Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 20: Chết cũng không từ



Dưới ánh trăng thanh lãnh, đường phố lớn lớn nhỏ nhỏ đã không còn bóng người qua lại, đèn dầu của những hộ gia đình hai bên đường phần lớn cũng đã tắt.

Duy chỉ có trong đình bên hồ thành Bắc thỉnh thoảng lại truyền ra một chút thanh âm vụn vặt.

Mà nam tử thon gầy rắn rỏi kia hơi cúi đầu, ngón tay bấm nhẩm, quần áo hoàn toàn rách bươm trên cơ thể vốn khó khăn lắm giữ được mới tránh không rơi xuống đất.

Tạ Dật vô tình liếc trộm tư ẩn của người khác, huống chi, hắn tự nhận mình không có hứng thú gì với chuyện khỏa thân của nam nhân.

Hắn chỉ ngồi thẳng bên cạnh bàn đá, nhàn nhã bưng chén trà đưa tới bên đôi môi đang khẽ mím, nhưng sau một hồi sửng sốt, dư quang bất giác quét về phía trước.

Huyền Ảnh dè dặt cầm lấy bình sứ, nửa thân trên phủ đầy vết thương lộ ra bên ngoài, một trận gió đêm ập tới, làm cho hắn không nhịn được co rúm lại hai cái.

Mà hai điểm hồng nhạt trước ngực hắn, không biết từ khi nào lặng lẽ cương lên, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tạ dật tiềm.

Bản thân Huyền Ảnh càng không biết, chỉ chú ý động tác nhanh nhẹn mà rắc bột thuốc lên người, lại thường xuyên chú ý liều lượng bột thuốc cần dùng, vọng tưởng giữ lại một chút.

Đầu tiên là dây cột tóc, sau đó là thuốc trị thương, Huyền Ảnh không cảm thấy chủ thượng sẽ lấy lại mấy thứ này, vậy chẳng phải là nói, toàn bộ những thứ này đều có thể thuộc về hắn sao?

Trong lòng hắn tính toán, trên mặt cũng không để lộ ra.

Lại lo lắng thời gian quá lâu khiến cho chủ thượng thấy phiền, vài cái liền thoa đầy bột phấn màu trắng lên thân trên, giữa chừng không tránh khỏi lấy tay xoa đều, kích động đến hai điểm trước ngực kia càng thêm tiên diễm.

Chỉ chờ Huyền Ảnh đỏ mặt khoác y phục lên, lúc này Tạ Dật Tiềm mới thu hồi tầm mắt đang liếc trộm, có vài phần tiếc nuối giống như biến thái.

Khi Tạ Dật Tiềm ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, hắn không kìm được sờ sờ mũi, mượn đó che giấu sự xấu hổ chợt lóe trên mặt.

Sau đó chính là một trận trầm mặc, nhưng tới cuối vẫn là Huyền Ảnh phá vỡ sự yên lặng trước.

Hắn mở miệng nói: "Chủ thượng, thuộc hạ muốn... Hi vọng chủ thượng cho thuộc hạ một cơ hội nữa, để cho thuộc hạ tới Lương Vương phủ lần nữa, tối đa nửa tháng là có thể báo thù vì đầu độc chủ thượng."

"Hửm?" Tạ Dật Tiềm nhướng mày.

Huyền Ảnh nói: "Thuộc hạ có thể làm được, Lương Vương đã mất kiên nhẫn với thuộc hạ, hiện giờ chỉ chờ dịp một lần thưởng yến, thuộc hạ có cách để đụng vào bàn của Lương Vương."

Bất kể là vì Tạ Dật Tiềm hay đơn thuần là vì bản thân, Huyền Ảnh cũng không muốn buông bỏ hiện tại.

Tuy rằng hắn nằm mơ cũng muốn quay về Thụy Vương phủ, nhưng hắn vất vả lắm mới làm cho Lương Vương mất đi hứng thú với hắn, sao có thể trốn chạy ở thời khắc cuối cùng chứ? Vậy còn đại lễ chuẩn bị cho Lương Vương phải ăn nói thế nào?

Có thể có được một câu chấp thuận của chủ thượng, kỳ thật có thể khiến cho Huyền Ảnh an tâm tiếp tục làm tiếp.

Tạ Dật Tiềm cẩn thận nhìn chằm chằm Huyền Ảnh, giống như muốn điều tra rõ xem đối phương rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Mà Huyền Ảnh cũng để hắn tùy ý đánh giá, chỉ có chủ ý ngoài miệng vẫn không thay đổi, kiên trì muốn có thêm thời gian nửa tháng.

Một lúc lâu sau, Tạ Dật Tiềm không nhìn thấu được tâm lý của Huyền Ảnh, vờ hơi cân nhắc một chút lựa chọn nhượng bộ.

Chỉ là hắn suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Chuyện cũ trước kia bổn vương không muốn so đo nhiều, lần này đưa ngươi đến Lương Vương phủ, cũng là do bổn vương suy nghĩ không chu toàn, bổn vương bồi tội với ngươi."

"Thuộc hạ..." Không dám.

Huyền Ảnh còn chưa dứt lời, Tạ Dật Tiềm đã xua tay ra hiệu hắn dừng lại, sau đó cũng không thèm để ý sự kinh hoảng xuất hiện trên mặt Huyền Ảnh, nói tiếp: "Nhưng mà Huyền Ảnh, bổn vương coi những lời thô tục lúc trước— Cái tâm tư gì đó của ngươi, bổn vương không muốn truy cứu, nhưng ngươi cũng đừng suốt ngày nghĩ những thứ không thực tế kia, ngươi cũng nên hiểu, bổn vương không thể cho ngươi thứ mà ngươi muốn được."

"Về phần những thứ khác, tiền cũng được, quyền cũng được, đợi ngươi hồi phủ, bổn vương đều có thể thỏa mãn ngươi."

Tạ Dật Tiềm đứng dậy, tiến lên hai bước đối diện với Huyền Ảnh, bốn mắt nhìn nhau tràn đầy nghiêm túc: "Ngươi là lưỡi dao sắc bén trong tay của bổn vương, bổn vương gửi gắm kỳ vọng vào ngươi, còn có thù máu của Thụy Vương phủ, Huyền Ảnh, hẳn là ngươi hiểu được."

Tạ Dật Tiềm không biết cái gì đã thôi thúc hắn nói ra những lời này, nhưng không thể phủ nhận, những lời này đều là lời nói từ tận đáy lòng.

Sau đoạn thời gian bị Lương Vương hạ dược lúc trước, Huyền Ảnh chủ động bò lên giường của Tạ Dật Tiềm càng khiến cho Tạ Dật Tiềm cảm thấy hỗn độn, thấy được sự nóng bỏng từ trong mắt của người thuộc hạ.

Có thể nói cái ngoài ý muốn này là điểm bất mãn duy nhất Tạ Dật Tiềm với Huyền Ảnh, phá tan mộng tưởng của hắn đối với tương lai chỉ là một mặt, mặt khác, thân phận giữa chủ nô khác nhau một trời một vực, làm cho Tạ Dật Tiềm cảm thấy bị mạo phạm đến cực điểm.

Rất nhiều yếu tố hỗn tạp lẫn lộn với nhau, ngay sau đó mới tạo thành cục diện hiện tại.

Nhưng trừ lần đó ra, từ lúc Huyền Ảnh ra khỏi Ảnh Các đến bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, nhiệm vụ lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều vô số kể, Tạ Dật Tiềm đối với Huyền Ảnh đều thập phần hài lòng.

Bất kể là sự trung thành hay năng lực, Huyền Ảnh đều không hổ với danh hiệu tứ đại ảnh vệ.

Thậm chí nói, sau chuyện độc phát lúc trước, đối mặt với chất vấn của Tạ Dật Tiềm, Huyền Ảnh chỉ cần kiên trì không có bất kỳ tâm tư không nên có nào đối với chủ thượng, hết thảy đều sẽ có khác biệt lớn với hiện tại.

Lời Hoàng Mị nói không sai, Huyền Ảnh đủng là đủ ngu xuẩn.

Phàm là hắn hiểu được một chút mà biến báo*, sao có thể đến mức nháo thành cục diện như bây giờ.

(*Biến báo/变通: Dựa theo tình hình, hoàn cảnh khác nhau mà thay đổi một cách linh hoạt, không theo nguyên tắc.)

Đường đường là tứ đại ảnh vệ lại bị coi là luyến sủng tặng qua tay người chịu hết tra tấn, địa vị đã từng lung lay sắp đổ, cho dù trở về Thụy Vương phủ có thể phục chúng một lần nữa hay không còn khó nói, từ nay về sau lại thêm mối quan hệ tế nhị giữa chủ tử.

Cái nào nào với cái nào, xử lý rồi không phải đều là một mớ hỗn loạn sao?

Tạ Dật Tiềm nói xong những lời này, yên lặng nhìn Huyền Ảnh hồi lâu, nửa ngày mới lui về phía sau nửa bước, than nhẹ một tiếng: "Đêm hôm đó thì cũng thôi, nhưng sau này, nếu đã không thể, nên quên thì quên đi.". Truyện Đô Thị

Hắn dừng một chút, chuyển lời nói: "Nếu ngươi đã muốn ở lại Lương Vương phủ, bổn vương cũng đồng ý với ngươi, đợi ngươi cảm thấy thành công rồi, cửa của Thụy Vương phủ vẫn giữ lại cho ngươi."

Nói xong những lời này, Tạ Dật Tiềm hoàn toàn không còn gì muốn nói nữa. Lúc này, nắng sớm đang dần dần tảng sáng, Huyền Ảnh vẫn còn muốn quay lại Lương Vương phủ, vậy cũng nên rời đi rồi.

Về phần Huyền Ảnh, trong chua xót xen lẫn vui mừng, có vài thứ quả thật đúng là không phải cứ muốn quên là có thể quên.

Nhưng mà, sau khi trải qua đủ loại chuyện vẫn có thể được chủ thượng thu nhận, vẫn có thể giữ lại chốn dung thân ban đầu, điều này không phải cũng đủ để cho hắn thỏa mãn rồi sao?

Huyền Ảnh gật đầu, cúi đầu che đi sự phức tạp trong mắt, lại thấp giọng đáp "Vâng" một câu, mà một vài hình ảnh kia không hiểu sao lại hiện ra, lập tức bị hắn không phân trần mà chèn ép xuống.

Nếu chủ thượng đã nói như vậy, vậy hẳn lúc trước chê hắn bẩn... Cũng có thể sửa lại.

Huyền Ảnh cưỡng ép bản thân bỏ qua cảm giác khác thường xuất hiện trên cơ thể, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân, trong lúc nhất thời không biết nên có phản ứng gì.

Nửa khắc sau, xe ngựa bên hồ đã chuẩn bị xong, Tạ Dật Tiềm xoay người muốn rời đi, nhưng ngay khi chân trái của hắn vừa mới bước ra khỏi đình, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng giòn vang.

Huyền Ảnh quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, trong lời nói lộ vẻ kiên nghị: "Thuộc hạ nguyện vì chủ thượng mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chết cũng không từ."

Lời thề khi rời khỏi Ảnh Các hắn chưa bao giờ quên, mà nguyên nhân xuất hiện của phần tình cảm sớm đã mơ hồ, chỉ còn lại phần trung thành khắc cốt kia, hoặc là tình cảm, thực sự rất khó có thể tiêu mòn được...

Trên đường phố sáng sớm, bánh xe của xe ngựa chậm rãi chạy qua, Tạ Dật Tiềm ngồi trong thùng xe nhắm mắt dưỡng thần.

Chuyện đã đến nước này, hắn tựa như không còn lý do để tiếp tục giày vò Huyền Ảnh nữa, nhưng chỉ vì một phần trung thành không khó thấy mà làm đến mức này, còn nói ra những lời kia.

Tạ Dật Tiềm quả thật đúng là không biết, là thứ gì khiến cho hắn làm ra những cử chỉ lệch hướng khỏi dự tính ban đầu này.

Một tiếng cười nhạo vang lên, lại lặng lẽ tiêu tán trong không khí.

Có lẽ là bị một câu với vẻ mặt như đưa tang của Hoàng Mị: "Huyền Ảnh năm nay mới mười tám, hắn đi theo ngài mười ba năm, cầu xin ngài, cứu lấy hắn, tha cho hắn một mạng..."

Đứa nhỏ còn chưa cập quan, nếu Hoàng Mị không đề cập tới, Tạ Dật Tiềm cũng gần như đã quên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv