Tô Dung vỗ về dạ dày, cảm thấy có chút khổ sở, nhưng ngày nào đó rời khỏi chỉ mang theo một ít thuốc bổ dưỡng, đang định ra ngoài xem chẩn, Bạch Ngô Đồng nhìn thấy sắc mặt cậu có điểm khó coi, trong tay lại đang cầm chìa khoá.
“Dạ dày cậu đau?”
“Có điểm không thoải mái.”
“Chờ một chút.” Bạch Ngô Đồng rời đi ôm ấp của người yêu, từ ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc, “Của cậu đây.”
Tô Dung thấy lọ thuốc kia, kinh ngạc nhìn hắn, Bạch Ngô Đồng liếc cậu một cái, lại trở về ngồi trong lòng người yêu xem TV, “Đúng rồi, muốn ăn khuya hay không? Cậu uống thuốc xong cần ăn một chút gì đó đúng không? Hơn nữa bữa tối cậu ăn cũng không nhiều.”
Tô Dung nắm chặt lọ thuốc, đáy mắt như đã hiểu rõ, cậu biết là ai lấy tới, “Không cần, tôi không đói bụng, nếu tôi đói bụng thì đi nấu một ít gì đó ăn là được rồi.”
“Lãng phí gas của nhà tôi, không được.” Hắn đẩy nhẹ Nhâm Phi Dương một cái, người phía sau đang nắm chân hắn, cánh tay vươn dài cầm lấy điện thoại, tay cũng không buông tha chân hắn, có một chút không đứng đắn vuốt ve.
Bạch Ngô Đồng liếc mắt, toàn thân như mềm yếu vô lực, nhanh chóng bấm điện thoại, “Tôi giúp cậu kêu thức ăn bên ngoài. . . . . . . Uy, ba phần ăn khuya, một phần là cho người có bệnh đau dạ dày ăn.”
Tô Dung vừa uống thuốc vừa nhìn hắn trực tiếp gác điện thoại, uống mấy ngụm nước, kinh ngạc mở miệng, “Cậu kêu món gì vậy? Chỉ đơn giản nói như thế? Ngay cả địa chỉ cũng không cho.”
Bạch Ngô Đồng đang muốn mở miệng, chân bị dùng sức nhéo một chút, chỉ còn biết rên khẽ ra tiếng, hắn thần tình đỏ bừng cắn môi trừng mắt nam nhân.
Nhâm Phi Dương cười ở lòng bàn chân hắn hoa giới, vừa lòng nhìn thấy người yêu đỏ mặt bắt đầu giãy giụa, “Mấy ngày nay cậu ăn, uống, kể cả cái lọ thuốc kia, còn có một ít thứ khác, đều là một cú điện thoại liền có chuyên gia đưa đến. Tôi đêm qua đi ra ngoài mua đồ vật, mười một, mười hai giờ, anh ta còn đứng dưới lầu chờ, tôi còn cùng anh ta hàn huyên một chút. Tôi nghĩ đây không phải ngẫu nhiên, mà là anh ta mỗi ngày đều ở bên ngoài chờ.”
Tay Tô Dung run rẩy, lọ thuốc rớt xuống đất, “Mấy ngày nay trời đều mưa.”
“Điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến là trời đang mưa, có thể thấy cậu vẫn còn quan tâm anh ta. . . . . . . Ai, không vội, cùng với hiện tại lao ra đi tìm anh ta, không bằng thu dọn đồ đạc, về nhà nói rõ ràng với anh ta. Muốn ra sao thì khi gặp mặt cứ nói, mà cậu cũng đâu muốn cùng anh ta chia tay, một khi đã như vậy, thì cho dù giận thế nào cũng nên tiêu đi thôi.”
Bạch Ngô Đồng không nhìn ánh mắt người yêu, lên tiếng, “Anh ta viết cho tôi một đống lớn, nên chú ý ăn, mặc của cậu, tôi cầm nó mà nặng cả tay. Tôi là chán ghét anh ta khi dễ cậu, tuy rằng tôi không biết đã phát sinh chuyện gì, bất quá cậu rời nhà trốn đi chính là anh ta không đúng, cho nên tôi liền tức giận đem bỏ hết mấy thứ ghê tởm ba lạp gì đó, bảo anh ta không cần giả hảo tâm.” Hắn bĩu môi, “Nhưng mà không thể phủ nhận, anh ta đối với cậu thật sự rất quan tâm, anh ta đến, tôi cầm đồ vật bước đi, anh ta cũng chưa nói cái gì, Phi Dương mời anh ta lên nhà ngồi chơi, anh ta nói đã hứa với cậu rồi, không cho cậu nhìn thấy anh ta. Ân, cứ như vậy.”
“Em rốt cuộc đang nói cái gì?” Nhâm Phi Dương nhíu mày.
“Bằng không phải nói cái gì đây?” Chân Bạch Ngô Đồng ở trong tay y động hai cái, làm như là đang đá y, “Anh ta khi dễ Tô Dung a, em chỉ đem sự thật chuyển đạt, không có chắp vá lung tung, không thêm mắm thêm muối đã là đối anh ta tốt lắm rồi.”
Tô Dung đứng một lúc, thân thể có chút không xong đi vào khách phòng, trở ra đã mang theo valy hành lý.
Bạch Ngô Đồng nhăn mặt, “Cậu thật sự muốn tha thứ anh ta?”
“Ngô Đồng!”
Ánh mắt Tô Dung phức tạp nhìn nhìn sàn nhà, “Tựa như Phi Dương nói, cũng không phải tính toán chia tay, đây là thời điểm nên trở về.”
“Ăn khuya không cần mang lên, xuống dưới lầu chờ anh ta đi, nếu anh ta nhìn thấy cậu, nhất định sẽ rất vui.” Nhâm Phi Dương trừng mắt nhìn Bạch Ngô Đồng lại định nói gì đó.
“Vâng, mấy ngày nay cám ơn hai người.”
“Bảo anh ta giới thiệu mấy nhà hàng ăn ngon, mời chúng tôi ăn cơm, như vậy thì tốt rồi.”
Tô Dung cảm kích đối với y cười, lại nhìn bạn tốt vẻ mặt không cam lòng mở miệng, “Nếu như lại bị khi dễ, cứ tới đây, đừng hảo tâm dễ dàng tha thứ anh ta như vậy.”
“Cám ơn, Ngô Đồng.”
“Cám ơn gì chứ.”
Nhìn thấy Tô Dung thật sự lấy hành lý lao ra ngoài, vẫn là bộ dáng vội vội vàng vàng, Bạch Ngô Đồng hận đến nghiến răng, ” Nam nhân kia có cái gì tốt chứ?”
“Ít nhất anh ta đối Tô Dung, chúng ta không lời nào để nói.”
Bạch Ngô Đồng cam chịu, đừng nói hắn là bạn tốt, cho dù là cha mẹ hắn, chỉ sợ cũng không thể chiếu cố cho hắn cẩn thận như thế.