Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 16



"A Cẩm, có phải cậu, bị bệnh gì đó?"

---

Rạng sáng bốn giờ, Kỷ Cẩm rốt cuộc cũng hoàn thành việc luyện tập bài hát mới, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Thẩm Kình Vũ vốn có nhịp sinh hoạt rất quy củ, thức đến giờ này khiến hai mí mắt của anh đánh nhau loạn xạ, thậm chí đang đứng cũng ngủ gật.

Hai người quay về khách sạn, Kỷ Cẩm vào phòng trước, Thẩm Kình Vũ đi phía sau ngáp chảy nước mắt nên không để ý người phía trước đột ngột dừng bước, cứ thể đâm sầm vào cậu.

Kỷ Cẩm nhẹ hơn Thẩm Kình Vũ mười mấy cân (cân TQ), chân trụ cũng không vững vàng bằng Thẩm Kình Vũ, bị anh xô từ phía sau khiến cậu lảo đảo suýt ngã bổ nhào. May là Thẩm Kình Vũ phản xạ nhanh, trước khi Kỷ Cẩm chạm đất anh đã kịp túm tay kéo cậu ngược lại. Kết quả là, thay vì ngã sấp xuống nền nhà cứng như đá, Kỷ Cẩm lao vào lồng ngực cứng như đá của Thẩm Kình Vũ--- thật lòng mà nói, độ cứng của hai vật thể này chẳng hơn kém nhau là bao, thậm chí dưới sàn còn trải thảm mỏng, có lẽ còn mềm mại hơn cơ ngực của vệ sĩ Thẩm!

Kỷ Cẩm nghiến răng xuýt xoa "shhh...", vừa ngẩng đầu liền phát hiện mình chỉ cách chóp mũi Thẩm Kình Vũ một khoảng cách bằng hai đốt ngón tay.

Kỷ Cẩm: "..."

Thẩm Kình Vũ: "..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một giây, Thẩm Kình Vũ là người phản ứng lại trước, anh vội vàng buông tay và nhanh chóng bước lùi về sau.

"Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu!" Thẩm Kình Vũ không biết nhìn vào đâu, luống cuống đến mức hai vành tai nóng bừng. Anh đã từng này tuổi, ngoại trừ những lần giao đấu với đối thủ bằng quyền cước trên đài võ, Thẩm Kình Vũ chưa từng tiếp xúc với ai gần đến vậy. Cho nên trong khoảnh khắc vừa rồi anh chợt nảy sinh một loại xúc động, muốn dùng một chiêu thức Jujitsu ôm lấy Kỷ Cẩm rồi cùng nhau lăn xuống sàn.

Kỷ Cẩm vẫn đang ngơ ngác, cậu bối rối không biết làm sao, sau đó quay người tiếp tục bước vào phòng. Đi được vài bước mới nhớ ra, vừa rồi cậu đột ngột dừng lại để lấy đồ uống trong tủ kê ở huyền quan, thế là Kỷ Cẩm đành quay ngược trở lại. Cậu xoay người, Thẩm Kình Vũ vẫn đang buồn ngủ đến mức đi cùng chân cùng tay tiến về phía trước, mãi tới khi hai người lại sắp đụng vào nhau anh mới bừng tỉnh, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự hoang mang.

Kỷ Cẩm: "..."

"Anh thả hồn đi đâu thế? Sao cứ ngơ ngác thẫn thờ vậy?"

Thẩm Kình Vũ nhịn lại cái ngáp, híp mắt mệt mỏi nhưng vẫn trả lời vô cùng hòa nhã: "Xin lỗi, tôi buồn ngủ quá nên hơi trì độn."

Kỷ Cẩm phát hiện anh thực sự không quá tỉnh táo, cậu bất giác nhíu mày: "Anh chưa bao giờ thức đêm sao?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Chưa quen lắm." Vận động viên rất chú trọng giờ giấc sinh hoạt, trước đây anh thường đi ngủ lúc mười giờ và tỉnh giấc lúc sáu giờ, kể từ khi nhận công việc này anh phải dần quen với việc đi ngủ lúc mười hai giờ, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ thức quá nửa đêm. Chỉ còn hai tiếng nữa là tới giờ tỉnh giấc của anh rồi!

Kỷ Cẩm hơi trầm mặc trong chốc lát, cậu chép miệng nói: "Thôi được rồi. Từ nay về sau lịch trình buổi tối không cần anh đi theo, cứ về ngủ sớm cho đủ giấc."

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Không cần đâu, tôi phải đi theo cậu."

"Đi theo tôi làm gì? Mấy chỗ này không cho phép người lạ ra vào tự do đâu, không cần anh bảo vệ. Nếu có việc gì tôi sẽ nhờ chị họ hoặc các staff hỗ trợ. Anh mệt thì cứ về nghỉ trước."

"Nhưng chị An và mấy nhân viên khác cũng mệt mà..." Ánh mắt Thẩm Kình Vũ tràn đầy dịu dàng: "Cậu mới là người mệt nhất... Tôi không sao đâu, vài hôm là quen thôi!"

Kỷ Cẩm hít sâu một hơi, cậu chợt cảm thấy một nơi nào đó trong lòng bị đánh trúng, một luồng điện tê dại lan tỏa khắp cơ thể.

Cậu đã sớm quen với cường độ công việc dày đặc thế này, ekip của cậu, người bên tổ sản xuất cũng thường hỏi thăm "có mệt không", "vất vả rồi",... Nhưng đằng sau những câu hỏi thăm ấy không phải sự quan tâm, mà họ đang ngầm động viên "tiếp tục cố gắng nhé", "đừng bỏ cuộc nhé", "cậu có thể làm tốt hơn nữa".... Bọn họ cần cậu cho ra những sản phẩm xuất sắc hơn nữa, cần cậu kiếm được nhiều tiền hơn nữa!

Chỉ riêng câu nói này của Thẩm Kình Vũ, anh không có ẩn ý gì khác! Kỷ Cẩm thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được sự đau lòng của Thẩm Kình Vũ...

Điều hòa phả ra hơi ấm nhè nhẹ, tiếng máy chạy o o vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng. Ngay khi Thẩm Kình Vũ sắp không chống nổi hai mí mắt, dường như anh nghe thấy hai tiếng "Cảm ơn" thoáng qua bên tai.

Kỷ Cẩm đã đứng trước cửa nhà tắm chuẩn bị vào tẩy trang và thay đồ. Phòng khách sạn này chỉ có một nhà tắm, Kỷ Cẩm tần ngần chốc lát, sau đó tiến vào rửa chân tay rồi lại bước ra.

"Tôi còn vài việc phải xử lý." Kỷ Cẩm ngồi vào bàn làm việc: "Anh tắm trước đi, tắm xong mau đi ngủ luôn, đừng làm phiền tôi nhé."

...

Tuy rằng hơn bốn giờ mới ngủ nhưng hôm sau chưa đến bảy giờ Kỷ Cẩm đã phải rời giường. Bọn họ còn một ngày để diễn tập cùng ban nhạc, sáng một lượt, chiều một lượt, khi đã dần ăn ý và nhuần nhuyễn thì đã sắp đến giờ lên sóng. Dưới sự giục giã không ngừng của tổ sản xuất, Kỷ Cẩm và Trương Vũ Hào được hộ tống vào phòng hóa trang, bắt đầu tạo hình cho tiết mục tối nay.

Hơn tám giờ tối, trường quay đã chật ních khán giả, tất cả camera-man đều đã vào vị trí, buổi ghi hình chính thức bắt đầu. Mọi thứ diễn ra trôi chảy theo kịch bản, Trương Vũ Hào và Kỷ Cẩm chuẩn bị lên sân khấu, Túc An nắm tay ra hiệu cho Kỷ Cẩm "cố lên!", Thẩm Kình Vũ chỉ im lặng quan sát, dùng ánh mắt cổ vũ Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ vài giây, cậu có vẻ rất bình thản, dường như mọi việc đều nằm trong tính toán của cậu. Kỷ Cẩm thả một câu "chờ tôi ở đây" rồi bước lên sân khấu cùng Trương Vũ Hào.

Khi hai nghệ sĩ cùng xuất hiện, phía dưới lập tức cất lên những tràng pháo tay. Vì điểm vote của khán giả trong trường quay rất quan trọng nên những người có mặt trong buổi liveshow này được chọn lựa rất nghiêm ngặt, tổ sản xuất phải đảm bảo hiện trường không có quá nhiều fan ruột của bất kỳ nghệ sĩ nào. Có điều khi khách mời đặc biệt Kỷ Cẩm xuất hiện, tiếng hô tên cậu còn to và vang hơn tiếng hô tên của Trương Vũ Hào, có thể thấy độ nhận diện của cậu rất cao.

Đoạn cao trào của bài hát, Trương Vũ Hào và Kỷ Cẩm quay sang nhìn đối phương, mỗi người một bè cùng hòa âm.

"Đệt mợ!" Túc An đứng sau cánh gà nhìn màn hình phát trực tiếp bỗng trợn mắt: "Trương Vũ Hào hát sai lời!" Phía dưới khán đài cũng có tiếng rì rầm bàn tán.

Túc An quả là miệng quạ đen, hôm qua cô vừa lấy ví dụ về sự cố sân khấu cho Thẩm Kình Vũ, hôm nay sự cố đã xảy ra. Phần hát của Trương Vũ Hào vẫn luôn xuyên suốt, nếu cậu ta hát đơn có lẽ sẽ chẳng ai nhận ra. Nhưng cố tình đoạn mà cậu ta quên lời lại là phần hợp xướng cùng Kỷ Cẩm, hai người vừa mở miệng lời ca lại chẳng khớp nhau, âm thanh không hài hòa đánh vào tai người nghe, sự cố này khó mà che giấu.

Trương Vũ Hào có chút luống cuống, Kỷ Cẩm thì lộ rõ sự kinh ngạc. Cũng may bọn họ đều là nghệ sĩ chuyên nghiệp, đều được rèn luyện kĩ năng làm chủ sân khấu. Kỷ Cẩm tiếp tục câu hát tiếp theo, Trương Vũ Hào rốt cuộc cũng nhớ đúng lời bài hát, một lần nữa hòa âm với Kỷ Cẩm.

Rất nhanh sau đó, màn biểu diễn đã kết thúc. Căn cứ thể lệ cuộc thi, Trương Vũ Hào là người chơi xếp thứ hạng cuối bảng sắp phải ra về, cậu ta và một người chơi khác cùng PK để giành chiếc vé vớt tiến vào vòng trong, hai người đều mời người bạn nghệ sĩ thân thiết nhất tới hỗ trợ nhằm kéo vote cho mình. Trừ số vote tại trường quay, tổ sản xuất còn mời các chuyên gia âm nhạc tới đánh giá và chấm điểm, bọn họ sẽ để lại lời bình sau mỗi tiết mục.

"Tôi muốn hỏi, ai là người phối lại bài hát gốc này?" Một nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng đặt câu hỏi. Vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, dường như ông có chút không hài lòng với phần trình diễn vừa rồi, không khí trong trường quay bỗng trở nên căng thẳng.

Kỷ Cẩm nhận micro mà MC đưa sang, không chút rụt rè nhìn thẳng về phía nhà phê bình khó tính: "Là cháu ạ."

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, một lát sau người nghệ sĩ lớn tuổi bật cười: "Nói lời này e là sẽ mất lòng ai đó, nhưng bác rất thích bản phối mới của cháu, thậm chí còn cảm thấy nó xuất sắc hơn bản gốc, thật lòng đấy! Vốn dĩ bài hát này có chút "nhạt", nhưng cách xử lý của cháu đã khiến nó có thêm nhiều màu sắc. Tuy rằng phần biểu diễn vừa rồi xảy ra lỗi, nhưng bác phải dành lời khen cho hai cháu--- tuyệt lắm! Nếu bác là người xem, bác khẳng định sẽ bỏ phiếu cho bài hát này."

Kết thúc lời nhận xét "quanh co", cả hội trường thở phào nhẹ nhõm, không khí đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Một danh ca nổi tiếng khác mỉm cười hòa ái nói: "Tiểu Cẩm à, cô rất tán thưởng tài năng của cháu. Khi nào có thời gian cháu viết cho cô một bài hát nhé?"

Có khán giả phía dưới kích động hú lên. Kỷ Cẩm cười khiêm tốn: "Đương nhiên không thành vấn đề ạ."

Thời gian nghỉ giữa và giao lưu với khán giả kết thúc, tổ kiểm phiếu thông báo đã có kết quả vote. Vòng đấu loại trực tiếp này hoàn toàn dựa vào quyết định của khán giả mặt tại trường quay. Tờ giấy ghi tên người thắng cuộc được đưa lên sân khấu giao cho MC: "Người giành được vé vào vòng tiếp theo chính là--- Trương Vũ Hào! Chúc mừng Trương Vũ Hào!!!"

Ekip của Kỷ Cẩm và Trương Vũ Hào đứng sau cánh gà cùng vỡ òa mừng rỡ, bắt đầu quay sang chúc mừng lẫn nhau. "Chúc mừng nha!", "Cảm ơn đã giúp đỡ ạ", "Kỷ Cẩm nhà chị thực sự quá đỉnh!", "Trương Vũ Hào nhà cậu cũng rất giỏi, vừa rồi cậu ấy hát cảm động đến mức chị suýt khóc..."

Trên sân khấu, Trương Vũ Hào đang phát biểu cảm nghĩ, hai mắt cậu ta ngấn lệ, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Thực ra hôm nay có được tiếp tục ở lại sân khấu này hay không, đối với tôi mà nói không phải là điều quan trọng nhất. Tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến người anh em thân thiết Kỷ Cẩm, cậu ấy nhận lời mời của tôi, thu xếp lịch trình để tới đây giúp tôi hoàn thành tiết mục này, giúp tôi kéo vote, còn luyện thanh với tôi suốt đêm qua. Mãi đến hừng đông cậu ấy mới nghỉ ngơi, ngủ được vài tiếng lại tiếp tục diễn tập với tôi. Cậu ấy hết lòng hết dạ giúp đỡ tôi, tình bạn này còn đáng quý trọng hơn rất nhiều so với kết quả thắng thua hôm nay."

Thẩm Kình Vũ đứng ở hậu trường nghe được lời chia sẻ này, anh nghĩ thầm: khó trách A Cẩm coi Trương Vũ Hào là bạn thân, xem ra tình cảm của bọn họ rất khăng khít.

Túc An lại nhịn không được mà cười nhạt một cái coi thường. Cô không thích cách Trương Vũ Hào khoe khoang tình bạn giữa cậu ta và Kỷ Cẩm trước mặt công chúng. Nói thật, hiện tại bọn họ đã không ở cùng một đẳng cấp, lần này cố tình phô trương như vậy thực sự có mùi "ké fame".

Kỷ Cẩm đã kết thúc vai trò khách mời đặc biệt, Trương Vũ Hào sau đó còn một số lịch trình khác, rời sân khấu bọn họ mỗi người một ngả. Thẩm Kình Vũ và Túc An hộ tống Kỷ Cẩm quay về phòng nghỉ của nghệ sĩ, cửa phòng vừa mở, Kỷ Cẩm liền ngã xuống sofa như bị rút cạn khí lực, thở một hơi thật dài: "Mệt chết mất!"

Tuy đây không phải sân khấu chính của cậu nhưng hai ngày nay cậu đã dồn toàn tâm toàn lực cho tiết mục ấy, chỉ vẻn vẹn hai ngày mà cậu phải xử lý lượng công việc của mấy ngày. Thẩm Kình Vũ thấy vậy thì chủ động tiến lên muốn mát-xa cho cậu. Kỷ Cẩm kinh ngạc quay đầu nhìn:

"Anh còn biết mát-xa cơ á, hồi trước anh học món này à?" Thẩm Kình Vũ ấn lưng rồi chuyển sau giải cứu đốt sống cổ cứng ngắc của Kỷ Cẩm: "Nguyên lý của mát-xa chính là làm mềm và thả lỏng những phần cơ thể bị căng thẳng, bất cứ ai tập thể thao đều hiểu biết lĩnh vực này."

Vận động viên còn hiểu về cấu tạo cơ thể hơn các nhân viên mát-xa, kĩ thuật xoa bóp thả lỏng của họ có thể sánh ngang các bậc thầy mát-xa lâu năm. Kỷ Cẩm thoải mái rên hừ hừ: "Vậy về sau mỗi ngày anh đều mát-xa cho tôi nhé, phần cổ vai gáy của tôi mỏi lắm."

Cậu rì rầm như một con mèo nhỏ, mềm mại đến ngứa ngáy tâm can. Thẩm Kình Vũ đang xoa bóp vai cho cậu bỗng nhớ tới đêm qua khi cậu nhào vào lòng anh, một loại cảm giác khó tả lan từ trái tim tới các đầu ngón tay, anh chợt không kiểm soát được mà co rút bàn tay. Kỷ Cẩm cho rằng đây là một thủ pháp mát-xa nên cũng không để ý.

Túc An nhìn di động rồi nói: "Nghỉ ngơi vài phút rồi về khách sạn thôi, ngày mai còn có lịch chụp ảnh cho tạp chí."

Kỷ Cẩm vươn vai, đứng lên giãn gân cốt một chút, cảm thấy sau vài đường mát-xa của Thẩm Kình Vũ, thân thể cậu đã thực sự sảng khoái hơn. Cậu nâng cằm nói: "Em sang tìm Vũ Hào chào một câu đã."

Túc An cũng phải chào hỏi mấy người bên tổ sản xuất, cô để Thẩm Kình Vũ đi cùng Kỷ Cẩm.

Hai người tìm đến phòng nghỉ của Trương Vũ Hào, thấy cửa đóng im lìm. Kỷ Cẩm nâng tay chuẩn bị gõ cửa, vì thính lực rất tốt nên cậu chợt nghe được tiếng trò chuyện phát ra từ bên trong.

"Chị có thấy nó quá đáng không?" Ngữ khí Trương Vũ Hào cực kỳ khoa trương, dường như cậu ta đã phải nhẫn nhịn rất lâu: "Em thật sự là, đcm đéo còn gì để nói! Rốt cuộc là cuộc thi của em hay của nó? Nó chạy đến đây cướp hết spotlight của em! Đã bảo chỉ còn một ngày chuẩn bị, nó cứ khăng khăng đòi phối lại bản mới, sợ người khác không biết nó có thể sáng tác hay sao?"

Bên cạnh có tiếng phụ nữ đối đáp: "Ừ thì biết vậy, nó là đứa thích khoe mẽ ra vẻ ta đây mà! Thôi cậu tức giận nữa, chúng ta giành được vé vào vòng trong rồi còn gì!"

"Em đéo thể nhịn nổi! Hôm qua nó hành em đến bốn giờ sáng, làm cả ngày hôm nay em thiếu ngủ mất tập trung, lên sân khấu mệt quá nên hát sai lời, đúng là đen như chó! Chị nhớ đi nói với bên tổ sản xuất cắt bỏ đoạn em hát sai lời nhé, họ mà phát sóng đoạn đấy thì em mất mặt lắm."

"Rồi rồi, tí nữa chị đi nhờ."

Cánh tay của Kỷ Cẩm dừng lại giữa không trung, sắc mặt cậu tái mét.

Thẩm Kình Vũ không thính bằng Kỷ Cẩm, anh chỉ nghe được loáng thoáng vài từ, nhưng có thể đoán ra nội dung đại khái. Anh lập tức quay sang nhìn Kỷ Cẩm bằng ánh mắt lo lắng.

Hai kẻ trong phòng vẫn tiếp tục nói chuyện.

"Nói thật nhé, cậu làm thế nào thì làm, nhất định phải giữ vững mối quan hệ bạn bè với họ Kỷ, bởi vì nó có rất nhiều fan." Giọng phụ nữ nói: "Chờ tập này được phát sóng, chúng ta thương lượng với bên tổ sản xuất mua mấy bài báo và đẩy hashtag "tình bạn Vũ Hào Kỷ Cẩm" lên hotsearch, thuê cả mấy blogger tuyên truyền thật nhiệt tình vào, nhất định cậu sẽ có thêm follower. Các fan nữ hiện giờ rất thích đề tài này."

Trương Vũ Hào hầm hừ tựa hồ có chút bất mãn, cậu ta nói một câu âm dương quái khí: "Đúng vậy, ai chẳng biết nó rất nổi tiếng, ai bảo nó biết cách dỗ fan nữ cơ! Nhưng mà nó sẽ không chọn một bà cô hơn nó hai mươi mấy tuổi đâu, sếp Đan cứ việc lấy hết tài nguyên công ty đi cung phụng nó."

Nghe được vế trước, lồng ngực Kỷ Cẩm bắt đầu phập phồng, bả vai cũng run nhè nhẹ, cậu đang dùng hết nội lực để khống chế bản thân. Nhưng khi nghe hết câu nói của Trương Vũ Hào, tựa như một chuỗi pháo đã bị châm ngòi bắt đầu bốc cháy theo dây chuyền, lý trí của Kỷ Cẩm trong nháy mắt đã bị đốt sạch.

Thẩm Kình Vũ vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng ngăn cản bất cứ mọi hành động quá khích nào của Kỷ Cẩm, nhưng không ngờ động tác của cậu còn nhanh hơn phản xạ của anh. "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị cậu đá tung! Kỷ Cẩm xộc vào phòng, hùng hổ xông đến trước sofa, Trương Vũ Hào còn chưa kịp đứng lên, thấy Kỷ Cẩm giơ nắm đấm thì sợ rụt cổ, vội thò tay ôm đầu cuộn người, mà cô ả đứng cạnh cậu ta thì hét ầm lên theo bản năng.

"Cậu vừa nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa xem nào?" Nắm đấm của Kỷ Cẩm chưa kịp hạ xuống đã bị bàn tay của Thẩm Kình Vũ bao trọn.

Kỷ Cẩm quay phắt đầu lại, Thẩm Kình Vũ cực kỳ lo lắng ghé sát vào tai Kỷ Cẩm nói: "A Cẩm, bình tĩnh chút, đừng động thủ."

Kỷ Cẩm ghét nhất là khi có người khuyên câu "bình tĩnh". Dựa vào cái thá gì mà cậu phải bình tĩnh? Chẳng lẽ Thẩm Kình Vũ không nghe thấy những điều ghê tởm mà họ Trương vừa nhổ ra sao? Cậu không phải người như vậy! Dựa vào cái gì mà cậu phải nhẫn nhịn???

Kỷ Cẩm đẩy mạnh Thẩm Kình Vũ, thò tay định túm cổ áo Trương Vũ Hào: "Cậu nói đi! Cậu lặp lại những lời vừa rồi xem nào! Tôi coi cậu là bạn mà cậu hắt nước bẩn sau lưng tôi vậy sao?"

Nhưng vẫn như trước, Kỷ Cẩm không thể túm được Trương Vũ Hào, bởi vì Thẩm Kình Vũ đã bắt được hai cánh tay của cậu. Cánh tay Thẩm Kình Vũ như hai gọng kìm khóa chặt Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm giãy dụa bằng mọi cách nhưng không thể thoát ra.

Trương Vũ Hào sao dám lặp lại những lời vừa rồi, ngay cả ngẩng đầu nhìn Kỷ Cẩm cậu ta cũng không dám.

Cậu ta càng im lặng, Kỷ Cẩm càng phẫn nộ, lửa giận bốc lên hừng hực trong lòng cậu, đốt đến mức tâm can cũng phải đau, cậu quay đầu rống vào mặt Thẩm Kình Vũ: "Anh bỏ tôi ra! Bỏ ra!"

Trong lòng Thẩm Kình Vũ thất kinh, Kỷ Cẩm đang giãy dụa rất khỏe, anh gần như phải dùng toàn lực mới khống chế được cậu. Hơn nữa cặp mắt cậu đỏ quạch, hai bên thái dương có thể thấy rõ gân xanh hằn lên, đây chắc chắn không phải trạng thái bình thường, càng không phải trạng thái có thể nghe lời khuyên bảo của người khác.

Đây là hậu trường sân khấu, rất nhiều nhân viên đi qua đi lại, nếu tin tức Kỷ Cẩm động thủ đánh một nghệ sĩ khác bị tung ra e là sẽ rất khó áp xuống. Hơn nữa lúc này trong phòng còn có Trương Vũ Hào và quản lý của cậu ta, bọn họ là hai kẻ đạo đức giả, không thể để bọn họ nắm được nhược điểm của Kỷ Cẩm.

Thẩm Kình Vũ hạ quyết tâm, dùng cánh tay khóa chặt Kỷ Cẩm, nhấc bổng cậu lên ôm ra khỏi phòng.

Kỷ Cẩm chỉ vào mặt Trương Vũ Hào hét: "Trương Vũ Hào! Tên khốn khiếp! Cậu nói nhăng nói cuội! Uổng công tôi giúp đỡ cậu, cậu là tên cặn bã!"

Trương Vũ Hào vừa sợ vừa chột dạ, cậu ta sợ Kỷ Cẩm xông tới đánh, chỉ có thể rúc sâu vào sofa trốn tránh. Ả quản lý cũng sợ tới mức chân tay run lẩy bẩy, ôm đầu che mắt.

Thẩm Kình Vũ đưa Kỷ Cẩm ra khỏi phòng nghỉ của Trương Vũ Hào, dùng tốc độ nhanh nhất quay về phòng nghỉ của bọn họ. Túc An còn chưa quay lại, chỉ có hai người bọn họ trong phòng. Thẩm Kình Vũ dùng sức đóng cửa bấm chốt.

Suốt một đường đi Kỷ Cẩm giãy dụa kịch liệt, lửa giận của cậu không thể phát tiết trên người Trương Vũ Hào, chỉ có thể chuyển mục tiêu sang Thẩm Kình Vũ: "Thẩm Kình Vũ, anh bị điên à? Sao anh lại cản tôi! Rốt cuộc là anh theo phe ai???"

Kỷ Cẩm vẫn đang giận dữ, Thẩm Kình Vũ sợ mình buông tay cậu sẽ lại lao đi đánh người. Anh không biết làm thể nào để Kỷ Cẩm bình tĩnh lại, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay bịt miệng cậu, muốn cậu trước hết nghe mình nói hai câu. Anh lại sợ làm Kỷ Cẩm bị thương nên không dám dùng sức, kết quả bị Kỷ Cẩm cắn một phát vào lòng bàn tay.

Tủi thân, uất ức, phẫn nộ,... những cảm xúc tiêu cực đồng thời tấn công mọi tế bào của Kỷ Cẩm khiến cậu đau đớn toàn thân, cậu hận người ta đổi trắng thay đen hắt nước bẩn lên người cậu, cậu hận người mà cậu coi là bạn bè trở mặt lừa gạt cậu, càng hận người thân cận nhất lúc này lại không đứng cùng phe với cậu!

"Sh..." Kỷ Cẩm cắn không kiêng dè, Thẩm Kình Vũ bị đau đến lạnh người, anh cố nén xúc động muốn rụt tay về. Như vậy cũng tốt, ít nhất Kỷ Cẩm sẽ trật tự trong chốc lát.

"A Cẩm, cậu nghe tôi nói, chúng ta không thể dùng nắm đấm, bạo lực sẽ làm hỏng mọi chuyện... Còn rất nhiều cách để giải quyết chuyện này, cậu tin tôi, chờ cậu bình tĩnh lại chúng ta cũng bàn bạc, được không nào?"

Bàn tay đau đến tê dại, huyết sắc trên mặt Thẩm Kình Vũ dần bị rút cạn. Anh cúi đầu dùng trán mình tì lên trán Kỷ Cẩm, khoảng cách được kéo gần khiến anh có thể nhận ra ánh mắt mất lý trí của Kỷ Cẩm lúc này.

Trong lòng anh rất khổ sở, vì bị cắn đau, cũng vì trạng thái của Kỷ Cẩm.

Một lát sau, Kỷ Cẩm cảm thấy ướt trên gò má. Cậu sửng sốt một giây, giống như một cơn gió mát xuất hiện thổi tan màn sương đen bao phủ trái tim cậu, Kỷ Cẩm như thoát ra khỏi vực sâu hun hút, sau đó lại quên mất mình đang ở nơi nào. Thẩm Kình Vũ cảm thấy lực cắn của Kỷ Cẩm thả lỏng dần, anh chậm rãi rút bàn tay mình về, vết cắn đã chảy máu đầm đìa.

Ánh mắt vô thức của Kỷ Cẩm dần lấy lại tiêu cự, cậu nhìn thấy bàn tay của Thẩm Kình Vũ, hình ảnh máu thịt đỏ tươi kích thích thị giác của cậu, cảm xúc phẫn nộ bị áp xuống trong nháy mắt, thay vào đó là sự mờ mịt, kinh hoàng, thậm chí còn có chút sợ hãi cuộn trào lên.

Thẩm Kình Vũ giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, tay kia kéo Kỷ Cẩm vào lồng ngực. Mãi đến khi xác định Kỷ Cẩm không có ý định giãy dụa nữa Thẩm Kình Vũ mới thở phào một hơi, nâng bàn tay đè sau gáy cậu.

"A Cẩm." Giọng nói anh trầm thấp, tràn đầy ôn nhu và không chứa bất kì tia trách móc nào: "Có phải cậu, bị bệnh gì đó?"

Kỷ Cẩm không trả lời.

Khoảng nửa phút sau, hoặc là một phút, Thẩm Kình Vũ cảm thấy bả vai mình ướt đẫm. Anh bàng hoàng định buông tay, Kỷ Cẩm bất chợt ôm chặt lấy anh.

Cậu gục đầu trên vai Thẩm Kình Vũ, nghiến răng khóc đầy ấm ức.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv