An Di sau khi được Yên Vân trang điểm. Cô được Nhược Vũ dắt tay bước ra ngoài. Sân vườn trong biệt thự lúc này đều tắt hết đèn, cô nhìn thấy không có ai liền cảm thấy có chút sợ...
- Di Di. Cậu đứng đây đợi tớ chút nhé! Một lát tớ sẽ quay lại.
Hạ An Di gật đầu. Tuy cô có chút sợ hãi khi phải ở một mình nhưng vẫn cố trấn an bản thân rằng mọi chuyện đều ổn.
Sau khi Nhược Vũ rời đi. Cô đi đến xích đu ở vườn ngồi xuống ngắm nhìn những bông hoa ngày càng lớn lên. Nhưng... An Di lại không thấy chậu "Hạnh phúc nhỏ".
Lúc cô định đứng lên đi tìm chậu cây xung quanh thì tất cả đèn ở sân vườn biệt thự sáng lên. Bất chợt dưới chân cô lại xuất hiện rất nhiều cánh hoa hồng cùng với những ánh nến lung linh.
Lục Tư Thần không biết từ đâu lại xuất hiện. Anh đi đến trước mặt cô, trên tay cầm một chậu cây đã nở hoa.
- "Hạnh phúc nhỏ" nở hoa rồi... Chúng ta cũng nên kết hôn thôi.
Tư Thần đưa chậu cây cho cô. Sau đó anh khụy gối, lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn pha lê trong suốt. Bên trong là chiếc nhẫn hình mặt trời được đính đá sang trọng.
- Đây là chiếc nhẫn mang tên "Nhật Hạ" do anh tự thiết kế dành riêng cho em. "Nhật" là mặt trời, "Hạ" là mùa hè. Ý nghĩa tên này chính là mùa hè năm ấy em như ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim lạnh lùng, vô tâm của anh.
Anh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô rồi mỉm cười nói tiếp:
- Tuy trước đây anh không tốt, vô tình làm em tổn thương. Nhưng anh đã hối hận và nhận ra được bản thân không thể sống thiếu em. Vậy nên Hạ An Di em có đồng ý lấy Lục Tư Thần anh không...?
Câu hỏi của anh vừa dứt, mọi người đều đồng loạt xuất hiện, lên tiếng reo hò:
Đồng ý đi...Đồng ý đi...Mau đồng ý đi!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, ai cũng đợi đáp án của An Di. Cô nghiêm mặt lại, giọng lạnh lùng lên tiếng:
- Không.
Bầu không khí lúc này đã chùng xuống. Không ai nghĩ đến cô vậy mà lại từ chối lời cầu hôn này... An Di thấy anh và mọi người đều buồn bã trước câu trả lời của mình. Cô mỉm cười thật tươi nhìn anh nói:
- ...Không đồng ý thì anh sẽ khụy gối cả buổi tối này sao? Biết sao đây... Em không phải là con người nhẫn tâm đến mức đó. Vậy nên anh mau đeo nhẫn vào tay cho em đi!
Không ai ngờ cô vậy mà lại trêu chọc anh. Mọi người nghe được câu đồng ý của cô liền nhẹ nhõm thay Tư Thần và đồng loạt hô lên.
- Đeo nhẫn đi... Mau đeo nhẫn đi!
Lục Tư đeo nhẫn vào ngón tay cho An Di rồi anh đứng lên choàng eo ôm chặt lấy cô.
Bản thân anh khi nghe cô nói câu từ chối đã hụt hẫng rất nhiều... Cho dù cả hai đã đăng kí kết hôn, nhưng cô không đồng ý lời cầu hôn của anh thì mọi sự cố gắng trước đây đều trở nên vô nghĩa...
Vậy mà đến cuối cùng cô lại chấp nhận lời cầu hôn này. Không ai biết Lục Tư Thần đã vui đến mức rơi lệ, khoé mắt anh có hơi ươn ướt. Thân hình cao lớn của người đàn ông vậy mà lại gục mặt xuống vai cô khóc nhỏ.
- Được rồi, A Thần. Anh cầu hôn em đã đồng ý rồi nên không khóc nữa. Đường đường là Lục tổng, sao lại khóc trước biết bao ánh mắt ở đây chứ?
Hạ An Di áp tay mình lên mặt của anh, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn đọng lại ở khoé mắt.
Lục Tư Thần nghe cô nói, anh liền làm mặt lạnh nhìn về phía Vương Trạch, Trình Lãng. Họ thấy anh nhìn mình liền nhìn sang hướng khác giả vờ không thấy...
Buổi cầu hôn kết thúc, anh và cô cùng mở tiệc ăn mừng. Tối hôm nay anh đã lên kế hoạch và chuẩn bị từ trước. Mọi việc lên kế hoạch, trang trí, tổ chức đều là Tư Thần và mọi người cùng làm để tạo bất ngờ cho cô. An Di chỉ có thể làm nhân vật chính, không cần phải động tay vào mấy việc phụ.
Khi anh cầu hôn cô, tất cả mọi người đều có mặt. Ba mẹ Lục - Hạ đều ở đây chứng kiến ngày vui của cả hai. Đặc biệt không thể thiếu Trình Lãng và Nhược Vũ, Vương Trạch và Yên Vân.
Dù gì cũng phải cảm ơn tất cả người thân đã giúp anh trong việc trang trí, tạo sự bất ngờ cho cô. Và cũng phải cảm ơn vì họ đã góp mặt chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này.
*Keng*
- Cụng ly! Chúc mừng chúng ta đều có hạnh phúc cho riêng mình. Đặc biệt là trải qua bao nhiêu tháng ngày truy thế, cuối cùng Hạ An Di cũng đồng ý lời cầu hôn của Lục Tư Thần rồi.
- Chúc mừng thôi!
Không gian lúc này thật rộn ràng, mọi người đều náo nhiệt cụng ly chúc mừng. Tư Thần liền mỉm cười nắm tay người con gái anh đã trao trọn trái tim của bản thân. Người mà anh dành cả một đời để yêu, cùng người đó nắm tay đi đến cuối đời.
- Em chấp nhận cưới anh rồi thì sau này sẽ trở thành Lục thiếu phu nhân. Mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà đợi anh đi làm về đưa tiền cho em tiêu xài thoả thích.
- Được được. Khi nào anh không làm Lục tổng nữa, em sẽ làm phú bà giàu có bao nuôi anh!
Nói dứt câu, anh và cô đều nhìn nhau cười. Không ngờ đến khi yêu một người sâu đậm, chỉ cần nhìn thấy người đó vui vẻ, bản thân cũng sẽ vui vẻ. Sau tất cả những giông tố, cuối cùng hai con người yêu nhau cũng đã về được bên nhau.