Gần quán ăn có một rạp chiếu phim. Vì không phải cuối tuần nên không nhất thiết phải xếp hàng chờ mua vé quá lâu, tuy nhiên cũng không có nhiều bộ phim được chiếu hôm nay.
Cũng may, An Di chọn được một bộ phim tình cảm khá ứng ý, nhưng lại sợ Hàn Thương không thích, liền cẩn thận hỏi
“Hàn Thương, anh thích xem thể loại phim gì?”
Hàn Thương đang chăm chú nhìn bảng đồ ăn trên tường, nghe cô nói liền cúi đầu xuống quan sát danh sách phim trên tay cô. Có viễn tưởng, có hành động, có phim kinh dị, cũng có hài, nhưng tâm trí mách bảo anh chỉ vào dòng thứ 3
“Chọn nó đi”
An Di trong lòng phấn khích, nhưng vẫn hỏi lại
“Anh chắc chắn chứ? Đây là phim ngôn tình đó? Không giống trò chơi thú vị anh thường chơi trên điện thoại…”
Anh dịu dàng dí nhẹ trán cô nhóc: “Mắt em sắp dính lên đó rồi!” Nói rồi, anh quay lưng tới nơi mua vé: “Em mua đồ ăn đi, lát gặp lại”
Thiếu nữ còn ngây ngô đứng đó nhìn anh, mãi đến lúc này mới sực tỉnh, che lại cái trán nhỏ của mình rồi chạy tới quầy đồ ăn, trái tim liên hoàn đập.
Đôi nam nữ đã yên vị trong rạp. Số người tới xem chỉ chiếm khoảng 10 ghế, trong đó có đôi tình nhân ngồi trước mặt họ, tay nắm nắm, miệng hôn hôn, thật khiến người ta ngại ngùng.
Hàn Thương ho nhẹ, lên tiếng: “Hay chúng ta đôi chỗ đi? Dù sao cũng còn nhiều ghế trống”
An Di đỏ mặt tía tai, gật đầu đồng ý.
Cách họ một khoảng, hai người vừa ngồi xuống thì đèn cũng tắt.
Bộ phim An Di chọn là một cốt truyện điển hình trong tiểu thuyết, thậm chí cô có thể đoán trước được nhiều tình tiết. Nhưng mạch phim luôn khiến người ta bị cuốn, dù đoán được nhưng vẫn hăng hái chờ đợi đoạn tiếp theo xảy ra: Nam chính là ông trùm của bến Thượng Hải, nữ chính lại là con gái của kẻ thù nam chính. Trong một lần nữ chính bỏ nhà đi chơi, vô tình gặp một đám nam nhân xấu, sau đó được nam chính cứu, rồi đem lòng yêu hắn. Nam chính cũng vô tình va phải mối tình trong trắng với cô gái ngây thơ, nhưng sau đó liền biết được sự thật cô là con kẻ thù giết cha mẹ. Anh từ yêu thương, chuyển sang vừa yêu vừa hận, hành hạ cô cho đã, lại thương xót đến rát tim rát phổi. Sau cùng, cũng may nữ chính chỉ là con nuôi, nam chính sau khi trả thù cho cha mẹ thì lại một lòng theo đuổi lại nữ chính…
An Di mải mê xem phim, không để ý đến chàng trai bên cạnh đã ngủ quên từ bao giờ. Cảnh cuối, nam nữ chính trao nhau một nụ hôn nồng nàn, dẫn nhau trở về nhà, An Di cũng hoàn hồn lại.
Cốc nước chanh trên tay đã tan hết đá, không còn mát lạnh nữa. Cô đặt nó sang bên cạnh, tính sửa soạn lại đồ ra về, thì vô tình nhìn sang đôi tình nhân bên kia. Họ giống như last-scene vừa rồi, môi lưỡi quấn quít lấy nhau đến ngọt ngào, không hề có chút gì là ngượng, là xấu hổ.
Ngược lại là An Di, cô thấy mình thật độc ác khi nhìn trộm người ta một cách công khai, liền thu lại tầm mắt, phóng tới chàng trai bên cạnh. Anh ngủ ngoan giống như một chú mèo lớn xác, lại đẹp đến mức khiến người ta không nỡ đánh thức dậy.
Tầm mắt thiếu nữ lơ đãng lướt trên sườn mặt tuấn tú của anh, lại dừng lại nơi bờ môi hồng nhàn nhạt, trong tâm trí vô thức tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn của cặp đôi vừa rồi.
“Ôi trời, mình là nữ tặc hay sao? Nhìn Hàn Thương lại dám nảy ra loại suy nghĩ này? Thật tội lỗi, tội lỗi!” An Di ôm gương mặt nóng bừng của mình, cố gắng xóa đi những hình ảnh không phù hợp. Đúng lúc này, Hàn Thương bị cô nhìn đến tỉnh, anh nheo mắt
“Hết phim rồi?”
“Ừm, hết… hết rồi…”
“Sao mặt em đỏ thế? Bị ốm sao?”
“H – hả? Không… Em… thấy bình thường mà… Anh mau dậy, chúng ta về thôi! Mọi người cũng đi hết rồi!”
An Di vội vàng đứng lên, muốn vọt qua chỗ anh để ra khỏi rạp chiếu cho bớt ngại ngùng, ai dè, chân tay luống cuống liền va phải chân ghế…
Hàn Thương giật mình đón lấy cô gái, theo phản xạ mà ôm lấy cô vào lòng. Bốn mắt gần trong gang tấc, chóp mũi khẽ chạm. Anh cảm nhận được tư vị mềm mại đặt trên môi mình, còn có mùi vị chanh tươi mát còn đọng lại trên môi cô
“Ui cha, anh dạy hư họn trẻ rồi kìa!”
Là tiếng của cặp tình nhân vừa nãy. Cô gái đang mắng yêu chàng trai.
An Di thở cũng không dám, mặt mày đã đỏ ửng như trái cà chua, tim đập mạnh đến nỗi sợ anh nghe thấy. Cô biết vị trí hiện tại của hai người nhất định là rất ái muội, liền vội đứng lên khỏi người anh, tay che lấy mặt chạy thẳng một đường, chỉ để lại cho anh hai chữ: “Xin lỗi”
Hàn Thương nuốt khan ngụm nước bọt, toàn thân như có điện chạy qua, liền trở nên căng cứng, nhưng trái tim đặc biệt náo nhiệt. Cho đến khi bóng dáng cô gái khuất hẳn, anh mới ý thức được sự việc vừa rồi: “Hôn…rồi?”
An Di không đợi anh, vừa ra khỏi rạp liền bắt xe về thẳng nhà. Tầm này làm gì còn mặt mũi nhìn người ta nữa chứ.
Vừa về tới nhà là hơn 9 giờ. An Di phi thẳng vào phòng khóa cửa lại. Rồi nhanh chân đi đến bàn học, lấy cái gương nhỏ ra nhìn khuôn mặt đang nhuốm màu của mình.
“A, phải làm sao đây?”
____
Hàn Thương về nhà sau cô một chút. Thấy cửa phòng bên cạnh đã đóng chặt, anh xoa đầu mấy cái cũng không dám gõ cửa. Lại sợ rằng nếu giờ không nói rõ, ngày mai cô gái nhỏ sẽ ngại ngùng mà tránh mặt anh thì phiền lắm. Nhưng suy đi nghĩ lại, anh vẫn quyết định để mai giải quyết.
Lần đầu trong đời, cậu chủ nhà họ Lâm có nỗi bận tâm về con gái. Anh lăn lộn trên giường đến mất ngủ, lại tưởng tượng tới khung cảnh ở rạp, toàn thân như được dịp nóng lên.