- Ba mẹ, con về rồi.
...
- Bách Ngôn về rồi sao. Mau vào đây chào chị con nào.
Bà Hạ từ bên trong nói vọng ra phía ngoài. Cô và anh nhìn theo hướng phát ra tiếng nói liền thấy một người con trai đi vào.
Tuy bên ngoài gương mặt có chút ngông cuồng, phong cách ăn mặc cũng có chút dân chơi. Nhưng trên tay cậu ấy cầm một xấp tài liệu học tập, hình như đó là tài liệu đại học.
- Ba mẹ tìm được chị con rồi sao? Oh... Chị ấy là chị ruột của con sao? Chị thật xinh đẹp, đúng là gen di truyền mà.
Cứ nghĩ cậu con trai đó sẽ lạnh lùng, không ngờ đến lại rất thân thiện, cởi mở đưa tay về phía An Di ngỏ ý muốn bắt tay.
- Em là Hạ Bách Ngôn, là đứa em trai được mẹ sinh sau chị hai năm.
Cô cũng nắm lấy tay người em trai mới nhận này. Gương mặt xinh đẹp mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Chị là Hạ An Di, là chị gái ruột của em.
Bách Ngôn tuy bên ngoài luôn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong từ lâu cậu luôn ao ước có một người chị gái. Bây giờ ba mẹ đã tìm chị gái cho mình, cậu vui mừng mà dang tay ôm chặt lấy cô.
- Em có biết chút võ, sau này nếu chị có bị bắt nạt thì cứ nói em. Hạ Bách Ngôn em sẽ ra tay với kẻ đã ăn hiếp chị...
An Di nghe em trai mình nói vậy cũng phì cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Bách Ngôn. Cô không ngờ đến khi tìm lại được ba mẹ ruột của mình. Bản thân vậy mà còn có một người em trai. Mọi điều bất công, tủi thân trước đây của cô cũng từ khoảnh khắc này mà tan biến.
Lúc này cậu mới buông chị mình ra rồi nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Gương mặt có hơi đanh lại, giọng lạnh lùng lên tiếng hỏi:
- Anh ta là ai vậy? Chồng chị sao? Chị trẻ đẹp như vậy... Sao lại đi quen "người già" vậy chứ?
Lục Tư Thần nghe câu chê bai của Bách Ngôn mà khoé môi hơi nhếch lên. Anh không ngờ đến người em trai này của cô vậy mà có thể thẳng thừng lên giọng chê bai anh.
Nếu không có An Di và ba mẹ cô ở đây, không chừng Tư Thần đã đi đến đá cậu ra khỏi nhà. Mười tên tình địch anh còn tranh đấu được thì một đứa nhóc chưa trải nhiều sự đời như em trai cô đã là gì...
Anh không để lộ ra biểu cảm tức giận hay khó chịu. Trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cậu, ôn tồn nói:
- Dù gì anh cũng là chồng của chị em. Em cũng nên tỏ ra lịch sự mà kêu một tiếng "anh rể".
Cơ mặt Hạ Bách Ngôn có hơi giật giật. Cậu không nghĩ đến người "anh rể" này vậy mà lại "thâm độc" đến như vậy.
Em trai cô đứng trước khí thế của Tư Thần, cậu không sợ hãi. Ngược lại còn lên mặt thách thức anh, gương mặt đang lạnh lùng liền giả vờ buồn bã, ngây thơ.
- Chị à... Sao anh ấy có thể là anh rể em được chứ? Người vừa già, vừa ngang tàn này làm chồng chị thật không xứng...
Sau đó cậu cũng đưa gương mặt hả hê của bản thân nhìn Tư Thần. Muốn cậu kêu hai từ "anh rể" sao? Còn lâu!
Hạ Bách Ngôn không có chị thì thôi chứ đã có chị thì cậu phải ra dáng người em trai bảo vệ chị của mình. Dù gì cậu nhìn anh tuy bên ngoài có đẹp, bên trong nhiều tiền nhưng vẫn không hợp với chị gái của mình. Nhìn con người anh lạnh lùng, tàn ác hơn cả cậu. Bản thân không thích chính là không thích!
Cuộc chiến giữa "anh rể" và "em vợ" phải kết thúc sau câu nói của cô. Ông bà Hạ kế bên cùng chỉ gật đầu đồng tình theo ý An Di, dù gì trước giờ Bách Ngôn không thích ai cũng đều thể hiện ra mặt.
Nhưng họ thấy được con gái mình lúc nào cũng hạnh phúc khi ở cạnh Tư Thần. Bản thân cũng rất thích người con rể này.
Cuối cùng Lục Tư Thần cũng nở nụ cười chiến thắng nhằm khiêu khích em trai cô. Cậu không ngờ đến người "anh rể" này lại được lòng ba mẹ như vậy. Hết cách Bách Ngôn cũng vì ba mẹ và chị gái mình mà bất đắc dĩ kêu một tiếng "anh rể".
Anh cũng vì cách xưng hô này mà trong lòng rất vui, xoa đầu Hạ Bách Ngôn. Nhân lúc cô đang nói chuyện với ông bà Hạ, anh đi đến nói nhỏ:
- Dù gì cũng phải cảm ơn nhóc vì đã kêu anh một tiếng"anh rể". Nhóc thích gì, bữa nào rảnh anh sẽ đem đến cho nhóc.
Hạ Bách Ngôn nghe đến đây mắt liền sáng lên, cậu liền vui vẻ gật đầu khi nghe anh nói.
- Anh là chủ tịch sao? Vậy thì anh có cuốn tài liệu nào về kinh doanh không? Tôi muốn học ngành có liên quan đến kinh doanh để làm chủ tịch.
Lục Từ Thần cười thầm. Anh không ngờ đến cậu em trai này của cô chỉ mới 24 tuổi đã muốn làm chủ tịch rồi. Nhưng dù gì cũng là anh mở lời trước, nên bản thân cũng gật đầu đồng ý.
Trời rất nhanh đã tối, Hạ An Di đành phải chào ba mẹ mình mà trở về nhà. Ông bà Hạ ôm cô sau đó dặn dò khi nào có thời gian cả hai hãy đến đây chơi.
Cô nở nụ cười gật đầu, sau đó cũng vẫy tay chào ba mẹ mình mà theo anh về.
Trên xe cô lúc nào cũng mỉm cười. Bản thân khi đã tìm lại được ba mẹ ruột, mọi tâm trạng buồn bã ở quá khứ cũng đều biến mất. Hiện tại, cô đã có được tình yêu thương của ba mẹ, tình yêu thương của một gia đình mà cô luôn mong ước.
- Em đã tìm lại được ba mẹ ruột của mình rồi. Vậy khi nào mới suy nghĩ đến việc cho anh một danh phận đây...?
An Di lúc này mới xoay mặt nhìn anh. Cô cứ nghĩ Tư Thần không để tâm đến chuyện này nữa, vậy mà những lúc rảnh anh đều hỏi cô chỉ duy nhất một câu hỏi.
- Ở như vậy không cần kết hôn cũng được mà... Dù gì ba mẹ em cũng biết anh là chồng của em rồi còn gì.
Tư Thần lắc đầu, thứ anh muốn không đơn giản chỉ là ba mẹ cô công nhận anh mà là cô phải cho anh một danh phận. Tuy anh có thể không ép buộc cô, nhưng bản thân đã khao khát muốn kết hôn với cô lâu lắm rồi.
- Trước đây em là vì trả công ơn nuôi dưỡng của Quách gia mà gả thay. Lúc đó anh cũng không yêu em, lễ cưới diễn ra không được nhiều người biết đến. Anh và em ngoài nhẫn cưới ra cũng không đăng kí kết hôn... Bây giờ anh muốn làm chồng em, muốn cùng em đăng kí kết hôn và tổ chức lại hơn lễ và cho mọi người đều biết em là vợ của Lục Tư Thần này. Chỉ như vậy anh mới không sợ đánh mất em... Cho dù em có đi đâu anh vẫn có thể tìm em trở về.
Hạ An Di vì câu nói của anh mà bản thân có chút cảm động. Con người cô trước giờ rất mạnh mẽ, không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Cũng vì vậy mà anh rất muốn làm người đàn ông che chở cho cô, cùng cô bước tiếp đoạn đường phía sau này.
Anh cứ nghĩ lần này cô sẽ lại từ chối, không ngờ đến An Di vậy mà lại gật đầu. Dù gì những tháng gần đây cũng là anh ở bên cô, anh đã vì cô mà thay đổi rất nhiều. Cô cũng phải đến lúc mở lòng tốt bụng mà cho người đàn ông này một danh phận.
- Được, chúng ta kết hôn đi.