Ngày 20/xx/20xx, tại thành phố S.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời xanh biếc cùng những áng mây bồng bềnh đang trôi, thấp thoáng có những tiếng chim hót ríu rít, bay lượn trên bầu trời như lời chúc phúc cho ngày trọng đại. Đẹp đến ngỡ như ta đang đứng ở một khung trời thơ mộng, có hoa, có lá, cỏ cây, cùng thi nhau tạo ra những trái ngọt như muốn tô thêm vẻ đẹp cho cảnh sắc này.
Nhưng đó là bầu trời, là cảnh vật xung quanh, còn đối với cô, đó cũng chỉ là ngày bình thường trong chuỗi ngày bình thường của cô thôi. Vì hôm nay là đám cưới của cô và Lục Tư Thần - kẻ được cho là máu lạnh, vô tình. Là người con duy nhất của Lục gia. Đồng thời, cũng là chủ tịch các chuỗi công ty của Lục thị.
Sau hôm nay, cô sẽ chính thức trở thành cô dâu của Tư Thần và cũng là con dâu của Lục gia. Nhưng tại sao cô lại không vui, thậm chí lại có chút buồn. Vốn dĩ đây chỉ là mối liên hôn thương mại của hai nhà. Lục gia giúp Quách gia củng cố vị thế trong xã hội, mà cô vì trả ơn công nuôi dưỡng, thay Quách Yên Vân gả cho Lục Tư Thần - người cô không yêu và cũng không yêu cô.
Từ trước đến nay, ai cũng biết Tư Thần và Yên Vân là mối tình đẹp được người người ngưỡng mộ. Thậm chí cô cũng ngưỡng mộ tình yêu của họ. Nhưng với thân phận con nuôi như cô, chẳng dám mong cầu điều gì cao cả. Chỉ mong rằng, một ngày nào đó sẽ gặp được người mình yêu và cũng yêu mình thật lòng.
Chỉ là Hạ An Di không ngờ đến, người cô luôn ngưỡng mộ, bỗng một ngày trở thành chồng cô và người sau này sẽ mang lại đau khổ có, yêu thương có. Và cũng là người luôn mang bóng hình mà An Di khó có thể quên nhất.
...----------------...
*Cốc...Cốc...Cốc*
- Tiểu Di à! Chuẩn bị xong chưa con? Nhà chú rể đã đến đông đủ cả rồi, chỉ còn đợi cô dâu ra thôi đấy.
Vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, mắt cô chợt có chút buồn. Khi nghe tiếng gõ cửa của Quách phu nhân, An Di phải tạm gác lại nỗi buồn, nở nụ cười tươi như đang muốn quên đi muộn phiền. Hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra.
- Con đã xong rồi đây. Nãy giờ, vì có hơi hồi hộp mà con mới chuẩn bị lâu như vậy. Con xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu.
Quách phu nhân nghe vậy, liền mỉm cười nhìn cô nói:
- Không phải lỗi của con. Vốn dĩ cuộc hôn nhân này là của Tiểu Vân, nhưng vì lí do bất đắc dĩ, đến sát ngày con bé lại muốn hủy bỏ hôn ước. Vì thế, chúng ta không còn cách nào khác mà đem con gả thay. Chuyện này cũng coi như Quách gia nợ con.
Bà vừa nói, vừa nắm tay cô mà giọng có chút buồn.
- Thật sự chuyện này không phải lỗi của ba mẹ. Coi như đây cũng là chuyện con tự nguyện gả thay để báo đáp ơn nuôi dưỡng của ba mẹ từ trước đến giờ. Cảm ơn ba mẹ, ngày ấy đã nhận nuôi con.
Cuối cùng, An Di bước ra và khoác tay Quách lão gia bước vào lễ đường cùng bao nhiêu ánh nhìn kinh ngạc và sự trầm trồ của mọi người. Có tiếng hò reo, có những lời xì xào bàn tán. Nhưng cô không để tâm, vì trước sau cuộc hôn nhân này cũng sẽ không có kết thúc ngọt ngào như trong những tiểu thuyết ngôn tình ta hay mộng tưởng.