chỉ đủ để nhận thấy thực lực của Alan hết sức không tệ, có thể cùng mình đánh qua lại một chút như vậy.
“Xem ra đúng là một Ma Pháp Kỵ Sĩ thiên tài. ”
“Còn khá là có tâm cơ. ” Hắn bổ sung thêm trong lòng thêm một câu.
Không có đầu óc, có thể làm gia tộc Leighton ăn quả đắng như vậy sao, cả kiện cáo cũng không dám. Khi còn nhỏ yếu là đã có thể nhẫn nhịn, lúc quyết tâm xuất thủ thì lại ‘một tiếng hót lên làm kinh người’. Tâm tính như thế mới là của người làm đại sự.
Bá tước Cameron đối với Alan thật sự rất thưởng thức, nhân tài có thực lực, lại có đầu óc ở nơi nào thì cũng nên được coi trọng.
“Đáng tiếc... tuổi có hơi lớn.”
Bá tước Cameron đương nhiên cũng không phải là đang nói về Alan, mà là đứa con gái lớn nhất của mình, Bianca, người chuyên phụ trách quản lý kinh doanh của gia tộc.
Tuy cũng thật xinh đẹp, nhưng cũng đã gần 27 tuổi, gả cho nhìn qua chưa tới 20 như Alan có hơi không thích hợp. Đại quý tộc như bá tước Cameron là rất chú ý tới thể diện, hơn nữa Alan cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
...
Bước ra khỏi lâu đài, khuôn mặt tươi cười của nam tử trẻ tuổi dần dần biến về bình thản, tiếp đó con ngươi hơi hiện lên một phần ngưng trọng.
“Không hổ là một bá tước gia tộc! ”
Theo tinh thần lực cảm giác, trong vòng trăm mét, cũng phải có ít nhất khoảng 50 tên Ma Pháp Kỵ sĩ.
Đặc biệt là vị kỵ sĩ trung niên cho hắn dẫn đường, mùi máu tươi và sát khí tỏa ra mãnh liệt khiến người không dám nhìn thẳng.
Đối phương, khẳng định cũng là ở cùng một cái cấp độ với bản thân, một vị siêu phàm giả Chiến Thuật Cấp.
Còn bá tước Cameron nhìn như hòa ái dễ gần, nhưng lượng ma lực ẩn chứa trong cơ thể cũng làm Alan phải ghé mắt, ít nhất phải so với hắn nhiều gấp đôi.
“Cường giả như vậy, riêng tại gia tộc Cameron, khẳng định không chỉ là có hai cái. ”
Một chút kiêu ngạo trong lòng có hơi thu liễm, Alan lần nữa nhắc nhở mình phải cẩn thận. Thế giới bên ngoài là rất lớn, kẻ mạnh đâu đâu cũng có.
Nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt anh tuấn lại hiện lên một nụ cười vui vẻ.
“Nhưng mà, như vậy mới thú vị sao! ”
Kiêng kị thì kiêng kị, nhưng nếu thực sự chiến đấu, Alan cũng không tin là mình sẽ thua.
Túc chủ: 【Alan Lawrence】
Cấp bậc: 【Siêu Phàm】
Thể chất: 【11】
Năng lượng: 【11】
Tinh Thần: 【11】
Kỹ năng: 【Siêu phàm lĩnh vực】 【Siêu Phàm Kiếm Kỹ lv2】 【Ma lực khống chế lv4】 【Tinh Thần Uy Áp lv2】 【Cung thuật lv4】 【 Niệm lực lv1】 【 Tinh thần cảm giác lv1】 【Ma pháp: Cường hóa lv3, Thả ra lv2, Trị liệu lv1 】...
Khác với khi vừa đột phá siêu phàm, lúc này hắn đã làm quen với các kỹ năng, còn thông thạo sử dụng một số chiến kỹ và ma pháp, đặc biệt là tâm nhãn.
Vì vậy, tuy chỉ số tam nguyên vẫn như cũ, nhưng trong Chiến Thuật Cấp cũng không tính là kẻ yếu, mà phải xếp tại trung thượng. Đừng quên, so với Ma Pháp Kỵ Sĩ bình thường, Alan có cả 3 chỉ số tinh khí thần đều đột phá siêu phàm.
Nói tới đẳng cấp sức mạnh, thế giới này không có cái định nghĩa gọi là Chiến Thuật Cấp, Chiến Lược Cấp này nọ, đây chỉ là tự Alan phân loại ước chừng.
Nhân loại đạt tới siêu phàm lĩnh vực, giác quan thứ sáu đã bắt đầu được kích phát. Trực giác và các cảm quan được tăng cường tới một kinh khủng nông nỗi, chỉ cần không cố ý che giấu hoặc chênh lệch như trời với đất, cảm nhận được thực lực của người khác đại khái so với mình thế nào cũng không phải là việc gì khó khăn, mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu.
Thế nên tại một vương quốc Halmiton nhỏ bé, mất công phân loại rõ ràng ra như Chiến Thuật Cấp, Chiến Lược Cấp làm gì. Thắng thua đánh nhau mới biết được, không phải cứ thực lực mạnh hơn sẽ phải là kẻ sống đến cuối cùng.