Hề Gia vừa gửi tin nhắn đi thì Phục tổng đã @ hết toàn bộ nhân viên trong nhóm yêu cầu mười phút sau họp mặt ở phòng Chu Minh Khiêm. Bên trong nhóm này chỉ có những người phụ trách chính.
Phục tổng lại nhắn thêm một tin: 【Không ai được vắng mặt.】
Cây này gửi ba lần liên tiếp.
Hề Gia nhìn tin nhắn vừa gửi cho Mạc Dư Thâm, hận không thể rút về, nhưng đã không kịp.
Mạc Dư Thâm: 【Anh đi đón em.】
Hề Gia: 【...Ông xã, thật xin lỗi, em phải đi họp. Vừa mới nhận được thông báo.】
Xong rồi cô còn chụp màn hình trong nhóm chat gửi cho anh.
Mạc Dư Thâm nhìn chằm chằm màn hình mấy giây mới trả lời cô: 【Không sao, công việc quan trọng.】Anh cầm áo khoác rời khỏi phòng làm việc.
Phố phường ban đêm tỏa ra ánh sáng lung linh, ồn ào náo nhiệt nhưng cũng cô đơn.
Mạc Dư Thâm lấy tai nghe ra đeo lên, mở ghi âm, phân phó lái xe đi đến nhà cũ Mạc gia.
Nghe ghi âm anh mới đột nhiên nhớ ra, trước đó Hề Gia nói anh ghi âm cho cô một bản mới, chỉ cần ghi lại nửa câu sau, về sau bận bịu công việc cũng quên luôn.
Mãi đến khi vào sân nhà cũ Mạc Dư Thâm mới tháo tai nghe.
Phòng khách không có ai, đèn ở tầng một đều tắt, chỉ có đèn thư phòng là vẫn còn sáng.
Mạc Dư Thâm không vội vào nhà, đứng ở trước cửa mở ghi âm, sắp xếp câu nói kia lại một lần rồi bắt đầu ghi: Đời này chỉ yêu một người vợ là Hề Gia.
Ghi âm tốt rồi, anh gửi cho Hề Gia.
Mạc Dư Thâm không làm phiền dì giúp việc, tự mở cửa đi lên tầng hai.
Gõ cửa, "Ông nội."
"Vào đi." Ông cụ Mạc đang chơi đánh cờ, ông ngủ muộn, rảnh rỗi cũng hay tự mình đánh cờ.
"Hôm nay sao rảnh vậy?"
Mạc Dư Thâm trả lời một nẻo: "Hôm qua cháu vừa đi công tác về." Đã hơi hai mươi ngày chưa tới.
Ông cụ Mạc chỉ cái ghế đối diện, "Đánh một bàn?"
"Hôm nay mở họp một ngày, đầu óc có chút choáng váng." Mạc Dư Thâm uyển chuyển từ chối, não không tỉnh, tâm cũng trầm xuống.
Mạc lão gia tử cũng không ép, đoán được Mạc Dư Thâm về đây là muốn tìm yên tĩnh, về sau ông chỉ im lặng đánh cờ của mình.
Mạc Dư Thâm tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần. Sự việc của mấy ngày nay lần lượt ùa tới, bệnh tình của Hề Gia, tiến độ bên trung tâm nghiên cứu thuốc, mẹ, ba, còn có Mạc Liêm.
Mấy ngày trước Trình Duy Mặc có gọi điện hỏi anh tính phản công như thế nào.
Vài ngày trước ba anh có hẹn gặp luật sư bàn chuyện tặng cổ phần và quyền bỏ phiếu, người ngoài không biết được. Trình Duy Mặc còn cố tình nghe ngóng dùm anh nhưng không nhặt được tin tức gì.
Trình Duy Mặc khuyên anh nên gặp ba nói chuyện.
Anh không làm.
Những thứ đó có đoạt về cũng không có ý nghĩa.
Giống như lúc trước mẹ anh khinh thường mẹ Mạc Liêm tranh giành ba của anh vậy anh vậy, cuối cùng bà lựa chọn từ bỏ, tiêu sái rời đi.
Mạc Dư Thâm ở thư phòng nghỉ ngơi nửa tiếng. Ông cụ Mạc đã mệt mỏi, thu lại bàn cờ.
Mạc Dư Thâm mở mắt, nhìn đồng hồ trên tay, "Ông nội, cháu về đây."
Ông nội Mạc quan tâm hỏi: "Gia Gia gần đây thế nào?"
"Cũng tốt, ở đoàn làm phim rất vui vẻ." Mạc Dư Thâm tốt khoe xấu che.
Ông cụ Mạc nói đến mấy tin trên hot search mấy ngày trước, "Bà nội của con đó, mấy ngày nay ngày nào cũng chú ý những thứ này, nhìn thấy người ta nói xấu Gia Gia, bà ấy liền phản bác, đánh chữ cũng chậm, nửa giờ mà đánh được có một dòng chữ. Còn có lần cùng người ta giằng co cả buổi trưa."
Mạc Dư Thâm: "....."
Ông cụ Mạc vẫy tay, "Về nghỉ ngơi sớm đi."
Từ nhà cũ đi ra cũng không còn sớm, về đến nhà đã hơn nửa đêm.
Mạc Dư Thâm không có chút buồn ngủ nào, lên máy chạy bộ chạy 5 km mới đi ngủ.
Bên Hề Gia cũng vừa mới tan họp, cuộc họp này kéo dài khá lâu.
Cô về phòng cầm chìa khóa, vừa ra tới cửa thì điện thoại vang lên, là Quý Thanh Thời.
"Nửa đêm anh gọi điện làm gì?"
"Chẳng phải em vẫn chưa ngủ sao?"
Hai phút trước Hề Gia còn đăng trạng thái lên vòng bạn bè.
Quý Thanh Thời đang ở nước ngoài, mới vừa đáp chuyến bay mười mấy tiếng.
"Khi nào trở về anh sẽ đi thăm phim trường."
Hề Gia vừa khéo đóng cửa lại, không nghe rõ mấy chữ đầu, chỉ nghe thấy anh nói muốn đến thăm phim trường. "Anh điên à, hơn nửa đêm đi thăm phim trường cái gì. Anh đừng đến đây, em không rảnh, bây giờ còn phải về nhà."
Quý Thanh Thời không khỏi nhíu mày, tính giờ bên kia, "Trễ như vậy rồi còn về nhà nào?"
Hề Gia đi về hướng thang máy, "Chồng em mấy ngày nay có ý kiến với em, khoảng thời gian này bị em thất sủng, giờ về nhà dỗ dành anh ấy một chút. Anh cũng đừng đến đây, chỉ có thêm phiền."
Quý Thanh Thời cho rằng cô có tài xế nên không quản cô nữa, nói với cô: "Đêm mai anh về đến Bắc Kinh sẽ đi qua thăm em."
Hề Gia không muốn gặp Quý Thanh Thời chút nào, một phần là do Diệp Thu ở đoàn phim. Khó khăn lắm Diệp Thu mới nhập vai được, gián tiếp gặp anh như vậy, diễn xuất chắc chắn sẽ trở lại một đêm trước khi giải phóng.
Hề Gia kiên trì không cho anh đến phim trường, "Tạm thời em không muốn gặp anh."
"Anh muốn gặp em được chưa? Em bây giờ cũng ngon nhỉ, gọi điện thoại không bắt máy, gửi tin nhắn không trả lời, em có nhớ là đã bao lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm không?"
Quý Thanh Thời muốn hút thuốc nhưng khách sạn ở đây cấm hút nên anh chỉ có cách nhịn rồi cho một viên kẹo đường vào miệng ngậm.
Hề Gia nghĩ nghĩ: "Tết chúng ta không gặp nhau à?"
"Không."
Dù như vậy nhưng Hề Gia vẫn không muốn nhìn thấy anh, "Anh tới phim trường không tiện, em cũng không muốn để người khác biết em có quan hệ với anh, anh cũng đừng gây phiền toái cho em. Em ở đây bận muốn chết, không rảnh gặp anh. Cứ tính vậy đi, thang máy đến rồi, em cúp đây."
Chưa đợi Quý Thanh Thời nói gì cô đã cúp máy.
Hề Gia tự mình lái xe về nội thành, đêm khuya đường vắng không có xe, so với bình thường nhanh hơn nửa tiếng, hai giờ sáng cô đã về đến nhà.
Đèn trong biệt thự đều đã tắt, cô bật đèn pin trong điện thoại đi lên tầng hai, tắm rửa sơ qua rồi cầm khăn lau tóc lên phòng ngủ.
Sợ làm phiền Mạc Dư Thâm, cô mở đèn áp tường phòng ngủ.
Mạc Dư Thâm ngủ không sâu, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, anh nhìn người trước mặt, còn tưởng đang nằm mơ nhưng vẫn hỏi cô: "Sao lại trở về?"
Hề Gia bò lên giường, "Không phải nói gió kệ gió, mưa mặc mưa, đêm nay em sẽ về nhà sao?" Cô cúi đầu hôn lên môi anh một cái.
Mạc Dư Thâm lúc này mới tỉnh hẳn, không phải nằm mơ. Anh ôm cô, xoay người. Hề Gia nằm ở dưới, Mạc Dư Thâm vuốt ve gò má của cô.
Có bất mãn, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
"Lần sau không cho phép lái xe nửa đêm."
Đây là giới hạn cuối cùng của anh.
Hề Gia gật đầu, đáp ứng anh. Lại dỗ anh, "Quên nghề cũ của em là gì à? Lái xe đối với em mà nói cũng giống như đường đua. À không, đường đất còn dễ đi hơn."
Mạc Dư Thâm tiếp tục xoa tóc cho cô, Hề Gia lấy khăn quăng chỗ khác, "Con người này, còn giả vờ đứng đắn, em không tin là bây giờ anh còn tâm tư chậm rãi lau tóc cho em."
Mạc Dư Thâm bị nói cho á khẩu.
Hề Gia đưa tay tắt đèn, nụ hôn nóng bỏng của Mạc Dư Thâm ập tới.
Ai cũng không nói gì hết, thời gian còn lại đều dùng để giải tỏa nỗi nhớ.
Hết thảy kết thúc, Hề Gia mệt mỏi đi ngủ.
Mạc Dư Thâm không có buồn ngủ, ra ngoài tìm túi xách của cô, lấy sổ đi thư phòng, tiếp tục bắt chước chữ viết của cô.
Hôm sau, Hề Gia muốn 8 giờ về phim trường nên chưa đến 6 giờ đã rời giường. 4 giờ sáng nay cô mới ngủ, tổng cộng ngủ còn chưa được hai tiếng.
Mạc Dư Thâm để tài xế đưa cô đi, anh cũng đi cùng xe.
Ban đầu Hề Gia còn không cho, sợ trễ nãi công việc của anh.
Mạc Dư Thâm kiên trì, "Buổi sáng không có việc gì, lên xe xử lí công việc cũng như nhau cả thôi."
Anh sắp xếp chỗ ngồi đằng sau xe, trải thêm một cái chăn lông và để thêm một cái gối, để cho cô ngủ được thêm hai tiếng,
Hề Gia vừa mở cửa lại nghĩ đến một chuyện, cô quay người vào biệt thự.
Mạc Dư Thâm: "Rớt đồ à?" Anh đi theo sau.
Hề Gia: "Em lấy thêm vài bộ mặc ở nhà, loại mà có thể mặc ở khách sạn ấy." Có lúc cô muốn đi tìm cô Thượng và Diệp Thu, mặc đầm ngủ gợi cảm không tiện mà mặc thêm áo khoác thì phiền phức.
Mạc Dư Thâm: "Lấy đồ dày một chút."
Hề Gia nhìn anh, người đàn ông này chỉ hận không thể lúc nào cũng quấn chăn bông lên người cô.
Đến phòng để đồ, Hề Gia đứng trước tủ nhìn ngắm một hồi. Từ lúc kết hôn đến nay, quần áo của cô đều là kiểu gợi cảm, không có cái kiểu nào bảo thủ.
Mạc Dư Thâm mở ra một cái tủ khác, tìm cho cô một bộ, "Mang cái này đi."
Hề Gia: "....."
Đây là "chiến bào" của cô, sau khi kết hôn cũng không mặc lại. Ngày trước cô thích nhất là kiểu này, từ nhỏ đã thích, một bộ đồ ngủ lông mô phỏng ngựa con màu nâu khả ái, có mắt có lỗ tai, còn có đuôi.
Sau này cô cao lên, ngựa con cũng biến thành ngựa thiếu nữ, nhưng kiểu dáng vẫn như cũ.
Mạc Dư Thâm đã bỏ bộ đồ kia vào túi, Hề Gia cũng thuận theo anh. Dù sao thì trong khách sạn cô cũng chỉ qua phòng của Diệp Thu và cô Thượng.
Trên đường đến phim trường, Hề Gia đánh một giấc ngon lành, thong thả lấy lại sức.
Đến làng du lịch vừa đúng tám giờ, Hề Gia vuốt tóc, vội vàng xuống xe, Mạc Dư Thâm không xuống, mắt nhìn bóng lưng vội vàng của cô thẳng đến khi biến mất ở khúc ngoặt.
Hề Gia vào toilet trang điểm, lúc đi ra lại oan gia ngõ hẹp, đụng phải Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm nhìn cô từ trên xuống dưới, trông có vẻ ngủ không được ngon, mí mắt cũng xưng hết lên.
Hề Gia đọc được sự ghét bỏ từ trong ánh mắt của anh, cô cũng liếc anh một cái, tặng anh một ánh mắt cảnh cáo.
Chu Minh Khiêm đột nhiên chất vấn chính mình, vì sao lúc trước lại sửa xe giúp cô, còn nhường chỗ ngồi cho cô.
Chắc là...mắt mù đi?
Buổi sáng Hề Gia vẫn chưa kịp xem lại bút ký, cô tìm chỗ nơi yên tĩnh đọc nhanh, vừa xem vừa nhớ, tận lực khắc sâu vào đầu.
Không đủ thời gian nên cô chỉ ôn nội dung của hai ngày gần đây.
Mỗi ngày trôi qua, bút ký của cô càng trở nên dày hơn. Có quá nhiều thứ cô cần phải ghi nhớ và điều đó làm cho cô cảm thấy khó khăn hơn.
Ngón giữa tay phải cầm bút nhiều đến chai luôn.
Sau khi ôn lại những nội dung có liên quan đến những người quan trọng được ghi trong sổ, cô mở một bản điện tử khác có ghi nội dung liên quan đến công việc rồi tiếp tục đọc.
Chu Minh Khiêm ngồi ở trước máy giám sát, xoay người liền thấy Hề Gia đang vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại, thỉnh thoảng còn đối chiếu với kịch bản trên tay. Người phụ nữ này thật mâu thuẫn kì lạ. Anh đã gặp qua vô số người, nhưng vẫn không thể hiểu cô.
Mấy ngày tiến tổ phim, mắt thường cũng có thể nhận ra là cô gầy đi không ít. Ngoại trừ thái độ đối với anh khá ác liệt thì cô đều đối xử rất dịu dàng và ôn hòa với những người khác.
"Hề mỹ nữ, mau đến đây giúp tớ nói đoạn này một chút." Diệp Thu gọi cô.
Hề Gia cất đồ, "Đoạn nào."
Ngoại trừ Diệp Thu, còn có các diễn viên khác cũng vây lại.
Hề Gia không chỉ nói cho bọn họ ý tưởng biểu đạt tình cảm khi viết đoạn này, còn tự mình làm mẫu cho mọi người xem động tác cơ thể và biểm cảm trên mặt.
Chu Minh Khiêm ngồi trên ghế trước màn hình, không biết ngọn gió nào thổi ánh mắt của anh lên người Hề Gia. Dư An từng nói góc nghiêng của Hề Gia rất đẹp, mà chính diện còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành hơn.
Lúc đó anh khịt mũi khinh thường.
Người phụ nữ này cũng rất ăn ảnh, diễn lên nhìn cũng rất ấn tượng.
Không biết Hề Gia và mọi người nói đến cái gì, bỗng nhiên cô bật cười. Nhìn qua, tiếng cười vẫn không dừng lại, như là đang cười với anh.
Chu Minh Khiêm nhìn đi chỗ khác, giây tiếp theo anh nhìn qua đó, "Chơi đủ chưa?" Giọng nói lạnh lùng.
Các cô gái đồng loạt phóng ánh mắt bất mãn về phía Chu Minh Khiêm một phen, tản ra.
Hai ngày này, các diễn viên cũng chậm rãi nhập vai, làm cho tiếng độ quay theo đúng như kế hoạch.
Hôm nay thời tiết rất tốt, trời trong gió nhẹ.
Buổi trưa, Hề Gia tìm chỗ tránh gió phơi nắng, xung quanh không có ai, cô lấy bút ghi âm ra bắt đầu sửa sang lại nội dung.
Đây là những đoạn ghi âm buổi sáng lúc cô Thượng và Chu Minh Khiêm thảo luận.
Chu Minh Khiêm ra xe lấy đồ, đi ngang qua vườn hoa, xa xa nghe được giọng nói của mình, anh giật mình, theo tiếng nói lần qua.
Hề Gia đang bật ghi âm, vừa nghe vừa đánh chữ.
Có đoạn anh nói nhanh trong ghi âm, cô sẽ tạm dừng tua lại.
Hề Gia cảm giác có người sau lưng, quay đầu lại, quả nhiên. Cô trừng mắt một cái, quay đầu tiếp tục đánh chữ.
Chu Minh Khiêm đi tới, "Suốt ngày nhớ những thứ vô dụng này không mệt?"
Hề Gia không ngẩng đầu, "Không mệt, mà còn vui nữa." Bây giờ cô đối với Chu Minh Khiêm không thể trưng ra bộ mặt tốt đẹp được, thần tượng không nổi á.
Hờ.
Chu Minh Khiêm cất bước rời đi, vài bước lại quay đầu, ở đây cũng khá lạnh, dù sao thời tiết cũng đang âm độ, "Đừng có mà lười biếng, về phim trường đi."
Hề Gia không phản ứng, tiếp tục nghe ghi âm của mình.
Chu Minh Khiêm nhắm mắt, *chó cắn Lã Động Tân, anh cũng không thèm quản, ra bãi đỗ xe.
*câu nói lưu truyền trong dân gian là "Cẩu Diễu Lã Động Tân", đại khái ý nghĩa ở đây là hiểu lầm ý tốt của người khác (nguồn: gg)
Các cảnh quay hôm nay rất thuận lợi, sáu giờ tối đã kết thúc công việc, Chu Minh Khiêm tự móc tiền túi khao cả đoàn làm phim ăn lẩu.
Tối qua Hề Gia ngủ không ngon, hôm nay đầu đau muốn nứt nên cô không đi cùng họ.
Dư An liên tục hỏi lại cô, "Chị Hề Gia, chị thật sự không đi à?"
Hề Gia lắc đầu, mệt mỏi chịu không nổi, tai thì ù đến khó chịu, "Em nói với Chu đạo một tiếng, chị về nghỉ ngơi."
Dư An không đành lòng miễn cưỡng, "Vậy chị nghỉ ngơi sớm nha."
Hề Gia về khách sạn, Dư An nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh kia, có chút thở dài. Ông chủ hung ác của cô chắc lại sẽ coi chị Hề Gia đang cố tình đối nghịch với mình, không nể mặt anh.
Chu Minh Khiêm từ toilet đi ra nhìn thấy Dư An, không khỏi nhíu mày, "Bị đông lạnh đến ngớ ngẩn luôn rồi hả?"
"Chu đạo, thân thể chị Hề Gia không thoải mái, còn muốn về phòng xem lại kịch bản nên đã về khách sạn rồi. Nhưng chị ấy nói anh mời khách nên chắc chắn phải ăn nhiều, bảo tôi mang về cho chị ấy một phần."
Lần đầu tiên Dư An nói dối, có chút chột dạ.
Chu Minh Khiêm không tiếp lời, cái cằm khẽ hếch lên ra hiệu cho cô đến nhà hàng. Anh cầm áo khoác chậm rãi đi.
Dư An chạy bước nhỏ đuổi theo, biểu hiện của ông chủ như vậy, rốt cuộc là tức giận hay là không quan tâm đây?
Hề Gia về đến phòng, gọi đồ ăn đơn giản giải quyết bữa tối, tắm rửa rồi đi ngủ.
Quá mệt mỏi, đầu vừa dính gối cô liền ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại là do bị cuộc gọi của Quý Thanh Thời đánh thức.
Hề Gia nhịn không được phát cáu, "Quý Thanh Thời, anh nửa đêm nửa hôm gọi điện làm gì!"
Quý Thanh Thời vừa đáp máy bay là đến thẳng làng du lịch, lúc này đang ở dưới lầu khách sạn, "Xuống đây, anh không có thẻ không lên được. Có mua quà cho em."
"Em xin nhận tấm lòng có được không? Anh thương em một chút, mau về đi."
Quý Thanh Thời uy hiếp cô, "Vậy thì anh sẽ đến thăm phim trường ban ngày?"
Hề Gia bị ồn ào tỉnh cả ngủ, ngủ được bốn tiếng, bây giờ cũng không khó chịu lắm, xem ra Quý Thanh Thời không đạt được mục đích thì sẽ không về.
"Mười phút! Em còn phải thay quần áo."
Cô xốc chăn rời giường.
"Ngủ thật à?" Quý Thanh Thời còn tưởng cô tìm cớ không muốn gặp anh.
"Anh đoán xem."
Hề Gia ấn tắt cuộc goi, lăn xuống giường.
Cô lười thay áo ngủ, trực tiếp khoác áo khoác lên, quấn khăng cổ ra ngoài. Đã hơn nửa đêm, trời lại lạnh, ở đây là khu ngoại thành, không có nơi nào để đi dạo phố, chắc sẽ không gặp người quen.
Quý Thanh Thời kiên nhẫn chờ dưới lầu. Hôm qua Mạc Dư Thâm gọi điện cho anh, nói thính lực của Hề Gia đã giảm xuống, âm thanh ở xa một chút là không nghe được.
Anh cũng mất luôn tâm trạng công tác, đi suốt đêm trở về.
Trong lòng không yên, muốn gặp cô một chút.
Anh còn không dám nói cho ba mẹ biết tình hình bệnh trạng của Hề Gia đã ngày càng nghiêm trọng vượt tầm kiểm soát.
Cho dù là ba mẹ hay anh cả, ai cũng cho rằng các loại thuốc hiệu quả được phát triển ngày trước có thể giúp Hề Gia duy trì thính lực và thị lực, thậm chí là khả năng cân bằng.
Nhưng có lẽ không được như mong muốn.
Bệnh này của cô, trên thế giới hiếm gặp, chỉ có mấy trăm trường hợp, kho số liệu phân tính về căn bệnh này vẫn luôn trống không.
Mấy tháng này, ba mẹ anh đi thăm không ít người bị bệnh, càng cảm thấy là không có hi vọng chữa khỏi bệnh. Nhưng họ vẫn luôn ôm một tia hy vọng, mong sẽ có kỳ tích.
Cái thân ảnh miễn cưỡng chậm chạp kia cuối cùng cũng xuất hiện.
Quý Thanh Thời mở cửa xe xuống đón, "Không lạnh à?"
Hề Gia: "Lạnh chứ."
"Vậy sao không mặc thêm cái áo khoác nữa?"
"Mặc thêm cái nữa để mệt chết à?"
"....."
Quý Thanh Thì sửa sang lại tóc tai cho cô, cài hết nút áo khoác lên.
Hề Gia đưa tay, "Quà đâu, mau đưa em đây, em còn muốn về phòng ngủ."
Quý Thanh Thời dắt tay cô đi về phía ô tô, "Đã xuống đến đây rồi, vào trong nói hai câu rồi về."
"Một phút một trăm vạn."
"Em còn biết mình họ gì không."
"Họ Quý."
"Lúc này mà còn bày đặt điều kiện."
Hề Gia nghiêng đầu nhìn anh, "Vậy có cho hay không đây."
Quý Thanh Thời nhìn cô: "Trông em rất đẹp."
Hề Gia không vui: "Chẳng phải trước kia anh nói em là người đẹp nhất thế giới này sao."
"Khi đó tuổi trẻ vô tri, không hiểu chuyện, mắt mù."
"....."
Hề Gia nhéo mu bàn tay Quý Thanh Thời.
"Được rồi đừng lộn xộn nữa."
Quý Thanh thời mở cửa xe, nhét cô vào trong, còn mình thì đi vòng qua phía bên kia ngồi vào.
Cửa xe vừa đóng lại, bên ngoài truyền ra tiếng âm thanh nói cười, từng tốp người đang đi về phía khách sạn.
Hề Gia nhìn sang, nguy hiểm thật, vào chậm một phút là bị bọn họ nhìn thấy cô ngồi lên một chiếc xe sang trọng.
Bọn họ vẫn đang trò chuyện, hẳn là liên hoa giờ mới xong.
"Em quen à?" Quý Thanh Thời nhìn người ngoài cửa sổ hỏi.
Hề Gia: "Đều là đồng nghiệp trong đoàn làm phim, đêm nay đạo diễn mời khách, em muốn ngủ bù nên không đi."
Quý Thanh Thời nghe nói là người của đoàn làm phim, lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiều người quá, anh không nhìn hết được.
Người người lục đục vào khách sạn, Quý Thanh Thời đánh mắt qua, cũng không thấy được thân ảnh quen thuộc đó.
Hề Gia biết anh muốn tìm ai, húng hắng ho nhẹ hai tiếng, "Còn có người lái xe đến nhà hàng xong lái xe xuống bãi đỗ xe, trực tiếp lên lầu rồi."
Làng du lịch này nói nhỏ không nhỏ, đi đến khu ăn uống cũng mất một đoạn.
Mười mấy phút sau, huyên náo giảm dần, làng du lịch lại khôi phục vẻ yên tĩnh trước đó, bên ngoài không còn một ai, Quý Thanh Thời thu lại tầm mắt.
Trầm mặc một lát, Quý Thanh Thời hỏi Hề Gia, "Gần đây Diệp Thu thế nào?"
Hề Gia: "Muốn biết thì anh đi mà hỏi."
Cô cầm túi quà xuống xe.
Đây là điểm duy nhất khiến cô thất vọng ở Quý Thanh Thời.
Thang máy đến tầng 20, Chu Minh Khiêm vừa bước ra thì một cánh cửa thang máy khác cũng mở, Hề Gia bước ra ngoài.
Hề Gia tay cầm túi quà, miệng còn ngâm nga một ca khúc, là nhạc đệm của <Quãng đời còn lại>, mấy ngày nay ở phim trường thường xuyên bật bài này.
Trước đó Dư An nói cái gì? Thân thể Hề Gia không thoải mái, mệt mỏi nên không đi ăn lẩu mà về phòng nghỉ.
Hoá ra như vậy là không thoải mái.
Hề Gia không chú ý người đằng sau, mở cửa vào phòng.
Trong đêm, lần đầu tiên Chu Minh Khiêm bị mất ngủ.
Buổi tối ăn nhiều lẩu quá. Lần đầu tiên anh không có tiền đồ như vậy, chính mình mời khách vậy mà lại ăn quá no, còn uống thêm vài chén rượu, lúc này dạ dày cứ đau âm ỉ, uống một ly nước ấm rồi mà vẫn không đỡ.
Gió càng thổi lạnh, dạ dày càng đau.
Nửa đêm, xung quanh đây cũng không có tiệm thuốc nào.
Chu Minh Khiêm đành phải xin giúp đỡ bên trong nhóm: 【Ai có thuốc dạ dày? Thuốc giảm đau cũng được.】
Hề Gia vẫn chưa ngủ, đang suy nghĩ về kịch bản. Cô nhìn chằm chằm điện thoại mấy giây, cô có thuốc dạ dày. Trước đó do tác dụng phụ của thuốc tây quá mạnh nên Mạc Dư Thâm nói bác sĩ kê cho cô thuốc giảm đau dạ dày.
Sau đó ngừng thuốc trị ù tai và chấn thương não, dạ dày cũng dễ chịu trở lại, nhưng trước khi vào đoàn phim, quản gia vẫn chuẩn bị thuốc cho cô đề phòng bất kỳ trường hợp nào.
Cô trả lời: 【Tôi có. Thêm tôi nói chuyện riêng.】
Chu Minh Khiêm: "....."
Sao lại có cảm giác mua bán ở đây nhỉ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mạc Dư Thâm: Thuốc là anh mua cho em.
Hề Gia: Yên tâm, em sẽ hét giá trên trời.
*
#09042020