Cùng một tư thế, đổi thành người khác sẽ gây ra cho Huyền Ảnh hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nếu như hắn bị Tạ Dật Tiềm nhìn xuống như vậy, nụ cười kia sẽ chỉ khiến cho hắn lo lắng làm sao chọc chủ thượng tức giận rồi, hoặc là có chỗ nào làm không hợp ý khiến chủ thượng để tâm.
Nhưng cùng một vẻ mặt đó đặt trên người Lâm Phong, chỉ trong nháy mắt khiến cho hắn không rét mà run.
Sợ đối phương tức giận hay cái gì khác đều không phải, mà là có dự cảm chẳng lành không rõ ràng.
Huyền Ảnh vô thức muốn giãy ra khỏi dây lụa buộc trên hai tay, nhưng không chờ hắn kịp làm động tác nào, Lâm Phong lại vung ống tay áo trước một bước, vẩy ra lượng lớn bột phấn màu trắng, lao thẳng tới chỗ Huyền Ảnh.
Không ổn!
Huyền Ảnh cảm thấy kinh hãi, nhất thời nín thở, nhưng mà ngay trong khoảnh khắc hai gò má kia của hắn dính phải bột phấn màu trắng, các cơ quan trên mặt hắn trong phút chốc không thể khống chế được.
Khi bột phấn thâm nhập vào hô hấp của hắn, cảm giác chết lặng xa lạ đánh úp lại, hết thảy mọi chuyện phát sinh chẳng qua chỉ trong một nhịp thở mà thôi, khiến cho Huyền Ảnh lập tức trở nên mê man.
Cả người Huyền Ảnh rơi vào một loại trạng thái mơ mơ màng màng, trong mơ hồ, hắn dường như nghe thấy một tiếng cười khinh miệt của Lương Vương.
"Đầu óc của Tạ Dật Tiềm làm sao mà lại ngắn hạn như vậy chứ? Bổn vương đã có Tình độc hắn mà không giải được, chẳng lẽ lại không có chút thuốc bột nhỏ khác sao?". truyện tiên hiệp hay
"Đưa ảnh vệ đến cửa, bổn vương sẽ không khách khí mà vui lòng nhận cho."
"Đi thôi, món đồ chơi nhỏ, bổn vương mang ngươi về nhà!"
Mọi người chỉ thấy hoa y công tử dừng lại trước Phong Nguyệt lâu, ngoài ra lại có nhân thủ dắt theo một sủng thị rời đi.
Tiểu sủng toàn thân đều là vết thương cũng nghe lời, thành thành thật thật theo sát phía sau hoa y công tử, một đường quỳ đi, mãi đến khi leo lên xe ngựa, lúc này mới biến mất trong tầm mắt của người qua đường.
Khung cảnh thập phần bình thường cũng không khiến cho bất cứ kẻ dư thừa nào chú ý.
Như vậy thì những người không liên quan này lại càng không biết được, hai người lúc trước đối thoại ở trước Phong Nguyệt lâu có loại thân phận tôn quý ra sao, tiểu sủng bị tặng người kia được dắt đi, căn bản là toàn bộ ý thức đều không có mà thụ động dắt đi.
Liên tiếp vài ngày sau, Lương Vương điện hạ cũng không đi Phong Nguyệt lâu nữa. Từ sau hôm hắn dắt một tiểu sủng quay về vương phủ ấy, ngoại trừ lúc thượng triều nghị sự ở bên ngoài, sau khi hồi phủ chưa từng ra khỏi phòng trong nửa bước.
Chỉ là cùng lúc đó, Thụy Vương điện hạ tự mình mang Huyền Ảnh tặng người đi, nhất thời không tài nào được thoải mái cho lắm, quả thực kém xa so với Lương Vương đang hưng trí tăng vọt.
Trong Thụy vương phủ, Tạ Dật Tiềm đang tự mình xử lý công vụ ở thư phòng.
Hắn nhíu mày, bắt tay vào phê duyệt tấu chương của bên dưới, không biết nhìn thấy cái gì lại cảm thấy một trận phiền muộn.
Tạ Dật Tiềm bỏ phong thư trong tay xuống, quơ tay sờ chén trà đặt một bên, ai ngờ một mảnh lạnh lẽo truyền vào tay khiến cho động tác của hắn tức thì dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía nước trà đã nguội lạnh trong tay, vẻ không kiên nhẫn trong mắt toát ra càng nặng nề.
"Huyền Ảnh, trà..." Cái tên mà Tạ Dật Tiềm mở miệng hô lên khiến cho chính hắn cũng cả kinh, chỉ là khi phản ứng ngậm miệng lại thì tên người đã hoàn toàn gọi ra.
Hắn bất giác giật mình sửng sốt.
Mấy ngày qua, bất kể là ánh mắt nóng rực giữa đêm đã không còn, hay y phục ban ngày chưa chuẩn bị, không còn trà nóng nữa, không có người mài mực, không ai đi bày biện chén bát...
Rất nhiều chuyện nhỏ vặt trước kia chưa bao giờ chú ý, nhưng sau khi Huyền Ảnh không ở đây nữa mới xuất hiện chồng chất ra.
Mặc dù rõ ràng kêu bất cứ một người nào cũng đều có thể hoàn thành mệnh lệnh được phân phó, nhưng suy cho cùng, cái người không cần mệnh lệnh cũng có thể hoàn thành hết thảy đã không còn nữa.
Tạ Dật Tiềm không có tâm tình gọi người hết lần này tới lần khác làm cái gì, đến mức không có Huyền Ảnh ở bên người hắn chủ động hầu hạ, bao nhiêu sự vụ trong cuộc sống của hắn đều phải tự mình hoàn thành.
Việc vặt của hạ nhân này tưởng rằng có thể hoàn thành được, mãi cho đến sau khi Huyền Ảnh rời đi rồi, Tạ Dật Tiềm mới biết được hóa ra căn bản là không tồn tại cái gì mà "rất nhiều hạ nhân".
Tuy rằng bất luận là y phục, mài mực hay những cái khác, mấy việc này Tạ Dật Tiềm đều có thể tự hoàn thành, cũng không lưu tâm mà tự mình động thủ.
Nhưng quả thực vẫn cảm thấy mọi chuyện không tiện, khắp nơi không đúng.
Thật là... Chung quy vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Tạ Dật Tiềm bất giác rơi vào một hồi trầm tư, rõ ràng đại não trống rỗng, nhưng vẫn không khống chế được mà phân tâm, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Đồng thời, những dao động trong tâm trí cứ lặp đi lặp lại, chắc chắn là gương mặt hơi lộ ra vẻ chất phác kia, còn có đôi con ngươi long lanh toát ra nồng nhiệt kia...