Thịnh Thư nhìn ra ngoài cửa phòng, cô vừa mới nghe thấy tiếng xe bên ngoài.
"Chủ tịch, phu nhân, Niên gia có người đến"
Niền Tích Thành kéo cô vào lòng
"Sao? Muốn đi gặp không?"
"Đi"
Thịnh Thư cùng Niên Tích Thành đi xuống phòng khách. Nhìn thấy hai người, Tần Hồng Loan đang ngồi ở trên sofa ngay lập tức đứng dậy đi đến chất vấn.
"Mày rốt cuộc muốn gì đây?"
"Hửm? Mẹ nói gì thế?" Niên Tích Thành làm ra vẻ không biết gì nhìn Tần Hồng Loan.
"Còn nói không biết? Nhân lúc Tần thị đang trên đà sụp đổ, mày ra giá mua lại, mày có ý gì?"
Thịnh Thư liếc nhìn biểu cảm của Niên Tích Thành. Niên Tích Thành vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể chuyện đó chẳng có gì nghiêm trọng. Anh nhẹ nhàng thả tay Thịnh Thư ra, bước lên phía trước đối diện Tần Hồng Loan, giọng nói trầm thấp m
"Ý gì ư? Chẳng phải Tần thị đang khó khăn cần người hỗ trợ sao? Tôi chỉ đơn thuần làm ăn. Nếu mẹ muốn giữ lấy
Tần thị, sao không tự mình xoay xở?"
Tần Hồng Loan tức giận, ánh mắt lộ vẻ bất lực lần căm ghét. Bà cắn môi, gắn giọng:
"Niên Tích Thành, đừng tưởng mày có thể dễ dàng nuốt trọn Tần thị. Tao sẽ không để mày muốn làm gì thì làm!"
" Con sẽ trả hiếu cho mẹ sớm thôi, mẹ!"
Tần Hồng Loan tức giận đến mức run rẩy, bà không ngừng siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cơn giận. Nhưng khi quay sang Thịnh Thư, bà không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng đầy châm chọc.
"Còn cô, Thịnh Thư, có phải chính cô là người đã xúi giục nó?"
Thịnh Thư giữ ánh mắt bình thản, không nao núng trước ánh nhìn sắc bén của Tần Hồng Loan. Cô mỉm cười nhẹ, giọng nói thản nhiên
"Bà nghĩ tôi có thể tác động đến Niên Tích Thành sao? Nếu bà không thể quản lý công ty, đừng đồ lỗi cho người khác."
Tần Hồng Loan khựng lại, sắc mặt tối sầm. Bà định phản bác nhưng lại không tìm được lời, chỉ có thể đứng đó trừng mắt nhìn hai người trước mặt, bất lực và căm tức.
"Con mời mẹ ở lại ăn sáng" Thịnh Thư cười một nụ cười công nghiệp
" Khỏi"
Tần Hồng Loan quay đầu bỏ ra xe đi về, lên xe bà ta liên tục cắn móng tay của mình. Ánh mắt có chút gì đó hoảng loạn...
Chắc chắn Niên Tích Thành đã biết gì đó rồi.
Bà ta không dễ đề mọi chuyện bị phanh phui như thế, không ai có thể làm lay chuyển địa vị của bà ta tại Niên gia!
Bà ta đã lấy đi hai người mà Niên Tích Thành yêu thương thì cũng có thể lấy đi người cuối cùng.
Ánh mắt Tần Hồng Loan sắt lẹm nhìn vào nhà
" Thịnh Thư... xem cô vênh mặt lên được bao lâu..."
Niên Tích Thành sắp xếp xong công việc còn tồn đọng rồi nhanh chóng chạy về nhà đưa Thịnh Thư ra sân bay.
Hưởng tuần trăng mặt hai tuần tại đảo Bali, Indonesia.
" Anh ơii"
Vừa vào nhà thì Thịnh Thư đã từ nhà bếp chạy ra lao vào người anh, Niên Tích Thành thuận thế nâng cô lên xoay vòng vòng.
" Chóng mặt, chóng mặt. Tha cho em"
Niên Tích Thành cười khẽ, dừng lại và nhẹ nhàng đặt Thịnh Thư xuống, đôi tay vẫn giữ lấy eo cô. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương và cưng chiều.
"Nhớ anh đến thế sao?" Anh trêu chọc, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Thịnh Thư cười nhẹ, gõ nhẹ vào vai anh như một lời trách yêu:
"Anh làm việc tới tận phút chót, em còn tưởng phải tự đi ra sân bay một mình."
Anh cười lớn, kéo cô vào lòng:
"Yên tâm, anh không bao giờ để em đi một mình đầu. Mọi thứ anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ đưa bà xã xinh đẹp của anh ra sân bay thôi."
Thịnh Thư ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Đợi em một lát, đi thay đồ"
Thịnh Thư đã chuẩn bị rất kĩ từ quần áo đến giày dép, cô chọn mặt một bồ váy đi biển có họạ tiết hoa, bộ váy màu xanh dương làm tôn lên làn da trắng mịn và vóc dáng của Thịnh Thư.
Chỉ là bộ váy này có cái dây kéo rất cứng đầu, Thịnh Thư kéo mãi không được. Niên Tích Thành đứng một lúc quan sát, khóe môi nhếch lên với nụ cười đầy yêu chiều. Anh chậm rãi bước đến phía sau Thịnh Thư, nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai mảnh khảnh của cô.
"Để anh giúp em" anh nói nhỏ, giọng trầm ấm vang lên bên tai
Thịnh Thư ngước nhìn anh qua tấm gương, đôi mắt thoáng chút ngại ngùng. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng kéo khóa chiếc váy lên giúp cô. Động tác của anh chậm rãi, cần thận, như sợ làm đau cô. Khi khóa váy đã kéo xong, Niên Tích Thành không vội rời tay, mà đặt nhẹ lên vai cô, nhìn cô qua gương.
"Ai mà đẹp thế nhỉ? Thiên thần sao?" anh thì thầm, đôi mắt ánh lên sự yêu thương.
Thịnh Thư mỉm cười e thẹn, gương mặt đỏ hồng. Cô khẽ quay lại, ngước nhìn anh, đôi môi cong lên thành nụ cười nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào.
"Anh chỉ giỏi nói ngọt"
"Không đầu" Niên Tích Thành nghiêm túc đáp, ánh mắt tràn đầy chân thành.
"Em thật sự rất đẹp."
Anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi lùi lại một chút, ngắm nhìn cô từ xa như muốn ghi lại hình ảnh này trong tâm trí. Trong bộ váy xanh dương với họa tiết hoa nhẹ nhàng, Thịnh Thư trông như một bông hoa dịu dàng giữa trời biển, vẻ đẹp thanh khiết và cuốn hút khiến người khác không thể rời mắt.
Cả hai cùng bật cười, rồi Niên Tích Thành cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đan tay mình vào tay cô, cảm giác ấm áp và an toàn lan tỏa.
"Chúng ta đi thôi, bà xã" anh nói, trong giọng nói chứa đựng tất cả niềm vui và niềm hạnh phúc.
Họ bước ra cửa, bàn tay vẫn đan chặt vào nhau. Chiếc xe chờ sẵn đưa họ đến sân bay, và từ đó là hành trình đến hòn đảo Bali xinh đẹp, nơi chỉ có niềm vui, sự lãng mạn và những ngày bình yên bên nhau.