Hai tay An Di sớm đã nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu. Ánh mắt nhu nhược ban đầu dần phai đi, thay vào đó là sự lạnh lùng, giận dữ.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ cô lại quyết định tiễn An Thái Sơn sang thế giới bên kia rồi, bởi vì cảm giác buồn nôn, ghê tởm mà lão đem lại cho bà hẳn là rất giống cảm giác mà tên lưu manh này đang khiến cô phải chịu đựng.
An Di hít vào một ngụm không khí lạnh, cố làm bản thân thật bình tĩnh. Tính từ lúc cô ra khỏi trường đến giờ đã 20 phút rồi. Bình thường, Hàn Thương sẽ đi sau cô khoảng 5 phút, vậy là hẳn anh đã biết cô biến mất rồi.
Cô nhếch môi cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Triệt, buông ra lời chế nhạo
“Vậy cho tôi hỏi mấy câu trước đi. Cha anh có giàu như cha Hàn Thương không? Nhà anh có to bằng nhà anh ấy không? Hằng ngày anh có được đưa tới trường bằng siêu xe như anh ấy không? Hay là anh học giỏi hơn anh ấy? Ngoại hình sáng sủa, dáng người đẹp hơn anh ấy?”
Tô Triệt nghiến răng, bàn tay tăng thêm lực bóp lấy cằm cô: “Mày…”
An Di nhanh chóng nói tiếp, mặc kệ cơn phẫn nộ đang kéo đến trong mắt hắn
“Một tên lưu manh đầu đường xó chợ như anh, đừng có nói đến so với Hàn Thương, một móng chân của anh ấy anh cũng chẳng bằng đâu! Dựa vào cái gì mà đòi cướp tôi từ tay anh ấy? Một con chuột nằm dưới đáy xã hội, có chăng cũng chỉ dám ăn cắp cọng rơm nhà giàu!”
Tô Triệt bị ánh mắt châm biếm cùng lời nói của cô chọc tức đến đỉnh điểm. Hắn gắt
“Con m* mày! Mày cũng chỉ là con đ**m bám lấy tên công tử bột kia thôi! Còn dám chưởi ông đây à? Được lắm! Đã vậy, để con chuột hôi hám này ăn mày đến không còn mảnh xương! Anh em, lên cho tao!”
Lời hắn vừa dứt, đám đàn em nhe nanh cười xấu xa, tiến lại phía cô. Ngay khi bọn họ sắp chạm đến, phía xa đã vang lên giọng nói quen thuộc
“Tô Triệt, mày dám đụng tới cô ấy thì cẩn thận em gái mày cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!”
Lời vừa dứt, quả nhiên, đám người liền không dám làm gì, đồng loạt đưa mắt về phía Tô Triệt
“Mày dám đụng tới em gái tao? Hàn Thương, đừng quên con đàn bà của mày còn ngồi đây này!”
Đám người dạt qua một bên, bấy giờ anh mới có thể trông thấy rõ An Di. Cô bị ép quỳ, đầu gối rỉ máu, quần áo bị bẩn, tóc rối tung lên, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia lại khiến anh bất ngờ. Cô không hề sợ hãi, ngược lại, có một tia sát ý nhỏ ánh lên. Hơn nữa, cánh tay cô ở phía sau đang không ngừng vặn vẹo.
Anh hiểu ý cô, liền nói với bọn họ bằng giọng khiêu khích
“Tô Triệt, mày quá ngu ngốc rồi! Tao sẽ đến đây mà không chuẩn bị gì sao?”
Hắn nghe xong, quả nhiên liền có chút dao động
“Mày có ý gì? Mày giấu em gái tao ở chỗ nào rồi?”
Ngay lúc đó, nhân lúc bọn chúng lơ là cảnh giác, An Di liền thoát ra khỏi dây thừng trói tay phía sau, túm lấy một nắm cát dưới chân ném vào mặt chúng rồi vùng dậy, chạy nhanh về phía Hàn Thương.
Tô Triệt chửi một câu
“Mẹ nó! Bị lừa rồi! Mau xông lên cho tao!”
Hàn Thương chạy tới, kéo An Di về phía sau mình, điềm tĩnh dặn dò một câu
“Đừng sợ! Đứng sát vào anh!”
An Di lo lắng, nhớ đến lần trước anh bị thương, liền nói
“Không được, chúng ta mau chạy thôi! Một mình anh đánh không lại bọn chúng được!”
Hàn Thương cười cười
“Không thử sao biết được! Hơn nữa… giờ chạy cũng không kịp nữa rồi!”
Hàn Thương chắn phía trước, hoàn toàn che lấp nữ sinh phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người đang xông tới.
Lần trước là 3 người bọn anh cùng đánh, nhưng lần này chỉ có một mình anh, nhưng vẻ mặt không hề sợ sệt chút nào, điều này càng khiến Tô Triệt muốn đập nát bản mặt đẹp trai của anh ra.
“Đánh nó cho tao!”
Cứ một tên lao đến, Hàn Thương xử một tên, hai tên thì xử hai tên, An Di được bảo vệ vô cùng chặt chẽ. Nhưng dần dần thể lực tiêu hao, liền không tránh được mà bị thương. Tô Triệt cầm dao, chém một phát vào cánh tay Hàn Thương, tên đầu đỏ đầu xanh cầm gậy bóng chày cũng nện mấy phát vào bụng và chân anh. Nhưng với kẻ từng đạt quán quân giải taekwondo toàn thành phố như anh thì nhiêu đấy chưa thấm vào đâu.
Dù vậy, An Di phía sau đã lo lắng đến sắp khóc rồi, hai mắt đỏ rực lên như thỏ ngọc. Cô đứng gần sát anh, đồng thời cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, cô sợ anh bị vướng chân. Nhưng sợ cái gì thì chính là cái ấy, Hàn Thương cố gắng tới đâu thì cũng đấu không lại toàn bộ, An Di bị Tô Triệt bắt được, kề dao vào cổ uy hiếp.
Hàn Thương đứng hình, không dám manh động, liền bị họ đánh túi bụi. May mắn là trước khi xông vào, anh đã gọi báo cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh đã đến, phá giải cục diện hỗn loạn, gô cổ mấy tên du côn kia vào đồn. Hàn Thương được đưa đến bệnh viện ngay sau đó, An Di cũng vội vàng đi theo.