Buổi chiều cuối cùng của năm, Hề Gia kết thúc huấn luyện sớm. Cô và Diệp Thu đã hẹn nhau sẽ cùng đón năm mới, xế chiều nay Diệp Thu đến đài truyền hình ghi hình tiết mục giải trí, giờ cô đi đón Diệp Thu.
Hề Gia thay bộ đồ huấn luyện ra, vừa ra khỏi phòng thay đồ liền gặp Võ Dương.
Võ Dương cũng vừa mới thay quần áo, buổi chiều anh có cưỡi ngựa quanh sân mấy vòng.
Hề Gia thấy anh, dừng bước lại đợi anh đến đi cùng. Võ Dương bước nhanh mấy bước, "Hôm nay có sắp xếp gì không?"
Hề Gia: "Đón năm mới với Diệp Thu, cậu thì sao?"
Võ Dương không có sắp xếp gì. Hôm nay câu lạc bộ tan tầm sớm, một mình anh ở lại đây cũng không có gì vui vẻ, chuẩn bị về nhà. Có không ít người bạn hẹn anh đi chơi.
Năm nay không hứng thú.
Hề Gia hỏi anh: "Có muốn đến chỗ tôi không? Chỉ có tôi và Diệp Thu. Cậu phụ trách tiệc tùng."
Cũng đã nhiều năm rồi Võ Dương chưa có tụ tập lại với Hề Gia và Diệp Thu. Lúc vừa mới quen biết nhau, bọn họ đều ở nước ngoài, lễ Giáng sinh sẽ đi chơi cùng nhau.
Sau đó ai cũng có tình cảm của riêng mình nên rất ít khi tụ tập.
Võ Dương do dự mấy giây, cuối cùng gật đầu. Một người cô đơn không bằng vui vẻ cùng bạn bè.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Võ Dương hỏi Hề Gia không có hẹn với Mạc Dư Thâm à.
Hề Gia lắc đầu. Hôm nay Mạc Dư Thâm không có liên hệ với cô, hôm qua cũng không nói hôm nay muốn hẹn cô, nói cô sắp xếp trước. Cô cũng không thể chủ động như vậy.
Mạc Dư Thâm đúng là không phải tổng tài bình thường. Trước kia cô viết rất nhiều chiêu trò trong kịch bản nhưng lại không thể áp dụng trên người anh.
Đêm đó anh đến chung cư, cô lấy lí do Quý Thanh Thời bị viêm dạ dày cấp để giữ anh lại. Sau đó Mạc Dư Thâm đề xuất ra ngoài đi dạo. Cô còn tưởng anh sẽ dẫn cô đi ngắm cảnh đêm.
Nào biết được anh đưa cô đến một con đường cái.
Từ chung cư đi ra một con đường có hàng cây ngô đồng. Lá trên cây đã sớm rụng sạch, ánh sáng xung quanh không thể bình thường hơn, hoàn toàn không có cái cảnh đêm gì đẹp mà coi.
Sau đó nữa, Mạc Dư Thâm dẫn cô đi qua một con đường lớn khác, đến một tiệm khoai nướng nổi tiếng trên mạng rồi mới về nhà.
Thời gian đã trễ, tiệm khoai nướng đó cũng đã đóng cửa.
Lúc đó cô nghĩ, nếu tiệm khoai còn mở cửa thì anh có mua khoai cho cô không? Chắc là sẽ. Bởi vì quà mà anh tặng cô không bao giờ vượt quá 20 tệ.
Người đàn ông hẹp hòi.
Rõ ràng cô phải thích tổng tài vừa bá đạo vừa hào phóng chứ.
Đêm đó đi hơn ba tiếng, một chút biểu hiện anh cũng không có. Cô lạnh muốn lấy mạng người khác, hẹn hò kết thúc.
Cô nghi ngờ, có phải anh đang để cho cô thấy khó mà lui, từ bỏ suy nghĩ kết hôn cùng anh?
Võ Dương không cho lời bình, anh nói: "Không liên lạc với cậu là muốn cho cậu ngạc nhiên."
Hề Gia cười cười: "Anh ấy thì có thể cho tôi ngạc nhiên gì? Một củ khoai nướng à?"
Ý cười trên miệng Võ Dương phai nhạt đi một chút. Trước kia thỉnh thoảng anh cũng đến tiệm khoai nướng đó mua cho Dư An một củ sau đó đón cô tan tầm.
Dư An có thể vì đó mà vui vẻ cả đêm.
Hề Gia nói về cửa hàng khoai nướng kia: "Mùa đông năm nay cậu vẫn chưa mua khoai nướng cho chúng tôi ăn đâu đấy."
Lần đầu tiên cô ăn khoai nướng của cửa hàng đó là do Võ Dương mua đến cho câu lạc bộ, cô cũng ăn một củ, ngọt ngào, hương vị không tệ.
"Lần sau mua." Võ Dương lấy lệ.
Đến bãi đỗ xe, Võ Dương đề xuất ngồi xe của anh. Đúng lúc Hề Gia không muốn chạy xe, trên đường về nội thanh cô còn muốn trau chuốt kịch bản.
Diệp Thu nói xế chiều nay cô và đoàn phim <Quãng đời còn lại> ghi hình tiết mục giải trí. Chu Minh Khiêm cũng tham gia, đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trên chương trình tạp kỹ.
Để tuyên truyền <Quãng đời còn lại>.
Kịch bản trong tay cô cơ bản đã hoàn thành, còn muốn sửa lại thêm một lần để đưa cho Chu Minh Khiêm cố vấn một chút.
Võ Dương mở nhạc, điều chỉnh âm thanh nhỏ xuống.
Hề Gia dừng đánh chữ, xoay mặt hỏi, "Đây là bài gì?" Cô cảm giác giai điệu rất quen thuộc, tên bài hát đến bên miệng rồi nhưng lại như bị mất trí nhớ, không thể nào nặn ra được.
Võ Dương: "<Tự làm khổ mình>"
Hề Gia gật gật, dường như cô đã từng nghe nó trước đây nhưng lại không thể nào nhớ ra.
Ngày trước ở phim trường Dư An thường xuyên mở bài này. Sau này khi Hề Gia hoàn toàn nghe không được nữa, rời khỏi phim trường sớm thì Dư An lại bật cho Chu Minh Khiêm nghe.
Hề Gia trau truốt lại phần ngọt ngào của nam nữ chính xong, cảm thấy giai điệu bài này quá bi thương. Cô nói: "Tôi cảm thấy đường cũng trở nên mặn rồi."
Võ Dương: "Nghe nhiều một chút, sau này có linh cảm viết nam cặn bã."
Hề Gia nửa đùa nửa thật, "Cậu đang ám chỉ chính mình à?"
Võ Dương cười nhạt một tiếng, không lên tiếng.
Trong xe chỉ còn tiếng âm nhạc.
Không lâu sau thì tiếng nhạc bị tiếng chuông điện thoại của Hề Gia bao trùm lên, Võ Dương tắt nhạc.
Hề Gia nghe máy, là Quý Thanh Thời.
Buổi trưa Quý Thanh Thời nhận được điện thoại của Mạc Dư Thâm nói muốn mấy cuốn bút ký của Hề Gia lúc trước. Những cuốn sổ đó đều cất ở căn hộ.
Lúc trước anh đã khóa trong két sắt.
Két sắt quá nặng, ngày đó Hề Gia dọn dẹp đồ của anh cũng không có đụng đến két sắt.
Quý Thanh Thời hỏi Hề Gia: "Mấy giờ về đến nhà, anh qua lấy vài tập tài liệu để trong két sắt."
Hề Gia: "Còn sớm. Anh tự qua lấy đi."
Bây giờ Diệp Thu và Quý Thanh Thời đã chia tay, cô đã đồng ý với Diệp Thu sẽ không nhắc tới ba chữ Quý Thanh Thời trước mặt Diệp Thu.
"Đúng rồi, anh tranh thủ thời gian đến lấy sớm nhé."
Cô bịa chuyện: "Tối nay em hẹn hò với Mạc Dư Thâm, muốn đón năm mới cùng nhau. Đèn của phòng khách đã đủ rôi, không cần thêm bóng đèn."
Quý Thanh Thời: "..." Mấy ngày nay anh suýt bị Mạc Dư Thâm và Hề Gia làm cho tức chết. Không biết có phải là do trời lạnh hay không mà anh cảm thấy dạ dày có chút đau âm ỉ.
Hôm nay Quý Thanh Thời không bận lắm, anh lái xe đến chung cư.
Nồi lẩu thập cẩm của anh, Diệp Thu và Sở Sam đã tạm thời làm dịu được dân mạng nhưng trong giới vẫn còn sôi sùng sục. Quý Thanh Thời vì Diệp Thu mà cắt đứt triệt để mạng lưới quan hệ với Sở Sam.
Bây giờ bạn bè của Quý Thanh Thời hầu như đều phân rõ quan hệ với Sở Sam, những người vẫn chưa cắt đứt được thì đoán chừng bị anh làm mặt lạnh.
Bộ phim mà Sở Sam chế tác vì có Diệp Thu đóng nữ hai nên Quý Thanh Thời không làm quá quyết tuyệt.
Bởi vì Sở Sam can thiệp nên Diệp Thu mới đá Quý Thanh Thời và quay sang vòng tay của Hoắc Đằng.
Lại nghe nói năm đó vì Diệp Thu nhúng tay vào tình cảm giữa Sở Sam và Quý Thanh Thời nên Sở Sam vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Dù sao thì chuyên tình cảm cẩu huyết tay ba tay bốn này lúc nào cũng là một chủ đề hấp dẫn càng nói càng hăng trong giới.
Tất cả đều là tin đồn, phóng viên giải trí cũng không quá chắc chắn. Nhưng không có lửa làm sao có khói, mấy ngày nay có không ít nhà truyền thông ngồi chờ đại dưa.
Tranh thủ ngày đầu tiên của năm mới đưa tin khủng bố cư dân mạng.
Bọn họ chia nhau mấy đường đi theo Diệp Thu, Quý Thanh Thời, Sở Sam, còn cả Hoắc Đằng.
Phóng viên theo dõi Quý Thanh Thời đi theo xe anh từ lúc xe ra khỏi tập đoàn Quý gia đến cổng chung cư. Tiểu khu quản lý nghiêm ngặt, xe ngoài không vào được nên bọn họ chỉ có thể ngồi ở ngoài chờ đợi.
Mười mấy phút sau, Quý Thanh Thời ra xe. Trông anh không có vẻ là sẽ về công ty, lại đi đến một chung cư khác.
Bọn họ cảm thấy kỳ lạ. Cuối năm, Quý Thanh Thời là phó chủ tịch tập đoàn đáng lẽ nên bận rộn vậy mà có thời gian chạy tới chạy lui.
Khác thường ắt có quỷ.
Bọn họ suy đoán có lẽ là về nhà chuẩn bị ngạc nhiên và đón năm mới cùng ai đó.
Nhưng các phóng viên không biết, mấy ngày nay dạ dày của Quý Thanh Thời không thoải mái nên anh mới về nhà tìm thuốc uống.
***
Vào nội thành, Hề Gia nói Võ Dương tìm một tiệm photocopy. Cô muốn in kịch bản ra.
Võ Dương: "Cậu trực tiếp gửi sang hòm thư cho Chu Minh Khiêm là được rồi còn gì?"
Hề Gia: "Anh ta làm gì có thời gian lướt hộp thư chứ. Hơn nữa còn có nhiều biên kịch gửi kịch bản qua mail cho anh ấy như vậy, chưa chắc anh ấy mở ra xem."
Vẫn nên đưa kịch bản giấy cho anh, nói không chừng hôm nào rảnh còn có thể đọc vài trang.
Võ Dương lượn hai con đường mà không thấy tiệm photo nào. Bình thường anh không hay để ý chỗ nào có tiệm photo.
Anh suy nghĩ một lát rồi đề nghị: "Trước mặt là cao ốc Mạc thị, nếu không thì cậu đến nhờ Mạc Dư Thâm in ra, sẵn tiện đóng thành sách. Không nữa thì đi thẳng tiếp về nhà tôi."
Trong thư phòng của anh có máy in.
Hề Gia đến nhà Võ Dương làm gì. Chung cư của Quý Thanh Thời ngay gần đây. Bây giờ vẫn còn sớm, còn ba tiếng nữa Diệp Thu mới ghi hình xong.
Cô quyết định đi tìm Mạc Dư Thâm.
Hề Gia: 【Anh đang bận à?】
Mạc Dư Thâm: 【Ừm. Em huấn luyện xong rồi à?】
Hề Gia: 【Chiều nay không có tập luyện gì, đang ở nội thành. Vừa rồi đi ngang qua toà cao ốc Mạc thị nên gửi tin nhắn cho anh biết.】
Mạc Dư Thâm: 【Sao hôm nay về sớm vậy?】
Hề Gia: 【Em đi đón Diệp Thu sau đó đón năm mới cùng nhau. Nghe nói đạo diễn Chu Minh Khiêm cũng tham gia tiết mục, em viết cũng không ít kịch bản nên muốn chạm mặt tìm vận may một chút. Kịch bản in ra trước đó để quên ở câu lạc bộ rồi, bây giờ em đang đi tìm tiệm photo nhưng đi hai con đường rồi vẫn chưa thấy. Vừa nãy thấy một tiệm thì lại không thể đậu xe.】
Mạc Dư Thâm: 【Anh đang ở công ty, đến đây anh in giúp em.】
Hề Gia nhếch môi, được tiện nghi còn khoe mẽ: 【Có làm phiền công việc của anh không?】
Mạc Dư Thâm: 【Không sao.】
Hề Gia: 【Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.】
Mạc Dư Thâm đang họp báo cáo cuối năm của tập đoàn Mạc thị, đã mở họp liên tiếp hai ngày rồi.
Mạc Dư Thâm cất điện thoại, nhỏ giọng phân phó thư ký Đinh xuống lầu đón Hề Gia.
Mười lăm phút sau, thư ký Đinh tiếp Hề Gia, anh nhắn tin cho Mạc Dư Thâm: 【Mạc tổng, bây giờ chúng tôi đi thang máy lên.】
Mạc Dư Thâm khép máy tính, nói với các nhân viên nghỉ ngơi một chút. Vừa khéo hợp ý bọn họ, đã họp hai tiếng rưỡi rồi, lên cơn thèm thuốc tới nơi.
Mạc Dư Thâm bước nhanh lên lầu. Hề Gia vừa tới văn phòng của anh, đang ngồi trước bàn trà đợi anh, thư ký Đinh đã cho người đi chuẩn bị nước trái cây.
Mạc Dư Thâm đóng cửa lại, Hề Gia xoay mặt nhìn. Mấy ngày nay bọn họ cũng thỉnh thoảng trò chuyện qua điện thoại, nhưng kể từ hôm đi dạo ở đường cây ngô đồng đến giờ mới gặp mặt.
Lần nữa gặp lại, có chút nhớ nhung đập vào mặt.
Hề Gia vẫn luôn nhìn anh chằm chằm, không hiểu sao nơi đáy lòng xuất hiện uỷ khuất không thể diễn tả. Cô ngạc nhiên song vẫn già mồm, "Sớm biết anh bạn vậy thì đã không đến làm phiền rồi."
Mạc Dư Thâm: "Không có việc gì. Cuối năm nên có nhiều cuộc họp thôi." Anh bật máy tính lên, "Em gửi file qua mail cho anh, anh sẽ in ra cho em." Anh đọc địa chỉ mail cho cô
Hề Gia gửi file kịch bản cho anh, thỉnh thoảng còn len lén nhìn anh.
Mạc Dư Thâm bắt đầu in ra, lại đi đến giá sách cầm một túi hồ sơ.
Ánh mắt Hề Gia di động theo động tác của anh. Cô thấy một cái hộp quà ở góc bên trái giá sách. Là cái hộp đựng quả bình an cô tặng cho anh, để trên giá sách thật không hợp chút nào.
"Anh đã ăn quả bình an chưa?"
"Ăn rồi, đó là hộp rỗng."
Hề Gia gật gật đầu. Oán trách anh giảm đi không ít. Nể tình cái hộp này mà cô tha cho anh mấy ngày nay không liên lạc mà cũng không hẹn cô.
Kịch bản mới hơn hai trăm trang, vẫn còn đang in.
Mạc Dư Thâm tách ở vị trí trang năm mươi, "Anh đóng thành 4 quyển cho em, dễ đọc."
Hề Gia: "Cũng được."
Mạc Dư Thâm tìm miếng da trâu rồi cắt theo khổ A4, cẩn thận đóng bản đầu tiên thành sách.
Trong lúc đó, anh mắt của Hề Gia từ đầu đến cuối đều dán lên đôi bàn tay bận rộn của anh. Dáng vẻ khi nghiêm túc làm việc của anh khiến cô không thể cưỡng nổi.
Ba quyển còn lại cũng được Mạc Dư Thâm dựa theo quyển đầu tiên mà làm, tất cả đều được đóng sách tốt.
Mạc Dư Thâm lấy bút tự tay viết tên kịch bản và tên của Hề Gia lên từng trang bìa, sau đó còn dùng bút chì đáng dấu thứ tự sách. Sau cùng cẩn thận bỏ bốn quyển vào túi hồ sơ.
Trong một chớp mắt, Hề Gia quyết định tha thứ cho tất cả hẹp hòi của anh. Sau này khi hồi tưởng lại, khoảng khắc cô từ thích anh chuyển thành yêu anh chắc là lúc này.
*
#07062020