"Anh vào đây. Tôi dạy anh chơi đàn guitar."
---
Thời điểm trở lại phòng họp, màu đỏ trên gương mặt Thẩm Kình Vũ đã hoàn toàn biến mất.
Túc An và sếp Lưu còn phải đối chiếu lịch trình sau đó của Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm đã xong công việc nên ra về cùng Thẩm Kình Vũ.
Ngồi vào ghế xe, Kỷ Cẩm thắt dây an toàn, gác cánh tay lên cửa sổ, xoay người cười tủm tỉm nhìn về phía Thẩm Kình Vũ: "Này, tôi bàn với anh một chuyện."
Thẩm Kình Vũ khởi động ô tô: "Chuyện gì vậy?"
"Tôi trao đổi với anh Lưu rồi. Anh ấy sẽ bảo phòng truyền thông tung tin rằng hôm qua chúng ta ra bờ sông tìm cảm giác để chuẩn bị quay MV mới. Tuần sau tôi sẽ bắt đầu quay MV, anh cũng góp mặt nhé."
Thẩm Kình Vũ đã kéo cần số xe rồi, nghe vậy thì kinh ngạc trả cần số về: "Tôi đóng MV cùng?"
"Đúng, bài hát mới của tôi tên là được anh Lâm viết lời, kể về câu chuyện trưởng thành của những người trẻ tuổi. MV sẽ quay từ thời đi học đến khi ra xã hội, chúng ta đóng vai những huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên, tình bạn cực kì khăng khít. Đã là bạn bè thân thiết thì trêu chọc đùa giỡn là chuyện rất bình thường mà."
Sang tuần sẽ bắt đầu khởi quay, vốn dĩ kịch bản MV đã được viết xong từ lâu, Kỷ Cẩm lại nói với sếp Lưu sẽ tự bỏ tiền túi để ekip chỉnh sửa kịch bản, thêm vai diễn của Thẩm Kình Vũ. Nếu đã chấp nhận đội cái nồi này, so với việc tung tin đồn tình cảm gì đó, chẳng thà để công chúng dồn sự chú ý lên bài hát mới của cậu.
"Nhưng tôi có biết đóng phim đâu?" Thẩm Kình Vũ ngơ ngác.
"Tôi cũng không biết. Yên tâm đi, sẽ có người hướng dẫn chúng ta. Một bài hát có bốn phút thôi, sẽ không quá khó đâu."
Chuyện này quá đường đột, vẻ mặt Thẩm Kình Vũ hoàn toàn trống rỗng.
"Tôi rất muốn quay chụp gì đó với anh, hơn nữa quay MV thú vị mà." Kỷ Cẩm dùng cặp mắt sáng ngời nhìn Thẩm Kình Vũ, chớp chớp hai lần: "Anh diễn với tôi đi mà."
"..."
Còn chưa nghĩ xong có nên từ chối hay không, ý chí của Thẩm Kình Vũ đã bị một câu nói của Kỷ Cẩm đánh cho tan nát.
"Vậy được rồi, nhưng như vậy đâu có làm sáng tỏ tin đồn cậu là người đồng tính?" Thẩm Kình Vũ nhả phanh tay, một lần nữa gạt cần số: "Sẽ không ảnh hưởng tới những nhãn hàng quảng cáo chứ?"
"Còn muốn làm sáng tỏ thế nào nữa? Người nào tin thì sẽ tin, còn những người không tin, kể cả tôi dẫn bạn gái tới trước mặt họ, bọn họ vẫn là không tin. Cho nên mặc kệ bọn họ đi." Lúc này Kỷ Cẩm lại hiểu thấu đạo lý không nên chấp vặt với anh hùng bàn phím: "Hợp đồng quảng cáo sẽ không bị cắt đâu, nhãn hàng sao có thể thay người đại diện chỉ vì một tin đồn vớ vẩn trên mạng? Không chỉ vậy, tôi còn muốn tăng tiền quảng cáo nửa năm còn lại cơ!"
Thẩm Kình Vũ lùi xe vào đúng vị trí, sau khi kiểm tra gương chiếu hậu bên phải, anh thu hồi tầm mắt thuận tiện nhìn vẻ mặt Kỷ Cẩm trong giây lát, đoán xem cậu đang nói đùa hay thật.
"Tôi lừa anh làm gì? Tôi đã nói với anh rồi, anh có biết trên thế giới này vũ khí hữu dụng nhất là gì không?--- Là thực lực đó!" Kỷ Cẩm đắc ý vô cùng, giơ ngón cái quệt chóp mũi một cái: "Còn tôi, trùng hợp chính là một người có thực lực!"
Hôm nay cậu vẫn luôn vui vẻ, lúc này đã quyết xong chuyện đóng MV cùng Thẩm Kình Vũ, tâm tình Kỷ Cẩm đang bay bổng: "Cho dù một nhãn hàng không có tầm nhìn nào đó không mời tôi làm người đại diện, thì vẫn còn một đống đang xếp hàng chờ kia kìa! Chỉ cần tôi có thể viết nhạc, có thể ca hát, trên thế giới chỉ có người khác cầu tôi, không có chuyện tôi cầu người khác! Đây là sự tự tin của phái thực lực, anh hiểu không?"
Nói xong Kỷ Cẩm cũng không để Thẩm Kình Vũ đáp lời, lập tức quay phắt đầu sang: "Sao anh không nói gì? Anh không tán thành à?"
"... Không phải." Thẩm Kình Vũ có lẽ đang tập trung lái xe nên không để ý lời nói của cậu, lúc này mới cười gật đầu: "Đương nhiên tôi tán thành rồi. Tôi cũng có suy nghĩ như vậy."
Nghe được sự ủng hộ của Thẩm Kình Vũ, trong lòng Kỷ Cẩm vui như mở cờ, cậu vươn tay vỗ vai Thẩm Kình Vũ: "Yên tâm đi theo tôi đi, đảm bảo có cơm ăn áo mặc."
Sự vui sướng tràn ngập không có chỗ phát tiết, Kỷ Cẩm mở trình phát nhạc trên xe, ngân nga hát theo vài giai điệu.
Thẩm Kình Vũ xoay đầu nhìn người ngồi ghế bên cạnh, hôm nay trạng thái của Kỷ Cẩm rất tốt, nếu có đuôi hẳn là cậu đã vểnh đuôi chạm lên trần xe, mở mui vươn lên trời rồi.
Tuy có chút "vênh", nhưng bộ dạng cậu thực sự đáng yêu.
Thẩm Kình Vũ muốn vươn tay xoa tóc Kỷ Cẩm một chút, nhưng anh đang lái xe bất tiện nên chỉ có thể dùng ý niệm nhéo nhéo vuốt vuốt cái đuôi giả tưởng của Kỷ Cẩm, mỉm cười thu lại tầm mắt rồi tiếp tục lái xe.
...
Chiều này Kỷ Cẩm có lớp học vũ đạo. Tuy cậu không giống Thẩm Kình Vũ, mỗi ngày phải vận động mấy tiếng đồng hồ, nhưng làm ca sĩ cũng yêu cầu phải có thể lực. Khi lịch trình không quá dày, mỗi tuần Kỷ Cẩm dành hai đến ba buổi tập nhảy hoặc là tập gym. Hơn nữa phương thức rèn luyện của cậu cũng khác so với Thẩm Kình Vũ, cậu chủ yếu cần luyện thở, luyện lấy hơi, làm sao để có thể vừa vận động vừa hát các nốt cao, bảo đảm đủ thể lực trong quá trình biểu diễn.
Một buổi tập của Kỷ Cẩm kéo dài khoảng ba tiếng. Thẩm Kình Vũ đưa cậu tới địa điểm học sau đó rời đi.
Anh không cần đi theo Kỷ Cẩm trong tiết học, chỉ cần quay lại đón cậu khi kết thúc giờ học là được. Vì thế anh có ba tiếng rảnh rỗi, Thẩm Kình Vũ lái một chuyến tới bệnh viện.
Anh quen đường quen lối tìm đúng phòng bác sĩ, hỏi chi phí trị liệu gần đây, tỏ ý muốn thanh toán viện phí.
Bác sĩ ngược lại không đưa hóa đơn ra ngay mà vỗ vỗ ghế trống bên cạnh, muốn anh ngồi xuống trao đổi vài câu.
"Tiểu Thẩm à, tình trạng cha cháu gần đây đã ổn định, hôm nay ông ấy còn tự xuống giường đi lại một chút. Cháu có muốn ghé qua thăm ông ấy không?" Nữ bác sĩ trung niên hỏi.
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Cảm ơn bác sĩ, cháu không vào thăm đâu."
Bác sĩ khẽ nhíu mày: "Từ khi ông ấy nhập viện đến nay cháu chưa vào thăm lần nào, có phải không?"
Thẩm Kình Vũ không lên tiếng đáp lại.
Người này là bác sĩ chủ trị của rất nhiều bệnh nhân, nhưng bà ấn tượng nhất với Thẩm Kình Vũ. Cha của cậu thanh niên này bị suy gan, cần nhập viện dài hạn để theo dõi và điều trị, cứ mỗi nửa tháng hoặc một tháng cậu thanh niên này sẽ tới nộp viện phí, nhưng chỉ nộp xong tiền sẽ rời đi, chưa bao giờ ghé qua phòng bệnh thăm cha.
Bác sĩ lắc đầu, bà từng chứng kiến nhiều gia đình có quan hệ phức tạp, hoàn cảnh éo le, nhưng tình huống của Thẩm Kình Vũ thực sự rất hiếm gặp. Nếu hai cha con đối chọi gay gắt, người làm con đã sớm bỏ mặc cha, một xu cũng không nộp. Mà nếu quan hệ hai cha con chưa đến nỗi từ mặt nhau, người con sẽ không tuyệt tình đến mức không bao giờ vào thăm cha.
Bà nghĩ hai cha con họ Thẩm vẫn còn tình cảm, nhưng có khúc mắc gì đó chưa thể gỡ bỏ, cho nên bà muốn thử đứng ra làm người hòa giải.
"Không phải bác muốn xen vào chuyện người khác." Bác sĩ nói: "Chỉ là bác nghĩ có một số việc vẫn nên nói với cháu--- hai ngày trước bác làm xét nghiệm cho Thẩm Vọng có hàn huyên mấy câu, ông ấy nói thời trẻ ông ấy cảm thấy rất có lỗi với con trai, sống đến từng này tuổi ông không còn tâm nguyện gì khác, chỉ hy vọng có cơ hội tự nói lời xin lỗi với con trai mình. Cháu biết đấy, bệnh suy gan ấy mà... ông ấy không còn nhiều thời gian đâu. Nếu có mâu thuẫn hay hiểu lầm, hai cha con nên giải quyết sớm, đừng để tiếc nuối trong lòng. Cháu thấy sao?"
Bà nói một tràng dài, Thẩm Kình Vũ vẫn không thay đổi thái độ. Giữa chừng anh thậm chí còn hơi mất tập trung.
Trong văn phòng im lặng vài giây, xác định bác sĩ đã nói xong, Thẩm Kình Vũ bình tĩnh cầm hóa đơn đứng dậy: "Cảm ơn bác sĩ, cháu đi nộp viện phí."
Bác sĩ tỉ mỉ quan sát vẻ mặt anh, thực sự nhìn không ra sự căm phẫn, không chút xúc động, thật giống như... anh đang nghe chuyện của một người không chút liên quan gì đến mình.
"Ài, thôi được rồi." Bác sĩ đành nói tiếp: "Chuyện của ai người ấy tự giải quyết vậy, bác chỉ nói vậy thôi. Cháu đi đi."
Thẩm Kình Vũ trước sau như một, nộp xong viện phí lập tức ra về.
Quay vào xe, anh kiểm tra lại số dư tài khoản ngân hàng của mình. Tiền lương tháng trước cộng với các loại phụ cấp linh tinh, sau khi đóng thuế chỉ còn lại hơn hai vạn, anh chuyển đến sống cùng Kỷ Cẩm nên tiết kiệm được khoản tiền thuê nhà. Đây là lần đầu tiên trong năm nay, số tiền gửi ngân hàng của anh không bị hụt đi, ngược lại còn đang tăng lên. Hiện tại tài khoản của Thẩm Kình Vũ đã trở về mức năm con số.
Nhìn thấy tài khoản của mình chỉ vẻn vẹn ở mức chục nghìn, lại nhớ tới bản hợp đồng ba trăm triệu của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ nhịn không được mà mơ mộng đến khi nào mình có thể kiếm được số tiền như thế... Nhưng khi ảo tưởng vừa dâng lên trong đầu, anh lập tức dập tắt nó.
--- Không được, không thể đặt mục tiêu lớn như vậy. Đích đến quá mơ hồ sẽ khiến anh đánh mất động lực.
--- Vẫn là nên hướng tới các mục tiêu nhỏ hơn đã, đầu tiên là giải đấu tháng bảy sắp tới anh nhất định phải thắng, vô địch rồi mới có thể kí hợp đồng với các câu lạc bộ, từ đó mới có cơ hội tham gia nhiều giải đấu chuyên nghiệp hơn.
--- Hiện tại cứ duy trì giáo án tập luyện như trước, chờ kí hợp đồng với câu lạc bộ xong, đoàn đội chuyên nghiệp bên họ sẽ điều chỉnh giúp anh.
--- Có lẽ cả đời này anh sẽ chẳng thể kiếm được số tiền lớn như vậy, nhưng ít nhất anh có thể tỏa sáng trên chính đài võ của mình.
Thẩm Kình Vũ ngồi trong xe sờ vô lăng đến xuất thần. Không biết đã qua bao lâu, báo thức chợt vang lên nhắc anh sắp đến giờ tan học của Kỷ Cẩm. Vì thế Thẩm Kình Vũ khởi động xe, lái thẳng tới địa điểm học của Kỷ Cẩm.
...
Được Kỷ Cẩm xuất thêm tiền bồi dưỡng, đạo diện phụ trách quay MV đã sửa xong kịch bản. Một ngày trước khi chính thức khởi quay, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm được đạo diễn mời đến đọc kịch bản.
Vị đạo diễn này tên Sa Tiểu Xuyên, là một người đàn ông trung niên nuôi ria mép, chuyên nhận quay MV ca nhạc hoặc các đoạn phim quảng cáo ngắn, ông khá có danh tiếng trong showbiz. Đây không phải lần đầu tiên đạo diễn Sa hợp tác với Kỷ Cẩm.
Sa Tiểu Xuyên dẫn theo trợ lý tới, bốn người ngồi xuống giới thiệu một chút, sau đó bắt đầu thảo luận kịch bản.
Quay MV âm nhạc không cần thuê biên kịch, Sa Tiểu Xuyên sẽ tự mình viết kịch bản. Ông đưa hai tập kịch bản đã sửa theo đúng yêu cầu cho Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ, nói: "Hai cậu đọc qua trước đi, sau đó tôi sẽ phân tích một chút."
Hai người tiếp nhận quyển kịch bản, Kỷ Cẩm thuận tay lật giở vài trang, Thẩm Kình Vũ thì chăm chú đọc từng dòng.
Thấy anh nhìn chằm chằm một trang bằng vẻ mặt đăm chiêu, Kỷ Cẩm ngạc nhiên hỏi: "Này? Anh không hiểu gì à?"
"... Đọc không hiểu gì." Bởi vậy anh đang nghiên cứu xem đây rốt cuộc là cái gì.
Cuốn kịch bản MV ca nhạc, hoặc có thể gọi là tóm tắt các phân cảnh, hoàn toàn không giống với kịch bản phim truyền hình hay điện ảnh, cũng không có nhân vật hay phần mở đầu, chỉ là một bảng phân cảnh được chia ô:
Nội dung hình ành
Vườn trường
Khác
Quay từ xa
Thời gian
3 giây
Vị trí đặt máy
Máy quay cố định, lia ống kính
Lời bài hát
Nhạc dạo
"Hahaha..." Sa Tiểu Xuyên cười nói: "Không hiểu cũng không sao, kịch bản này chủ yếu để tôi dùng. Hai cậu nghe tôi phân tích là được."
"Thế này nhé, bài hát có tên , nói về một người trẻ tuổi dũng cảm theo đuổi giấc mơ, dù gian nan cũng không chùn bước, trải qua bao khó khăn vẫn giữ vững sơ tâm." Sa Tiểu Xuyên nói: "Tôi muốn quay MV có nội dung thế này: Tiểu Cẩm và Tiểu Thẩm, hai cậu là bạn tốt thời đi học, cả hai có chung một ước mơ đó là lập một ban nhạc, cùng nhau làm nhạc, Tiểu Thẩm sẽ chơi guitar, Tiểu Cẩm hát chính. Nhưng trong quá trình theo đuổi giấc mơ các cậu vấp phải rất nhiều khó khăn, ví dụ như người nhà không ủng hộ, biểu diễn không có khán giả, không kiếm được tiền, thậm chí mất ăn mất ngủ..."
"Tiểu Cẩm đăng kí tham gia một cuộc thi âm nhạc, nếu đoạt giải bọn họ có thể đổi đời, sẽ có nguồn lực để tiếp tục theo đuổi giấc mơ. Nhưng lúc này Tiểu Thẩm đã không thể gắng gượng, cậu quyết định buông tay, hai cậu náo loạn một trận sau đó giải tán nhóm. Tiểu Thẩm tìm một công việc bình thường, trở lại làm một người bình thường, chỉ còn lại một mình Tiểu Cẩm kiên trì."
"Nhưng sâu trong nội tâm, Tiểu Thẩm vẫn luôn hoài niệm quãng thời gian làm nhạc trước kia, cậu không thể hoàn toàn buông bỏ. Một đêm trước ngày diễn ra cuộc thi, Tiểu Cẩm gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tiểu Thẩm, hy vọng Tiểu Thẩm có thể trở về tham gia thi cùng mình. Nhưng cả đêm Tiểu Thẩm không bắt máy, cậu chỉ nằm nhìn màn hình điện thoại sáng rồi lại tối, trong lòng giằng xé vô cùng."
"Ngày thi đã đến, Tiểu Cẩm cho rằng Tiểu Thẩm sẽ không trở lại. Cho dù chỉ còn một mình, cậu cũng quyết tâm lên biểu diễn, khi tới cửa lại nhìn thấy Tiểu Thẩm đã đeo guitar đứng nơi đó chờ mình. Bọn họ nhìn nhau cười... Câu chuyện tới đây là kết thúc."
Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm vừa nghe Sa Tiểu Xuyên giảng giải vừa đọc kịch bản, rốt cuộc đã hiểu rõ.
Các phân cảnh trong MV không quá dài, ngắn thì hai giây, dài nhất cũng chỉ chín giây, nhưng nội dung cần truyền tải rất nhiều. Ví dụ như cảnh một bác gái đập bát đũa trong phòng, Kỷ Cẩm quay đầu rời đi, chỉ ngắn ngủi ba giây nhưng phải thể hiện được sự phản đối kịch liệt của gia đình; hoặc như cảnh Thẩm Kình Vũ mặc áo sơ mi ngồi trong văn phòng, một số cảnh trong quá khứ hiện lên, mâu thuẫn trong nội tâm được thể hiện rõ nét. Chẳng trách một MV chỉ dài bốn phút nhưng có thể kể lại một câu chuyện nhiều tình tiết đến thế.
Sau khi phân tích kĩ lưỡng, Sa Tiểu Xuyên hỏi: "Hai cậu có thắc mắc gì không?"
Thẩm Kình Vũ không có chút khái niệm gì về việc đóng MV, đương nhiên anh cũng chưa có thắc mắc gì. Khi nào bắt đầu khởi quay, đạo diễn bảo anh làm gì anh sẽ làm theo vậy.
Sa Tiểu Xuyên hỏi Thẩm Kình Vũ: "Tiểu Thẩm, cậu biết chơi guitar không?"
Thẩm Kình Vũ lắc đầu.
Kỷ Cẩm vội nói: "Không sao, hôm nay về cháu sẽ dạy anh ấy."
Sa Tiểu Xuyên cười nói: "Ài, vậy thì tốt. Cậu dạy thì tôi yên tâm rồi." Trong MV sẽ có những cảnh Thẩm Kình Vũ chơi guitar, thực ra không cần đàn thành tiếng nhưng ít nhất cũng phải biết cách đặt tay.
Kỷ Cẩm đọc lại một lượt cuốn kịch bản, thảo luận với đạo diễn Sa một số vấn đề liên quan đến lời bài hát và hiệu ứng hình ảnh, hai bên bàn bạc hồi lâu.
Sa Tiểu Xuyên nói: "Vậy nếu không còn vấn đề gì nữa hai cậu về sớm nghỉ ngơi đi, cố gắng ngủ ngon. Sáng sớm ngày mai chúng ta chính thức khởi quay rồi."
"Không thành vấn đề ạ!" Kỷ Cẩm ra dấu OK bằng tay.
Thẩm Kình Vũ nói: "Đạo diễn vất vả rồi."
Sa Tiểu Xuyên lần lượt bắt tay bọn họ, luôn miệng động viên "Rồi, rồi, cố gắng nhé!" sau đó dẫn trợ lý rời đi trước.
Buổi đọc kịch bản kết thúc, Kỷ Cẩm về nhà lập tức tiến vào phòng đàn. Thẩm Kình Vũ cầm theo cuốn kịch bản quay về phòng, ngồi xuống bàn chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu. Bỗng nghe thấy tiếng Kỷ Cẩm gọi mình, Thẩm Kình Vũ vội vàng bước ra ngoài.
Kỷ Cẩm đang ngồi trên sofa chỉnh âm cho chiếc guitar điện màu đỏ sẫm. Chỉnh xong cậu quạt thử vài lần, âm thanh phát ra theo động tác tay của cậu. Thẩm Kình Vũ nhìn cậu gảy dây đàn, ngón tay thon dài trắng nõn như búp măng, đầu móng đầy đặn mà trơn bóng phản chiếu ánh sáng--- thật là một đôi tay đẹp.
Sau đó, đôi tay ấy bỗng rời khỏi dây đàn, nâng lên hướng về phía anh, ngoắc ngoắc.
"Anh vào đây." Chủ nhân đôi tay ấy cười nói: "Tôi dạy anh chơi đàn guitar."