Trên một tháp cao cách đó hơn chục cây số, hai thân ảnh đang sóng vai mà đứng quan sát cuộc ác chiến. Áo khoác đen, tóc dài màu bạc thỉnh thoảng phập phồng, khí tức trên người hoàn toàn che giấu.
Chứng kiến cảnh trung tâm thương mại rộng lớn bị cuồng phong hỏa diễm tàn phá nát vụn, Alan cũng chưa hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Dù sao thì... đây vốn là nhiệm vụ do chính hắn tiện tay hạ đạt.
Với một quốc gia nhỏ như Vermillion, chịu ảnh hưởng của nhiều tập đoàn tư bản quốc tế là điều hiển nhiên. Và không phải ai cũng là loại lương thiện, vấn đề hiểm ác như chất thải ô nhiễm môi trường, bóc lột nhân công xảy ra hoàn toàn chẳng hiếm lạ.
Nếu thành thật tuân thủ luật pháp, Alan dùng thân phận hoàng tử trực tiếp nhúng tay hay dùng bạo lực xử lý thì vô cùng bất tiện, làm vậy thì sau này còn ai dám đầu tư hay hợp tác với Vermillion.
Vì vậy... vung oa cho Phản Loạn Quân là lựa chọn tốt nhất, tiện thể còn rèn luyện cô em gái đáng yêu một đợt. Nhất tiễn song điêu.
Đương nhiên, không thể nào trắng trợn tuyên bố muốn cho Ouma tới bồi luyện cùng Stella đi, làm vậy thì thân phận Đại Boss sau màn chẳng phải chưa đánh đã khai.
Hành động này thậm chí là Ouma tự mình lựa chọn trong danh sách gồm nhiều nhiệm vụ vô cùng hiểm ác, không tìm ra được khuyết điểm. Về phía Stella thì càng dễ xử lý, lấy cá tính chính nghĩa tràn đầy của thiếu nữ, đụng độ bọn khủng bố còn cần phải nói sao, một kiếm lên đánh nằm sấp lại nói.
“Hai người bọn họ đều là do ngươi dạy dỗ?” Edelweiss ngạc nhiên hướng nam tử bên cạnh hỏi thăm.
Thực lực của Ouma và Stella, theo nữ kiếm sĩ mạnh nhất thế giới nhận thấy, hoàn toàn có thể xếp vào Liên Minh trước 10, đủ để miễn cưỡng cùng nàng đánh một trận.
“Có gì đáng ngạc nhiên sao... thiên phú của bọn họ vốn vô cùng xuất sắc. ”
Đây là nói thật, dù không được Alan chỉ dẫn, lấy tốc độ trưởng thành của hai người, tuy kỹ năng sẽ không đa dạng, nhưng chỉ cần chưa tới 5 năm nữa rất có thể bắt kịp trình độ hiện tại, nếu gặp phải cơ duyên gì đó thì còn nhanh hơn.
“Nhưng đáng tiếc... ” Alan đột nhiên cảm thán, Edelweiss cũng lâm vào trầm mặc.
Đáng tiếc đây đã là cực hạn!
Tinh thần lực lẫn ma lực đều đạt tới giới hạn không cách nào tăng trưởng, dù có dùng minh tưởng pháp cũng là như thế, không khác nào là gông cùm xiềng xích rắn chắc nhất chế ước vận mệnh.
Mặc cho Ouma có kiếm đi thiên phong, thiêu đốt tuổi thọ đổi lấy thân thể tiến hóa đạt tới lĩnh vực siêu phàm, nhưng so với lực bộc phát cường hãn từ một Desperado như Edelweiss hay Naseem... vẫn còn kém một đoạn khoảng cách.
“Cho nên, ngươi mới muốn sắp xếp bọn họ quyết đấu sinh tử?” Nữ kiếm sĩ lúc này hoàn toàn đã hiểu được Alan dự định.
“Cũng chỉ là nếm thử mà thôi... sau này còn nhiều cơ hội, Stella và Ouma đều sở hữu thiên phú trở thành Desperado. ”
Thực lực của hai người tới thời điểm này là tương đương, thậm chí Ouma có lẽ nhỉnh hơn do kinh nghiệm chiến đấu và thể chất vượt trội, nhưng muốn đánh bại Stella cũng chưa chắc dễ dàng như vậy.
Stella thành công xông phá giới hạn thì không có gì đáng mừng hơn, còn trường hợp Ouma thành công, Alan vẫn được thêm một thủ hạ đắc lực, hoàn toàn không lỗ.
Cảm nhận được một cỗ ma lực cực kỳ nồng nặc bốc lên, xua tan đi cuồng phong gào thét, Alan hiểu rõ Stella rốt cuộc đã dùng ra át chủ bài ‘long hồn’, hắn hơi mỉm cười, con ngươi hổ phách lập lòe tinh quang.
“Dù gì thì... sẽ không thực sự tồn tại nguy hiểm, không phải sao?”
Có Alan đứng tại nơi đây coi chừng, chỉ cần nháy mắt dịch chuyển là có thể dễ dàng ngăn cản, không sợ hai tiểu khả ái trước mặt mình đem mạng ra chơi.
Tuy nhiên, mãi chưa nghe được Edelweiss đáp lời, Alan chợt cảm thấy kỳ quái.
...
Quan sát hai thân ảnh trẻ tuổi vì tín niệm mà liều mình chiến đấu, ánh mắt nữ kiếm sĩ lúc này vô cùng phức tạp.
Mười lăm năm trước, Estonia, quê hương của Edelweiss bất hạnh trở thành sân khấu cho xung đột vũ trang giữa Liên Minh và Đồng Minh.
Từng làm kiếm sĩ với tín niệm mãnh liệt, Edelweiss trong cơn xúc động một thân một mình đánh bại liên quân gồm ba trăm ngàn binh lính, tránh cho dân chúng trong quốc gia chịu tai ương chiến tranh.
Danh hiệu kiếm sĩ cường đại nhất, đồng thời là tội phạm nguy hiểm nhất thế giới mới được thế nhân biết đến từ đó.
Có điều sau trận chiến, Estonia ngay khi gia nhập Liên Minh lập tức chối bỏ quan hệ với Edelweiss, người đang chịu hai thế lực lớn truy nã, đến cả lãnh thổ xung quanh đỉnh núi Edelberg cũng cưỡng ép xóa tên trên bản đồ.
Desperado, tồn tại vĩ đại tự xưng là xông phá vận mệnh, nhưng đồng thời... cũng là những kẻ đáng thương bị vận mệnh từ bỏ.
Nene lẫn Iris, tuổi thơ thật sự không mấy tốt đẹp.
Naseem, sinh ra trong bom đạn chiến tranh, đến cả mẫu thân cũng không gặp được mặt, sở hữu thực lượng cường đại nhưng lại chịu vạn người phỉ nhổ, quá khứ luôn đơn độc một mình.
Ryouma, người anh hùng từng hy sinh bản thân phong ấn Tyrant kết thúc thế chiến thứ II, lúc về già lại lặng lẽ chết đi, thân nhân xa lánh.
Còn bản thân Edelweiss đây, bị chính quốc gia mà mình hết lòng yêu quý cô lập. Từ rất lâu rất lâu, nàng đã không còn lý do để mà chiến đấu nữa rồi.
“Edelweiss, ngươi... là đang ghen tị với bọn họ đi?” Giọng nói quen thuộc lúc này mới đánh thức nữ kiếm sĩ hồi tưởng.
Edelweiss tuy không đáp lại, nhưng cảm xúc u sầu lộ ra ngoài đã cho thấy Alan nói không sai.
Ghen tị, nàng... đúng thật là đang cực kỳ ghen tị.
Trầm mặc một hồi, nữ kiếm sĩ tóc bạc mới nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Alan, ngươi... vì cái gì mà chiến đấu?”
Ánh mắt Edelweiss lúc này nhìn chăm chú vào hắn, như người sắp chết chìm tìm thấy một nhánh cỏ khô trôi nổi, khát vọng muốn biết hiện rõ trên gương mặt.
Vì điều gì mà chiến đấu?
Câu hỏi thật sự khiến Alan im lặng trong phút chốc.
Khai hậu cung... có tính không?
“Ta đương nhiên luôn vì chính bản thân mà chiến đấu!” Câu nói như đinh chém sắt.
Đáp án tràn đầy ích kỷ khiến Edelweiss phải sửng sốt, có điều khi lên tiếng lại không chút do dự.
“Nhưng mà... nếu có thể vì người nhà, ta sẵn sàng dùng sức mạnh của mình để dọn sạch mọi chướng ngại!” Giọng nói bình thản, tuy nhiên quyết tâm trong đó không ai dám nghi ngờ.
Nhớ lại thời điểm đầu tiên đi tới thế giới này, bị độc thủ kiếm sĩ hốt du gia nhập Phản Loạn Quân, nếu không phải may mắn gặp phải Astrea và Stella, hắn không biết mình liệu có giết người quá nhiều mà trở nên coi thường sinh mạng như Wallenstein, gần mực thì đen sao. Mặc dù hiện tại lên làm đế vương thế giới ngầm... có vẻ cũng chưa khá hơn chút nào.
Đối với Vermillion, trong nội tâm Alan vẫn là tồn tại chút tình cảm đặc biệt, nếu không hắn trong suốt nhiều năm dành gần phân nửa thu nhập xây dựng quốc gia, tốn tâm tốn sức xử lý chính vụ để làm gì.
“Người nhà sao... ” Edelweiss lâm vào thất thần, đến cả thân nhân... nàng cũng...
“Ta thật lòng cảm thấy vẻ mặt lúc này... không hề phù hợp với ngươi, Edelweiss. ” Alan vô lực thở dài.
Quen biết đã ba năm, sự lạnh lùng tỉnh táo trong chiến đấu, lẫn hiền lành dịu dàng lúc thường ngày mới là những gì hắn quen thuộc về nữ kiếm sĩ mạnh nhất thế giới.
“Ngươi đối với ta, cũng là người vô cùng trọng yếu.”
Câu nói êm ái không khác gì lời tỏ tình, lần nữa khiến cho đầu óc nữ kiếm sĩ đứng máy, gò má có hơi đỏ lên.
“Liên Minh, Đồng Minh, Phản Loạn Quân... quyền lực, tài phú, tình cảm, tín niệm... những thứ trói buộc con tim một cá nhân nhiều không kể xiết. ”
Ngón tay khẽ mơn trớn mái tóc dài và khuôn mặt xinh đẹp, nam tử thấp giọng nỉ non.
“Edelweiss, nếu ngươi vẫn không thể tìm được lý do, thì lúc này đây, xin hãy vì ta... mà lần nữa vung lên thanh kiếm trên tay đi!”