So với những thi thể bị thiêu sống không có gì đáng nhìn, và đám đông kích động hò hét, hệ thống một chút thay đổi mới càng đáng cho Alan chú ý.
Túc chủ: 【Alan Lawrence】
Cấp bậc: 【Siêu Phàm】
Thể chất: 【11】
Năng lượng: 【11】
Tinh Thần: 【11】
Kỹ Năng: 【Siêu Phàm Kiếm Kỹ lv2】【Siêu phàm lĩnh vực】...
Hệ Thống Năng Lượng: 【30 FE】 (28+2)
Thế giới xuyên qua: 【Europia đại lục】【Goblin Slayer】
“Vận mệnh năng lượng có tăng lên!” Hắn thầm nói.
Nhưng nghĩ lại, hoàn toàn thống trị một nam tước lãnh địa, từng lời nói, quyết sách là có thể quyết định vận mệnh tương lai của hàng trăm người. Hơn nữa, hắn còn vừa quẩy một chuyến tại một tử tước lãnh địa đây. 【Vận Mệnh Năng Lượng】 vào sổ thì cũng là có thể hiểu.
“Đây là buộc ta tiếp tục sóng, đi gây sự... thậm chí phất cờ tạo phản tiết tấu? ” Alan trong lòng ói cái rãnh, nhưng ánh mắt thì thỉnh thoảng lấp lóe khiếp người tinh quang.
Nói tới lãnh địa,
Alan bỏ qua cho vị kia thuế vụ quan, thực chất cũng không phải là vì cái gì ‘máu mủ tình thâm’. Trong giới quý tộc, kịch bản như người thân sống mái với nhau vì quyền thừa kế còn thiếu sao.
Hắn không thể tha thứ cho đám kia sơn tặc, là vì bọn chúng đã làm ác vô số, và còn là địch nhân.
Về phần Tyler, tuy có chút tham tài, nhưng tội lỗi cũng không dường nào đáng chết. Tuy đối phương trong quá khứ, từng nhiều lần đùa nghịch bản thân, dụ dỗ Alan sa đọa làm phế vật, nhưng cũng không có sát ý.
Hắn không có như vậy nhỏ mọn, bị xúc phạm chút là muốn giết người.
Đó là chưa kể đến... ăn chơi thời gian tính ra cũng thật sự rất sảng khoái a, cái này đúng là không thể phủ nhận.
Hơn nữa,
“Lãnh địa thật sự rất thiếu nhân tài. ” Alan khẽ than, đây mới là nguyên nhân chủ yếu.
Về việc trợ giúp hắn quản lý lãnh địa, thời đại này không phải trong bình dân ai cũng thông thạo đọc và viết chữ, chứ đừng nói tới chuyên nghiệp kiến thức như thuế má, quản lý, và kinh doanh. Mất hứng chặt Tyler, ai thay hắn đi làm?
Lãnh địa phát triển đối với Alan mà nói, là vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến nhiều bước đi của hắn sau này.
Alan hầu hết mọi hành động, luôn vô cùng có minh xác mục đích tính chất.
Dù quá trình có thế nào, cuối cùng mục tiêu, vẫn luôn là để gây dựng ra một thế lực, nhằm cung cấp tài nguyên và tiện lợi phục vụ cho riêng bản thân hắn.
Có hệ thống giúp sức, trở nên mạnh mẽ phía trước là có con đường rõ ràng.
Nhưng tu luyện, là rất cần, rất cần tài nguyên.
Tuy có hệ thống, nhưng tại Europia đại lục, Alan hắn cũng không tin mình là cái gì ‘thiên mệnh chi tử’.
Đi ra ngoài té vách núi là đụng di tích, thu bảo vật? Tình cờ cho một lão ăn mày chút tiền, là được cao nhân truyền thụ bí kíp? Cao quý xinh đẹp giàu có công chúa gặp phải là dán lên, tự động bao nuôi?
Ngạch... cái cuối cùng thì còn thật là có một chút khả năng.
Tóm lại,
Tại Goblin Slayer thế giới, Alan đạt tới tam nguyên tinh khí thần cực hạn, đã phải hao tốn biết bao nhiêu ma thú thịt, và trân quý ma dược? Bản thân hắn biết rất rõ.
Giờ đây, khi đã đột phá 【Siêu phàm】, muốn tấn thăng tới cực hạn, nhằm tạo cơ sở đột phá bạch ngân 【Hoàn mỹ】 lĩnh vực, con số tiêu hao ít nhất phải lật gấp trăm lần.
Ở chủ thế giới Europia đại lục, quy đổi ra tiền tài, phải là một con số vô cùng khổng lồ.
Còn có nhiều thứ quý giá, dù có tiền cũng chưa chắc mua được, mà phải cần nhân mạch, cần quyền thế. Như hiếm có dược liệu, kỳ trân dị bảo, đến cả ma pháp tư liệu, tu hành bí kỹ, và trang bị.
“Con đường tranh giành quyền lực ở chủ thế giới, là không thể tránh khỏi!”
Hắn cũng không thích đặt vận may vào lần kế tiếp ‘thế giới xuyên qua’.
Về việc quay trở lại Goblin Slayer thế giới? Dù là xác suất vô cùng ít ỏi, gần như zero, nhưng bị chư thần bên đó phát hiện khác thường, khả năng vẫn là phải có.
Hắn vẫn nhớ rất rõ trước khi đi, mình còn sảng khoái khai vô song một trận đâu. Người có tâm điều tra một chút, cũng sẽ nghi ngờ là Alan làm.
Thực lực mạnh như vậy, đã không kém gì dũng giả đoàn đội. Nhất định sẽ bị toàn thế giới các thế lực trọng điểm chú ý, và có khi là cả... thần linh.
Vì vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không trở lại Goblin Slayer thế giới sớm như vậy.
...
Ánh lửa trên quảng trường đã hoàn toàn tàn lụi, dân chúng cũng dần tản đi. Để lại trong lòng người một cảm giác khá hiu quạnh trống vắng.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập một mùi khét khó ngửi, tro bụi vương vãi khắp nơi.
Nhưng dưới lớp tro tàn, Lawrence gia tộc lãnh địa trong tương lai chắc chắn sẽ lại lần nữa sinh cơ bừng bừng. Đây cũng là Alan cho mình lãnh dân, cũng như chính bản thân cam kết.
Nhưng mà,
Không hiểu sao, khi cảm nhận được ánh mắt kính sợ của người dân, cũng như binh lính. Hắn không cảm thấy có cái gì vui mừng, mà ngược lại, là một trận hốt hoảng, tiếp đó là... bất ngờ hụt hẫng.
“Ta từ khi nào... mà trở nên bại hoại như vậy?” Lần nữa tự xét lại bản thân, hắn cho ra một cái khá là khó tin kết luận, đầu óc bỗng nhiên hơi choáng váng.
Giết người không chớp mắt, cướp bóc không do dự, lật lọng tráo trở, bình thản bóc lột giá trị của sinh mạng đến một tia cuối cùng...
Bên cạnh đó, dù cho có thế nào lấy cớ, Alan cũng không thể nào phủ định được rằng:
“Chắc chắn là đã có dân chúng vô tội tại trong Leighton gia tộc lãnh địa, bị cướp bóc hành động lan đến, thậm chí... mất mạng. ”
“Ta tâm... chẳng lẽ vốn là như thế đen!” Alan cũng không nhịn được trong nội tâm ngỡ ngàng.
Cách đây chưa tới một tuần, còn chưa tới một tuần nữa là.
Hắn còn là một người vĩ đại tác gia, thời đại mới người khai sáng, làm cho mọi người nhận thức rõ được thông tin và giáo dục đối với mạo hiểm giả tầm quan trọng.
Từng cứu vớt vô số dân chúng chịu ma vật bách hại, xem tiền tài như cỏ rác, là thần tượng chính nghĩa của tập thể thiếu niên thiếu nữ, một vị nghĩa bạc vân thiên... Black Fang đại hiệp.
Đừng nói là vì cái gì 【Vận Mệnh Năng Lượng】, tình huống lúc đó còn chưa tới ‘sơn cùng thủy tận’, nếu việc gì thật không thích, Alan hắn cũng chắc chắn sẽ không đi làm.
“Rốt cuộc... ta có nơi nào... sai lầm?” Thiếu niên tóc đen không tự chủ được liên tục lẩm bẩm, lâm vào trầm tư.
“Không... ”
“Sai lầm, chắc chắn không phải là ta!”
Ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Mà là... cái này đáng chết nhược nhục cường thực... thế giới!”
Bản thân Alan vẫn là một vị quý tộc. Không tranh với người, thì không ai đi đoạt của hắn sao?
Có lợi ích, có người, thì tất có tranh đấu.
Alan lần nữa nhắc nhở mình, đây cũng không phải là kiếp trước tương đối hòa bình xã hội hiện đại. Mà là chỗ chiến loạn xảy ra liên miên.
Ma pháp kỵ sĩ nắm giữ siêu phàm sức mạnh, cường đại thì tiện tay là phá thành diệt quốc, hơi vô ý là có thể làm toi mạng vô số người bình thường, còn là không cần chịu trách nhiệm.
Đây là điều tương lai cũng khó mà tránh khỏi, nhất là lúc sinh tử quyết chiến. Lấy Alan một chút thực lực bây giờ, vẫn chưa thể nào ngăn được mọi chuyện không mong muốn phát sinh, chỉ có thể... tận lực giảm bớt thương vong không cần thiết.
Con đường phía trước, thì vẫn sẽ phải đi tiếp.
Hắn vẫn còn không quên chính mình ước nguyện ban đầu, muốn lữ hành để chứng kiến đủ loại thế giới muôn màu muôn vẻ.
“Hơn nữa, yếu đuối, vốn là một nguyên tội. ” Alan yếu ớt thở dài.
Tâm trạng bây giờ tuy đã khá hơn, nhưng vẫn còn có chút u sầu.
Nét mặt không thoải mái hiện rõ trên mặt, làm ngay bên cạnh lão kỵ sĩ cũng không nhịn được mà hỏi thăm.
“Nam tước đại nhân, bọn sơn tặc này thật sự là đáng chết. Ngài cũng đừng rầu rĩ... Thật sự không đáng!”
Đáp lại cũng chỉ là lời than vãn của nam tước trẻ tuổi.
“Ta cũng chỉ là đang hồi tưởng lại mình... đã đánh mất ‘thanh xuân’ tại thế giới trước đây mà thôi... ”
“Nam tước đại nhân?” Garret tỏ ra có chút khó mà hiểu được.
Thanh xuân? Vị này nam tước vẫn còn rất là trẻ trung a?
“Ngươi là sẽ không hiểu!”
Chân chính sinh trưởng ở cái thế giới này Garret, tuy thực lực kém Alan một trời một vực, nhưng có vẻ như so với hắn càng thích nghi Europia đại lục sinh tồn quy tắc.
Alan lần nữa nhắm mắt, tiếp tục buồn rầu lâm vào trong chính mình hồi ức.
Cho tới khi...
“Nam tước đại nhân! Có tin khẩn cấp!” Một binh sĩ cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới.
------- -------
*Lần nữa cảm thán!
Ta bây giờ thật sự nhận ra, cách hành văn bị ảnh hưởng của các truyện convert rất nặng, không có biện pháp, tác giả đọc convert quá nhiều, chịu độc hại. Tới giờ rất khó sửa, ta đã cố gắng chú ý nhưng mà lần nào gõ chữ cũng ra lỗi, sửa lại rất mất thời gian.
Thế nên, sẽ thỉnh thoảng gặp những chính quy ‘lỗi ngữ pháp’ như tính từ đứng trước danh từ (ví dụ: ‘xinh đẹp thiếu nữ’ thay vì ‘thiếu nữ xinh đẹp’) hay trong danh từ vị trí có sai (ví dụ: ‘áo đen thiếu niên’ thay vì ‘thiếu niên áo đen’). Tất nhiên, kể cả 'thanh xuân bị đánh mất'!
Bạn đọc lần nữa cho chút thông cảm!