Thành Nevirnum,
Nhìn trước mặt mình vật thể to lớn lơ lửng, Alan cũng không nhịn được mà nói tục:
“Đây m* nó thật sự là một cái... phi thuyền?”
Trong cảm giác của hắn, quái vật khổng lồ trước mắt mình, chiều dài phải đạt tới hơn nửa cây số, hai bên là từng chiếc cánh như mái chèo lay động làm khí lưu hoàn toàn rối loạn. Vô số ma pháp trận được điêu khắc lên trên thân thuyền, thỉnh thoảng lại lấp lóe lên đủ màu ánh sáng.
Hình dáng hoàn toàn không giống với phi cơ thời hiện đại, mà là đúng nghĩa một chiếc ‘thuyền’ biết bay, cổ kính mà nguy nga.
“Ha ha, Alan, thế nào, kinh hỉ không?” Bá tước Cameron vui vẻ vỗ vỗ vai hắn, trong mắt lại lóe lên một chút hồi ức.
Bản thân mình chừng hơn 20 năm trước khi nhìn thấy chiếc phi thuyền ma pháp này cũng là có như vậy phản ứng.
“Ta chỉ cảm thấy khá khó tin... ” Nuốt một ngụm nước bọt, Alan mới lấy lại tinh thần.
Điều này... thực sự quá hoang đường.
Vương quốc Halmiton có trình độ sản xuất và văn minh thế nào, Alan tự nhận rằng mình luôn có một nhận thức đại khái.
Ô tô xe máy còn không có đây, đến vật phẩm ma pháp gia dụng như lò sưởi vẫn chỉ là chuyên dụng của quý tộc, bình dân làm ruộng có vài con bò hỗ trợ là tối đa, mọi công cụ còn rất thô sơ. Tóm lại là đời sống tầng dưới hầu như cực kỳ kém cỏi, so với thế giới Goblin Slayer cũng chỉ nhỉnh hơn một chút.
Nhưng sự thật bây giờ lại nói cho hắn biết rằng... phi thuyền đã được sản xuất!
“Dù đóng phim huyễn tưởng cũng phải có chút logic a! ”
Đứng bên cạnh bá tước, Cole hơi trầm mặc một chút, tiếp đó thiện ý cho ra giải thích.
“Phi thuyền... được xem như là di sản từ đế quốc. ” Giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt rõ ràng vẫn còn có chút rung động chưa kịp tản đi. Đây cũng là lần đầu tiên vị thư ký trẻ tuổi này được chứng kiến một chiếc phi thuyền.
Đế quốc!
Alan chợt bừng tỉnh, hắn còn quên mất việc vương quốc Halmiton chỉ là một quốc gia nhỏ, xung quanh vương quốc giống vậy cũng phải còn có ít nhất mười mấy cái.
So với toàn bộ đại lục Europia rộng lớn, khu vực mà Alan đang ở cũng chỉ có thể tính là vùng hẻo lánh nằm ở phía đông, cách trung tâm đại lục vô cùng xa, chỉ mới bắt đầu phát triển chừng 1200 năm trước. Nguyên nhân thì rất phức tạp, nói chung là do một đám quý tộc từ các đại đế quốc dẫn đầu khai hoang và di dân.
Đáng nói hơn là, vương quốc Halmiton, chỉ được lập quốc cách đây hơn 500 năm.
Còn đế quốc đây?
Ngàn năm vương triều, vạn năm đế quốc.
Ngàn năm, là có thể chứng kiến vương triều hưng suy thay đổi, chỉ có đế quốc, là mới có khả năng kéo dài truyền thừa trên vạn năm, gần như vĩnh thế trường tồn. Đây cũng là cách nói thường dùng bởi vô số học giả trên đại lục Europia.
Theo chút ít sách vở miêu tả, văn minh ma pháp cũng như đời sống phát triển ở các đại đế quốc, sợ là phải so với vương quốc Halmiton chênh lệch gấp chục lần. Và cường giả, cũng chắc chắn nhiều vô kể.
“Đúng là... làm cho người hướng tới a. ” Trong lòng Alan dâng lên một trận cảm xúc, cặp mắt hổ phách xen lẫn chờ mong và hưng phấn, hoàn toàn không có chút nào e ngại.
Hắn có cảm giác rất rõ ràng, sớm muộn gì cũng có một ngày, mình sẽ đi tới chứng kiến trung tâm đại lục có được phong cảnh đặc sắc như thế nào.
Tiếng bánh răng va chạm ngày càng rõ ràng, đánh thức Alan đang trầm tư.
“Tới!”
Không biết là ai khẽ lên tiếng, phi thuyền bắt đầu hạ xuống mảnh đất trống. Gió lốc hình thành làm sỏi đất bị hất lên hình thành mảng lớn bụi mù, nhưng rất nhanh lại tản đi mất.
Cửa khoang thuyền chậm rãi hạ xuống.
“Đó là... Vương quốc kỵ sĩ đoàn.” Giọng nói bá tước Cameron cũng khó mà ngăn được kích động.
Có thể không kích động sao, đây là cứu tinh của hắn a.
Ngắm nhìn một nhóm lại một nhóm kỵ sĩ lần lượt rất có trật tự di chuyển ra ngoài, xếp thành đội hình. Alan cũng không nhịn được trong nội tâm rung động.
“Toàn bộ đều là Ma pháp kỵ sĩ, số lượng... ít nhất phải có 500, tinh nhuệ rất nhiều. Hơn nữa... ”
Hàng chục cỗ ma lực nồng nặc không hề che dấu, như gầm thét bốc lên làm nguyên tố xung quanh lay động. Bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được tồn tại cảm mãnh liệt.
“Chiến Thuật Cấp, 33 người. ” Khóe miệng Alan rút rút, 33 người đã là ước chừng ít nhất, chiến lực, cũng không phải hoàn toàn dựa vào lượng ma lực để phán đoán, nên thực tế khả năng là còn nhiều hơn con số này.
Dù là cường đại như gia tộc Cameron, xếp hạng tại Halmiton cũng tính là đứng đầu, thông qua hỏi thăm và thầm quan sát, Alan đại khái biết được vẫn có chưa đến 300 Ma Pháp Kỵ Sĩ, cường giả có thể so chiêu với Logan, tính cả bá tước chỉ khoảng mười mấy.
Đổi lại, 500 Ma Pháp Kỵ Sĩ chỉ là một phần của Vương quốc kỵ sĩ đoàn mà thôi. Vương thất, so với bất kỳ đại quý tộc nào, thật sự là nắm giữ sức mạnh mang tính áp đảo. Đó là chưa tính tới một số nhân vật như...
“Bá tước Cameron, đã lâu không gặp!” Thanh âm có chút khàn khàn hấp dẫn mọi người chú ý.
Quân đoàn kỵ sĩ tự động tách ra làm hai bên, động tác chỉnh tề đều nhịp. Bước xuống phi thuyền là một thân ảnh với phần lớn râu tóc đã chuyển bạc, khoác áo bào màu lam, tay cầm pháp trượng.
“Tobias các hạ, hoan nghênh ngài đã đến!” Bá tước Cameron trịnh trọng cúi người thi lễ, đơn giản bởi vì trước mắt lão nhân này đủ để cho hắn, một vị bá tước cao quý làm như vậy.
Tinh thần Alan trở nên chuyên chú chưa từng có, bởi vì đứng trước mặt bọn họ, là cường giả mạnh nhất tại vương quốc Halmiton, ma pháp sư cung đình thủ tịch, ma đạo sư Tobias.
Bá tước Cameron có vẻ không kịp chờ đợi mà bắt đầu lại gần bắt chuyện, chủ yếu là nhanh chóng trình bày tình hình trước mắt, cũng như kể về vụ ám sát mới đây.
Tobias hơi nhíu mày. Hắn đã dùng toàn lực để ổn định tiền tuyến với các vương quốc khác, còn sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể để tụ tập quân đội, tới chậm chỉ có chừng 10 ngày là đã có nhiều chuyện lớn như thế xảy ra.
“Nga, còn có ám sát? cũng may mắn là ngài không sao, bá tước đại nhân. ”
Nghĩ tới vụ ám sát, bá tước Cameron lại không tự chủ được rùng mình, nếu mà mình toi mạng sợ là toàn bộ lãnh địa đã sớm rối loạn, kết quả, luân hãm sẽ không chỉ là vài tòa thành trì.
“Tobias các hạ, ngài mà đến trễ thêm một ngày, tiền tuyến sợ là phải tan tác a. ” Bá tước đại nhân bắt đầu kể khổ. Chứng kiến vô số binh lính và Ma Pháp Kỵ Sĩ của gia tộc hy sinh, hắn cảm thấy như bị người liên tiếp thọc đao, đau đớn không thể tả.
“Vương quốc sẽ không quên công lao của gia tộc Cameron... Số lượng quân địch đây?”
“Đến bây giờ đã hơn 12 vạn, và còn không ngừng tăng thêm. Lương thực, và cả trang bị của thú nhân... bất ngờ khá là đầy đủ. ”
“Ngài yên tâm, bá tước đại nhân. Quân đội của các đại quý tộc khác ước chừng trong vòng vài ngày nữa đều sẽ tụ tập tại đây. Lúc đó chúng ta sẽ chính thức phản công. ”
“Tối cao thần phù hộ! Tobias các hạ. ”
Toàn quá trình trò truyện khi đi cùng bá tước Cameron, Alan cũng không xen vào.
“Tinh thần lực... so với ta cường đại quá nhiều. ” Hắn trong nội tâm cho ra đánh giá, trong lòng không tự chủ mà dâng lên một chút sợ hãi.
Quả thật bất đắc dĩ, gặp được đối tượng có thể dễ dàng uy hiếp được sinh mạng mình gần trong gang tấc, không sợ tí nào mới là lạ.
Tâm nhãn, hoàn toàn vô dụng, tinh thần lực rà quét bị tự động tách ra, như sóng biển vỗ vào một khối đá ngầm cứng rắn. Tinh thần lực của ma đạo sư Tobias, tuyệt đối là hơn xa so với bản thân, còn vô cùng ngưng luyện.
Lượng ma lực thì căn bản không cần so, Alan hoài nghi đối phương chỉ cần dùng một cây gậy gỗ, thêm ma pháp cường hóa là có thể dễ dàng đập hắn thành thịt vụn. Chiêu trò nào bày ra đều phá không được phòng ngự của tên lão bá này.
Chiến thuật khắc kim thường dùng khi lấy yếu thắng mạnh? Hơi liếc nhìn chiếc pháp trượng và một đống nhẫn ma pháp gắn bảo thạch trên tay đối phương lập lòe quang mang, trang bị sang trọng đến tận răng a, Alan lại cảm thấy im lặng một trận.
Không còn gì phải nghi ngờ, ma đạo sư Tobias, tuyệt đối là một vị siêu phàm giả Chiến Lược Cấp. Là tồn tại mà giờ phút này, bản thân Alan cũng chỉ có thể ngước nhìn.