Phía bên phòng của Lục Tư Thần lúc này, sau khi anh khoác trên mình chiếc áo choàng ngủ liền bước ra khỏi phòng tắm.
Những giọt nước vẫn còn vương vấn trên mái tóc của anh. Bồng chiếc điện thoại ở trên bàn hiện lên hai chữ "Vân Nhi". Tư Thần vừa cầm khăn lau tóc, vừa bước đến cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe:
- A Thần. Em cứ tưởng anh giận em nên sẽ không bắt máy. Nào ngờ anh vẫn còn nhớ đến em... Lâu lắm rồi, chúng ta mới nói chuyện qua điện thoại thế này. Cuối tuần này em có một sự kiện ở Thụy Sĩ cần người đi cùng...
không biết anh có thế vì sự quen biết trước đây mà đến tham dự với em được không?
Đã rất lâu rồi, anh mới được nghe giọng nói của Quách Yên Vân. Cứ nghĩ bản thân sẽ không đợi được ngày gặp lại cô ấy, nhưng cuối cùng anh cũng đã đợi được khoảnh khắc này... Tư Thần giọng không lạnh không nhạt nói vọng qua đầu dây bên kia:
- Duoc.
Sau khi cúp máy, anh nằm dựa lưng vào tường, lướt xem những tấm hình của anh và Yên Vân trước đây. Trong lòng lại dấy lên cảm xúc nửa muốn cô ấy trở về, nửa lại muốn cô ấy không trở về. Khi đứng giữa hai người con gái, một người anh từng yêu sâu đậm và một người luôn cho anh cảm giác yên bình khi yêu thì liệu lúc ấy trái tim anh sẽ chọn ai.?
Buổi tối hôm ấy, có hai con người vì chuyện trong lòng mà không ngủ được. Một người vì những chuyện không vui, vì những điều bất công luôn đổ dồn lên bản thân mà thao thức cả đêm. Một người trằn trọc không ngủ là vì chờ đợi người trong lòng, cho dù hình dáng ấy có mờ nhạt nhưng vẫn cố đứng chờ vì biết đâu một ngày nào đó bóng dáng ấy sẽ ngoảnh đầu nhìn lại...
Lại một ngày nữa trôi qua, cuộc sống bình yên thường ngày vẫn cứ tiếp diễn... Nhưng liệu cuộc sống vẫn sẽ bình yên hay sóng gió chỉ mới bắt đầu?
Hạ An Di đang say giấc trên chiếc giường thân yêu, cô vì những ánh nắng sớm mà tỉnh giấc. An Di bước xuống giường, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Hôm nay cô có ca trực ở bệnh viện nên không thể nào đến trễ được.
Chuẩn bị đầy đủ, cô xách túi và cầm theo áo blouse rời khỏi phòng. Bước xuống cầu thang, cô đã không thấy bóng dáng của anh từ lâu. An Di ngồi xuống bàn dùng bữa sáng vội, sau đó cô cũng bắt xe đến bệnh viện. Tuy nhà Lục Tư Thần có nhiều xe, nhưng cô cảm thấy ngồi taxi vẫn thoải mái hơn.
Đến được bệnh viện, Hạ An Di đã khoác áo vào, đi đến phòng khám bệnh riêng của cô. Hôm nay cô có rất nhiều bệnh nhân cần bắt mạch, châm cứu. Có lẽ do ngành này phải theo học tốn mất nhiều năm nên rất ít người chọn ngành này. Mọi người đều hỏi cô vì sao lại chọn ngành Y để học, cô đơn giản chỉ muốn học để được bào chế thuốc, chữa bệnh cho những người mắc bệnh khó chữa. Nhưng bản thân cô vẫn chưa có kinh nghiệm nhiều trong việc bào chế, nên cô chỉ mới học ở bắt mạch, châm cứu.
Phía bên Tư Thần lúc này, anh chỉ vừa mới đến công ty. Thư kí Đằng thấy sếp của mình đã vào tới cửa nên đã nhanh chóng chạy đến đưa những bản hợp đồng cần anh kí.
- Lục Tổng, giữa tháng này anh có hợp đồng cần kí với đối tác ở Pháp.
Lục Tư Thần vẫn giữ phong thái nghiêm nghị, gương mặt không thay đổi. Anh vừa bước vào thang máy, vừa lạnh giọng nói lại:
- Um.
Sau khi trở về phòng riêng cho chủ tịch. Tư Thần ngồi vào ghế bắt đầu làm việc. Trên bàn anh có rất nhiều bản thảo về trang sức ở bộ phận thiết kế cần được anh duyệt và đưa ra thị trường.
Mẫu thiết kế đang được ưa chuộng nhất chắc là sợi dây chuyền ánh trăng có tên là "Tĩnh Nguyệt" - "Tĩnh" là yên tĩnh. "Nguyệt" là mặt trăng. "Tĩnh Nguyệt" mang ý nghĩa là ánh trăng trên bầu trời đêm chiếu sáng xuống mặt hồ tĩnh lặng. Tuy trăng ở cao, nhưng ánh sáng của vầng trăng vẫn có thể phản chiếu trên mặt hồ. Khung cảnh vừa yên bình, thơ mộng mà pha một chút lãng mạn. Cũng từ đó mà "Tĩnh Nguyệt" Đã trở thành nguồn cảm hứng thiết kế cho Lục Tư Thần và cũng là một trong những mẫu giới hạn của bộ sưu tập.
Sau khi Tư Thần xem qua và duyệt những bản vẽ mới để thiết kế đưa ra thị trường. Anh đã giao lại cho thư kí
Đằng phần chọn đá để đính lên các mẫu thiết kế.
Lục Tư Thần ngã lưng dựa vào ghế, đôi mắt nhắm hờ thì điện thoại trên bàn của anh có điện thoại của Trình Lãng gọi đến:
- Ây dô, xin lỗi đã làm phiền cậu nhé! Nay tôi không có gì làm nên muốn gọi rủ cậu tối nay đi uống vài ly.
Anh nhắm mắt nhưng vẫn trả lời người kia:
- Trình Lãng. Tối ngày cậu chỉ có ăn chơi, uống rượu thôi sao?
Đầu dây bên kia hừ lạnh, giọng khó chịu nói gắt qua phía bên anh:
- Này tên "mặt lạnh" kia! Không phải ai tôi cũng mời đi uống rượu cùng đâu. Chỉ có người may mắn như cậu mới được Trình thiếu tôi đây mời, cậu không những không biết ơn mà còn quay qua trách tôi là sao hả!? Trình gia có để lại gia sản cho tôi, nhưng tôi vẫn thích theo chủ nghĩa tự do hơn. Nên những chức vụ như tổng giám đốc, chủ tịch tôi đây không cần nhé!
Lục Tư Thần nghe những lời nói ấu trĩ của Trình Lãng mà môi hơi nhếch lên, giọng nói có chút đểu cáng:
- Được, Trình Lãng cậu luôn giỏi... Tối nay hẹn mấy giờ?
Trình thiếu biết Tư Thần không thể nào từ chối được sức hút mê người của bản thân mình mà thầm cười trong lòng. Con người ôn nhu ấy giả vờ lên giọng chê trách:
- Xùy... Tưởng cậu thế nào, hoá ra cũng chỉ có vậy. Không thể cưỡng lại được sự đẹp trai của tôi mà... Haha... Vậy hẹn cậu tối nay lúc tám giờ nhé! Tạm biệt.