Dịch: ChenLuan
Xe càng tiến về phía trước, màn đêm càng tối.
Tiếng nói chuyện trong xe dần dần không có nữa.
Ước chừng đi tiếp về trước bốn kilomet, đoàn xe ở giao lộ rẽ trái, từ lỗ hổng rào sắt bên đường đi xuyên vào.
Yến Tuy mượn ánh sáng đèn xe liếc mắt nhìn, chỉ nhìn thấymột bức tường cũ nát đã lộ cả gạch đá, na ná kiến trúc đền thờ. Mà phía sau đền thờ, là đám phòng cỏ tranh và nhà lều giản dị thành, giống như con thú khổng lồ kéo nụ hôn dài lộ ra hàm răng sắc nhọn dày đặc tăm tối, trong bóng đêm lộ ra một tia lạnh lẽo thấm đến tận xương tuỷ.
Đường xá lầy lội có chút tròng trành lắc lư, Yến Tuy nhìn ngoài cửa sổ xe rất nhanh lướt qua nhà lề, hỏi Lục Tiếu ngồi ở ghế lái phụ: "Tới ở đâu rồi?"
Đột nhiên nghe thấy giọng của Yến Tuy, Lục Tiếu ngớ người ra một chút, quay đầu nhìn qua: "Là khu tị nạn."
Khu tị nạn ở Somalia khắp nơi đều có, điều kiện tốt một chút thì có ngói che ở trên, tình hình tồi tệ một chút thì có màn trời chiếu đất*.
(Màn trời chiếu đất: Ý bảo ở giữa trời không có chổ ở, lấy trời làm màn đất làm chiếu.)
Mắt nhìn xuống khu tị nạn, rõ ràng thuộc về người trước.
Nhà lều thành mảng kề sát lẫn nhau, nối thành một đám. Phía trước là căn nhà cỏ tranh chẳng chịu nổi mưa gió, phía sau có thể tiếp lên thùng da đựng hàng dở chừng. Chính giữa là đường xá giành cho xe đi càng chật hẹp, khoảng cách giữa hai căn nhà cũng chỉ cách mấy đốt ngón tay.
"Con đường quốc lộ lúc nãy tiếp tục đi xuống dưới chính là một nhóm lực lượng vũ trang Somalia chiếm đóng, cũng chẳng an toàn." Lục Tiếu chỉ chỉ phía trước: "Đợi băng qua khu vực dân tị nạn, còn phải tiếp tục đi về hướng Bắc."
Cậu ta nâng cổ tay liếc mắt nhìn đồng hồ, tính: "Trong vòng ba giờ đồng hồ chắc sẽ tới nơi."
Trong vòng ba giờ đồng hồ...
Yến Tuy đang cân nhắc suy xét, trên thành bảng đồng hồ tuỳ ý đặt bộ đàm, đèn tín hiệu chợt loé lên, phát ra tiếng điện lưu có chút không rõ ràng, sau khi tiếng két két vang lên đứt quãng vài giây, cuối cùng cũng rõ nét.
Là giọng một người đàn ông, giọng nói khàn đục, tốc độ nói chuyện rất nhanh.
Tiếng Ả Rập.
Yến Tuy một chữ nghe cũng không hiểu, hết sức thản nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Tiếu phiên dịch.
Lục Tiếu sờ sờ mũi, nhịn cười: "Hắn ta nói "Chú ý cảnh giác chú ý cảnh giác, cẩn thận nhóm khốn nạn cởi chuồng đi tiểu đêm""
Yến Tuy hơi hơi nhíu mày, vài giây sau mới bật cười "xuỳ" nhẹ một tiếng.
Nụ cười này, khiến cho Tân Nha làm tổ ở một góc sườn ghế phía sau luôn không dám chen miệng vào nói chuyện bỗng nhiên nảy sinh ảo giác "Tâm trạng của Yến tổng xem ra cũng không tồi". Cô ấy cúi thấp đầu, dùng ngón tay chà chà mi tâm bị ngứa, cẩn thận dè dặt mở miệng: "Cũng đã gần sáng rồi, chắc lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tân Nha vốn đơn thuần nghĩ rằng đêm khuya ở Somalia, dọc đường ngoài đoàn xe ra thì ngay cả bướm đêm hay đường hầm khu tị nạn không một bóng người. Điều này cũng khiến cho thủ lỉnh lính đánh thuê thân trải qua trăm trận chiến khẩn trương như vậy, có phải là đã khoa trương lên quá không?
Ai ngờ, lời của Tân Nha vừa thốt ra, một tiếng "xoạt xoạt" trầm đục phía sau vang lên, trong bộ đàm lại truyền tới giọng nói thô kệch của người đàn ông lúc nãy, tuy cô nghe không hiểu tiếng Ả Rập, nhưng nghe ngữ khí của hắn ta bỗng nhiên trầm xuống cũng biết được – chuyện lớn không hay rồi.
Khuôn mặt Tân Nha ngay tức khắc xanh mét...
Má nó, cái miệng quạ của mình.
--
Phản ứng Yến Tuy cũng không thay đổi lớn lắm, ánh mắt đảo một cái, liếc mắt nhìn Tân Nha đang đắm chìm trong hoảng sợ sợ bị cô sa thải, rồi trao cho Lục Tiếu một ánh mắt.
Lục Tiếu nhìn lên, lập tức hiểu ý của Yến Tuy, phiên dịch: "Bọn họ phát hiện ở đường cái phía trước có bố trí mấy vật che chắn gây trở ngại."
Mắt thấy sắp xuyên qua khu dân tị nạn, lúc này tự nhiên chen ngang phá đám, cũng khó trách thủ lỉnh lính đánh thuê ngồi ở xe đằng trước ngay cả những lời thô tục cũng thốt ra.
Yến Tuy sau nghe liền mấy tiếng "fuck" liền đem nóc xe bật lên, mi tâm gần như nhíu lại: "Chỉ là chướng ngại vật trên đường sao?"
Lục Tiếu còn chưa kịp trả lời, đột nhiên tiếng súng đằng trước vang lên, liên tiếp hạ xuống.
Khoảng cách quá gần, đối phương cảnh cáo không cho phép tiến lại gần, tiếng súng giống như là tiếng gió lùa buổi chiều ngày thu, từ bốn phương tám hướng đổ xô chạy vào, ở ngay bên tai.
Mặc dù lá gan Yến Tuy lớn, nhưng giờ phút này cũng có chút run rẩy, sau gáy lạnh toát.
Không đợi cô từ mùi súng quay trở lại, chiếc xe phía trước bảo trì khoảng cách hai mét, viên đạn sượt qua đảm bảo sự uy hiếp, đột nhiên giẫm mạnh dừng xe lại.
Bỗng nhiên xe phanh lại khiến lái xe trở tay không kịp, chiếc George Barton ngữ nguyên quán tính tiếp tục đi về phía trước, lái xe thao tác hạ số cố phanh xe, khó khăn lắm mới khiến chiếc xe lao về phía trước dừng lại.
Tân Nha đã bị doạ cho sợ phát ngốc, lúc giọng the thé kêu lên, chỉ là lúc nhìn thấy vẻ mặt Yến Tuy lạnh nhạt trầm tĩnh thì cố gắng nuốt xuống, lo sợ không yên không biên pháp nhìn về phía trước.
Hai xe cách nhau quá gần, cái gì cũng nhìn không rõ.
Có ánh sáng từ đèn pha của xe đằng trước rọi qua, ngay sau đó là giọng nói bằng tiếng Anh có phần hỗn loạn kém cỏi, Yến Tuy nghe không hiểu lời nói thô lỗ, cảnh cáo chiếc xe tắt máy, bọn hắn muốn kiểm tra xe.
Hải tặc Somalia cũng tuyên bố mình chính là lực lực bảo vệ gì giữ chủ quyền lãnh thổ trên biển.
Đầu năm nay, ngay cả kẻ cướp cũng có lí do quang minh chính đại như thế sao?
...
Yến Tuy liếc nhìn xung quanh bốn phía, hỏi: "Trong xe có súng không?"
Lục Tiếu bị hỏi, có chút mù mờ: "Súng?"
Xe ra không thể trông chờ vào Lục Tiếu, Yến Tuy thử dùng tiếng Anh hỏi tài xế, vừa hỏi vừa nâng tay trái lên, ngón tay út và ngón áp út gập lại, ngón trỏ thẳng tắp vươn ra chỉa vào thẳng mặt tài xế, đồng thời còn minh hoạ hình ảnh tượng thanh: "Pằng."
Biểu tình của tài xế lập tức từ mù mịt chẳng biết gì chợt bừng tỉnh đại ngộ, anh ta liên tục gật đầu, lôi từ sườn trái dưới vô lăng ra, chổ dấu hết sức bí mật, lấy ra khuơ khuơ trước mặt Yến Tuy.
Chiếc súng màu đen góc cạnh đường nét rõ ràng cứng rắn, trong lòng bàn tay anh ta lại giống như chiếc chân gấu thô kệch, giống như món đồ chơi bỏ túi.
Biết Yến Tuy nghe không hiểu tiếp Ả Rập, anh ta bảo Lục Tiếu phiên dịch: "Súng là để bán, một trăm đô la, ngoài ra đạn tính riêng."
Tân Nha mặt đã trắng bệch không còn giọt máu, run cầm cập hỏi: "Yến tổng, cô mua, mua..."
Chữ "súng" ở ngay đầu lưỡi cả nửa ngày cũng thốt không ra khỏi miệng, cuối cùng dứt khoát bỏ qua nói: "Ở trong nước là phạm pháp đấy."
Yến Tuy nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay tài xế hồi lâu, không hứng thú lắm hỏi ngược lại: "Trong nước trị an tốt như vậy, cần dùng tới súng không?"
----
Bên ngoài xe im hơi lặng, tiếng nhân viên vũ trang Somalia khống chế đoàn xe, hai người một đội phân công quản lí hai bên trái phải chiếc xe.
Tuy đang trong thế bị vây quanh, nhưng hiển nhiên lính đánh thuê ở xe phía trước trong tay cũng nắm lợi thế, lúc này cũng không có ai dám cưỡng chế lên xe.
Người cầm đầu vũ trang cầm súng chỉa thẳng về phía tài xế của chiếc xe phía trước - thủ lỉnh lính đánh thuê, có lẽ bảo hắn ta xuống xe bị từ chối, hắn nâng họng súng lên tuỳ ý chỉ lung tung về một phía, bắn một viên đạn cảnh tỏ ý cảnh cáo, viên đạn bay xuyên qua tấm sắt bên kia đường, tiếng sóng âm phát ra dù cách ngoài cửa sổ xe cũng đâm xuyên thấu vào màng tai khiến người ta đau nhói.
Ngay sau đó, Yến Tuy ở bên sườn xe bị đối phương không chút thiện ý dùng súng gõ thật mạnh hai cái. Tiếng gõ nặng nề, giống như búa tạ đập nát kính thuỷ tinh, lúc bạn nhìn thấy nó rơi xuống, trái tim từ từ trầm lắng không tiếng động rơi xuống vực sâu.
Bầu không khí chợt như ngừng lại, áp lực tới mức có thể nghe thấy nhịp tim nơi lồng ngực chầm chậm mà nặng nề.
Cuối cùng, thủ lỉnh lính đánh thuê ở xe đằng trước thoả hiệp, đẩy cửa xe bước xuống, hai tay chầm chậm dơ lên bước xuống xe.
Nhìn loại dáng vẻ yếu thế này khiến cho trong lòng người vô cớ trầm lắng xuống, bất an dần dần nổi lên.
Không biết là để trấn an Yến Tuy hay là ổn định lòng quân, Lục Tiếu liếm liếm môi, dùng một loại ngữ khí của bản thân cũng không cách nào thuyết phục nổi chính mình, mở miệng nói: "Đám lính đánh thuê này hàng năm hành tẩu ở Somalia, nhận qua không ít đơn đặt hàng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Yến tuy ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cô ở công ty vệ sĩ bỏ ra giá cao, chi bỏ ra số tiền đặt cọc lớn, còn có khoản tiền dư còn lại chưa chi trả...
Ý niệm ấy trong đầu vừa loé lên, có một ánh sáng trong đầu cô lướt qua, loại cảm giác ấy giống như là có cái gì đó cô cũng không biết, bị cô xem nhẹ bỏ qua mất.
Cô cau mày, đảo mắt nhìn ra ngoài xe nhìn người Somaila đặc biệt gầy ốm.
Đèn pha ở phía trước sáng rực, vừa vặn để cô nhìn thật rõ ràng.
Làn da hắn ta ngăm đen, đôi mắt kia cũng đục ngầu, cách tấm cửa sổ với màn đêm đen kịt, chỉ có lúc hắn ta di chuyển tầm có thể thấy được hết trong mắt hắn ta, hắc ám phát ra tia u tối.
Bộ đồng phục quân nhân màu xanh trên người không vừa vặn, cổ tay áo rộng thùng thình, bị hắn ta xắn qua loa tới ngang bàn tay. Nắm cán súng, hắn gấp cổ tay áo lên tới cánh tay liền không hề che đậy phơi bày trước mắt Yến Tuy.
Trên cánh tay, hình sắm đó không biết là hình vẽ hay chữ viết.
Thấp thoáng có cái gì đó ở trước mắt dần dần hiện ra rõ nét.
Cô nhớ rõ rồi, từ sân bay xuất phát trên con đường nhỏ cùng chiếc xe bảo an tụ họp, trước khi tiến lên đường quốc lộ, lính đánh thuê dẫn đường từng ở dọc đường từ cửa sổ xe dơ cánh tay ra ra hiệu.
Lúc ấy Yến Tuy cũng không có chú ý, bây giờ nghĩ lại, cánh tay của lính đánh thuê cũng có một hình săm ở vị trí đó.
Một đội lính đánh thuê có kinh nghiệm, làm sao lúc bất thình lình xảy ra nguy hiểm lại có thể bị người ta khống chế được cơ chứ? Hơn nữa, nhìn qua đội ngũ lâm thời của đối phương không hề có "quân kỷ*".
(*Quân kỷ: kỷ luật nhà binh, trong quân đội.)
Thậm chí, ngay cả phản kháng cũng không có, tương đối phối hợp theo.
Cô bỏ ra giá cao thuê vệ sĩ làm thuê, lái xe lại trút bỏ không chịu đi thị hiếu địa phương Somaila, lúc cô muốn khẩu súng phòng thân liền đưa ra giao dịch.
Một ý nghĩ đáng sợ trong đầu cô dần dần hình thành.
Cả trái tim cô đều trầm lắng xuống, bị nước đá lạnh lẽo thấm dần dần tới tận xương tuỷ.
Thật lâu sau, Yến Tuy mới thu hồi ánh mắt, nhìn tên tài xế hơi hơi mỉm cười thúc dục có chút không kiên nhẫn, giọng khàn khàn nói: "Đưa tiền cho hắn ta đi."
Không cho Tân Nha có cơ hội nói ra, cô lại chầm rì rì, giọng điệu tựa như đàm luận chuyện thời tiết nói: "Gọi một cuộc điện thoại cho hạm trưởng, nói chúng ta gặp rắc rối rồi."
Hết chương 2.