Mất tích cả một đêm, Niên Tích Thành đang lo lắng tìm kiếm Thịnh Thư. Anh cảm thấy như từng giây từng phút trôi qua đều nặng nề hơn. Mất tích cả một đêm, đến sáng vẫn chưa tìm thấy, anh tự trách vô cùng, vì sơ suất mà lạc mất cô.
Ở bên này Thịnh Thư bị giam trong một căn phòng tối tăm. Roi mây liên tục quất vào người cô khiến Thịnh Thư hét lên thảm thiết.
" Nói ra mất khẩu két sắt đi, chẳng phải hắn ta đã giao hết tài sản cho cô rồi sao?"
" Nằm mơ ban ngày!"
Người phụ nữ ở kế bên ra hiệu cho tên đó dừng lại, bà ta cao ngạo bước đến, đưa đôi mắt nhìn xuống dưới quan sát Thịnh Thư. Quá đau đớn nhưng không muốn hét lên mà Thịnh Thư đã căn vào môi mình đến chảy máu. Người đàn bà đó nâng cằm cô lên, quan sát khuông mặt của Thịnh Thư.
"Thì ra đây là Thịnh Thư mà Niên Tích Thành cưng chiều như báu vật." Bà ta cười nhạt, như thể vừa tìm ra một món đồ thú vị để chơi đùa.
"Cô nghĩ cắn môi đến chảy máu là có thể che giấu nỗi đau sao? Hay là muốn chứng tỏ lòng kiên cường của mình với ai?"
Thịnh Thư nhìn bà ta với ánh mắt căm phẫn
" Cô nhìn tôi làm gì? Nếu như cô chịu khai ra mật khẩu thì đau phải chịu khổ chứ?"
" Thì sao..? Tôi muốn chịu khổ đấy"
Người đàn bà đó cười khẩy rồi quay sang nhìn thủ hạ đang bao vây xung quanh
"Rút móng tay cô ta ra"
Thịnh Thư dùng hết sức hất tay bà ta ra
"Đây không phải Thịnh Trạch, mày cứ bướng bỉnh vậy đi!"
" Đôi tay của mày đúng là rất đẹp, móng tay cũng rất dài. Cô từng là một nhạc công piano mà phải không?... chịu
kho mot xiu nhe"
Một tên thuộc hạ bước đến, tay cầm dụng cụ, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Hắn nắm lấy bàn tay
Thịnh Thư, cô không thể ngăn nổi nhịp tim đập dồn dập vì sợ hãi.
"Đừng lo, sẽ chỉ đau một chút thôi mà" tên thuộc hạ khẽ cười đầy mỉa mai, ngón tay lạnh lẽo của hắn ghì chặt lấy tay cô. Trong thoáng chốc, Thịnh Thư cảm thấy đau đớn không gì sánh được. Cơn đau xé toạc từ đầu ngón tay lan đến cả cánh tay, khiến cô gần như mất đi ý thức.
Niên Tích Thành bên này lòng như lửa đốt, anh không thể ngồi yên. Nếu như là bắt cóc tống tiền thì bọn người đó đã gọi cho anh từ lâu rồi, anh biết rõ ai đứng sau màn kịch này nhưng không có thời gian đôi co. Mỗi giầy mỗi phút Thịnh Thư đều đang gặp nguy hiểm
" Giám đốc" trợ lý bước vào
"Sao rồi tìm được chưa?" Niên Tích Thành sốt ruột đứng lên
" V-van chua.."
Anh tức giận cầm lấy ly nước trên bàn ném xuống đất. Mảnh vỡ văng tung toé
" Không tìm được thì về đây làm gì? Lục tung hòn đảo này lên!"
"Vâng"
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Niên Tích Thành, cùng tiếng mảnh vỡ lạo xạo dưới chân anh.
Anh siết chặt bàn tay, những ngón tay run rẩy với cơn giận và lo lắng dồn nén. Bên ngoài cửa sổ, bóng tối đã buông xuống, bao trùm lên mọi thứ, càng làm tăng thêm cảm giác bất an trong lòng anh.
Trong căn phòng lạnh lẽo, Thịnh Thư run rẩy, nhìn đồi bàn tay mình bê bết máu. Những ngón tay sưng đỏ, rớm máu từng chút một. Cơn đau rát tê tái lan từ đầu ngón tay lên tận cánh tay, khiến cô không thể cẩm lòng mà khẽ rên rỉ.
Bọn chúng đứng xung quanh, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt đầy thú tính. Một kẻ trong số đó cầm chai thuốc sát trùng, từ từ mở nắp ra, rồi không chút do dự đồ trực tiếp lên những vết thương hở của cô. Chất lỏng trong suốt vừa chạm vào da thịt, cơn đau như ngàn mũi kim châm bùng lên, làm cô bật ra một tiếng hét thảm thiết.
"Muốn nói chưa?" Người đàn bà đứng gần đó hỏi, giọng đều đều như đang hỏi han một cách vô thưởng vô phạt, nhưng ánh mắt bà ta ánh lên vẻ thích thú với nối thống khổ của cô.
" không..bao giờ"
Thật ra Thịnh Thư chẳng biết mật khẩu két sắt gì cả. Nhưng cho dù cô biết thì cô cũng không khai, cô không bao giờ bán đứng Niền Tích Thành.
" Là cô tự chuốc lấy. Mang nó ra đây!"
Một tên gần đó mang đến một thanh sắt đã được nung đỏ, ánh sáng đỏ rực của thanh sắt khiến Thịnh Thư hoảng sợ. Cô vùng vẫy, muốn chạy thoát nhưng không thể.
Thịnh Thư quay đầu, tìm kiếm lối thoát, nhưng mọi cánh cửa đều đóng kín, không có cách nào trốn chạy. Thanh sắt đang tiến gần, cô cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ nó.
Hắn ta từ từ đưa thanh sắt lại gần cổ tay cô, hơi nóng lan tỏa khiến da thịt như cháy bỏng. Cô cắn chặt môi, tay siết chặt lại thành nắm đấm để không phải bật lên tiếng kêu. Thanh sắt vừa chạm vào làn da mềm, mùi da cháy khét lẹt lập tức xộc vào mũi, cảm giác đau rát đến xé toạc từng dây thần kinh, như thể toàn bộ thế giới quanh cô chỉ còn là sự đau đớn và tối tăm.
" Đây không phải Thịnh Trạch, cô không xong rồi...Thịnh Thư!"
" Chuẩn bị Hydrogen sulfide ra đây, nếu cô ta không khai thì ít nhất cũng cho Niên Tích Thành thấy được xác của cô ta" (1)
Sau khi đợt tra tấn kết thúc, cô dường như mất đi ý thức, cảm giác đau đớn lan ra khắp cơ thể. Cô bị giải đi, rời khỏi căn phòng đó đến một nơi khác.
Cơ thể Thịnh Thư như tê dại khi cơn đau hành hạ mỗi phần thịt da cô. Cả người cô gần như rã rời, đôi mắt nặng trĩu khể mở, nhìn quanh chỉ thấy bóng tối bao phủ. Cảm giác đau đớn ở đầu ngón tay, trên da thịt, và nhất là ở những vết bỏng rát khiến cô gần như không còn nhận thức được chính mình. Tiếng bước chân của bọn chúng kéo cô ra khỏi cơn mê mơ hồ, và rồi bàn tay thô bạo nắm lấy vai cô, kéo cô đứng dậy.
"Đi thôi, đừng để cô ta chết ở đây, khó xử lý lắm"