Thành Nham vừa đi, anh Dương đã bắt đầu dạy Mục Vãn Vãn như dạy con——
"Em xem em đi, con gái nhà khác ít nhiều gì cũng có một chút tâm cơ, còn em?"
Mục Vãn Vãn vẻ mặt vô tội: "Em thì sao ạ?"
"..." thấy biểu cảm của cô, anh Dương nhất thời không muốn nói gì nữa, khoát khoát tay tỏ ý bỏ cuộc, "bỏ đi bỏ đi, không có gì."
"Cô ấy như vậy rất tốt mà." Bùi Lộ ngồi cạnh Mục Vãn Vãn, đang cùng cô xem trận đấu trên máy tính bảng.
Trận đấu sau trận của bọn cô đến giờ vẫn còn chưa kết thúc, đã vào đến ván ba phân thắng bại.
Anh Dương hỏi: "Dạo này sao cậu cứ chiều theo em ấy thế?"
"Chẳng lẽ anh lại thích một thành viên suốt ngày nghĩ xem làm thế nào để kéo fan, đăng Weibo còn chăm chỉ hơn cả tập luyện?"
"..."
Anh Dương nghe xong, thấy lời anh nói cũng có lí.
"Chuyện người đại diện đã bàn xong rồi à?" Bùi Lộ hỏi.
"Sắp rồi," anh Dương liếc nhìn đồng hồ theo phản xạ, "nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy hôm nữa là có thể kí hợp đồng, nói đến chuyện này... giờ anh phải sang bên tài vụ cái đã."
Bùi Lộ không ngẩng đầu lên: "Vậy anh đi nhanh đi."
"...Đợi anh quay lại, hai chúng ta họp một lát."
"Được," không biết Bùi Lộ có nghe lọt gì không, giục anh, "tạm biệt."
Anh Dương nghi hoặc nhìn hai người đang ngồi trên sô-pha, xoay người rời đi.
Bởi vì Hổ ca phải livestream cho đủ giờ, nên bọn cô lên tầng ba để nói chuyện.
Nghe thấy tiếng anh Dương xuống tầng dưới, Bùi Lộ rời mắt khỏi máy tính bảng, ngước lên, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, chậm rãi lên tiếng: "anh Dương đi rồi."
"Ồ..." Mục Vãn Vãn đáp một tiếng. Ván phân thắng bại này, ADC của một bên cũng lấy Vayne, cô cực kì thích thú, vừa đọc bình luận vừa nghiêm túc xem, hoàn toàn không nghe kĩ lời anh nói.
Do chất tướng, đầu trận Vayne bị đè ép, khán giả trên kênh LOL trước giờ đều không thân thiện gì, bình luận sớm đã cãi nhau ỏm tỏi.
[Hôm nay hai ván Vayne?? Bị điên à, muốn bắt chước Wan thần đến điên rồi sao??]
[Chắc tưởng mình mạnh lắm, kết quả hai ván Vayne đều bị thồn hành, không biết bọn họ có thấy xấu hổ hay không.]
[Vayne này còn gà hơi cả tao, thực lực của tuyển thủ LPL bây giờ đúng là càng lúc càng thụt lùi, đau lòng cho tiền của câu lạc bộ!]
[Vayne của Wan cũng chỉ ở mức trung bình thôi, đám fan này sao cứ thích chém thế? So với hai con gà này cũng kẻ tám lạng người nửa cân, khỏi cười nhạo nhau làm gì!]
[ha ha ha ha bạn ở trên đừng nói lung tung thế chứ, chính miệng người ta nói mà, có thể đánh ngang ngửa với Nham thần đấy!]
"Anh xem cái đám người này," Mục Vãn Vãn chép miệng, nói, "người nào người nấy nói chuyện khó nghe chết đi dược, lần đó em lấy Vayne chắc chắn cũng bị họ chửi rất thảm, không...trận với Song X chắc còn thảm hơn, theo thống kê hơn nửa số mạng hạ gục là do em feed mà."
Cô đang nói thì chợt thấy vai nằng nặng.
Bùi Lộ gác cằm lên vai cô, giọng trầm thấp: "Em để ý đến anh đi mà."
Tai Mục Vãn Vãn tê dại, theo phản xạ quay đầu sang, vừa khéo đụng phải tầm mắt của Bùi Lộ.
Từ sau khi bọn cô xác định mối quan hệ, trừ thường ngày thỉnh thoảng Bùi Lộ có những cử chỉ mập mờ ra, không hề có bước tiến nào nữa cả, đến tận hôm nay, cũng chỉ mới nắm tay thôi—— là lần cô đi làm tóc.
Hai người đều quá bận, Bùi Lộ bị người nhà cảnh cáo, không thể xin nghỉ học thường xuyên như trước, dạo này cứ cách hai ngày là phải đi nghe giảng mấy tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều dành để tập luyện trong trụ sở, lịch quá căng, cả hai đều hận không thể ngủ ít đi một chút.
...Ngay cả thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, hai người cũng phải ở cùng một tầng với ba thành viên còn lại.
Nghĩ kỹ thì đúng thật lâu rồi không có ở riêng với nhau, nhiều lắm cũng chỉ là đấu tập xong, buổi tối trước khi về phòng nói một câu ngủ ngon.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Mục Vãn Vãn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của Bùi Lộ, nhẹ nhàng quét qua cổ của cô.
Con ngươi anh đen láy, thấy cô quay sang, rốt cuộc cũng cười lên: "Người em thơm quá."
Mục Vãn Vãn chớp chớp mắt: "...Em chưa tắm đâu, hôm nay phòng nghỉ vẫn còn ám mùi cơm hộp tiểu Bánh Bao ăn nữa đó."
"Ồ," Bùi Lộ lại ngửi ngửi, "nhưng anh vẫn thấy rất thơm."
...
Đây thật sự là boy ngây ngô đã hỏi cô xem có thể nắm tay hay không ở trên xe ngày hôm đó sao??
Nhịp tim cô tăng tốc, nhớ lại mấy tiết mục về tình yêu có xem gần đây, chợt bừng tỉnh—— chẳng lẽ đây là chiêu thả thính của tiểu Lộ thần??
Lát có khi nào anh ấy sẽ bất thình lình hỏi, anh có thể hôn em được không?
Rồi sau đó sẽ là—— anh có thể vào phòng em được không?
Anh có thể ngủ trên giường em được không?
Anh có thể...
Mục Vãn Vãn nhìn má lúm của Bùi Lộ, lòng đã hoảng loạn lắm rồi, hình tượng của Bùi Lộ đã từ một chú chó con hiền lành ngọt ngào tiến hóa thành một con sói xám bụng dạ đen tối.
Cô thầm lên án đàn ông toàn là đồ háo sắc, trên mặt thì viết rõ hai chữ "mong đợi".
Nhưng, cô đã nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì Bùi Lộ cực kì tự nhiên mà ngẩng đầu lên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô một cái——
Cái hôn này rất nhẹ, cũng rất nhanh, nhưng lại thành công khiến con nai trong lòng cô điên cuồng chạy loạn, cô thậm chí còn cảm nhận rõ được tiếng tim mình đập.
Cô trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới phản ứng lại được.
"Anh, anh..."
"Ừm?" Bùi Lộ hôn xong, ngả vai dựa vào gối đệm, cuối cùng còn liếm liếm môi, giống như một chú chó vẫn còn chưa được cho ăn no, "đúng là rất thơm, vị trái cây."
Mặc dù tim đã sắp vọt ra ngoài rồi, nhưng Mục Vãn Vãn vẫn không khống chế được cái miệng đang há ra của mình: "Ồ...có lẽ là vị của son môi."
Cô nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho đối phương, "son môi này có vị đào."
Bùi Lộ: "Anh không tin."
Mục Vãn Vãn: "Thật mà, em lấy ra cho anh ngửi thử nhé?"
"Không ngửi," tai Bùi Lộ đỏ lên, nói, "...Em cho anh nếm lại đi."
Thôi xong rồi.
Trái tim thiếu nữa đã chết hơn hai mươi năm của Mục Vãn Vãn, gần đây đã từ từ sống lại, và tối nay chính thức! nở hoa!
Giờ thì sắp kết quả luôn rồi!
"Được..."
Cô còn chưa nói xong, phía cầu thang bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề, vừa nghe đã biết cân nặng của người mới đến.
"Nếm? Nếm gì á?" tiểu Bánh Bao chưa thấy người đã thấy tiếng, nhanh chóng xuất hiện ở đầu cầu thang, "thức ăn Nham thần đặt đã giao tới rồi, xuống cùng ăn đi!"
Đóa hoa nhỏ trong lòng bị tiểu Bánh Bao bứt xuống giẫm nát dưới chân, Mục Vãn Vãn quay phắt lại nhìn anh ta chằm chằm, buột miệng: "...Gọi điện không được à? Anh lên tận đây làm gì?"
Tiểu Bánh Bao mặt vô tội—— anh có lòng tốt lên nhắc họ xuống ăn cơm, sao lại bị chửi thế này?
"Có gọi rồi, nhưng điện thoại của hai người đều để dưới lầu, nếu không anh cũng lười phải lên gọi! Leo cầu thang mệt lắm đó!"
"Anh cũng nên đi lại nhiều hơn đi." Mục Vãn Vãn nói.
Chỗ bên cạnh nhẹ bẫng, Bùi Lộ đứng dậy: "Đi thôi, xuống ăn cơm."
"......Ồ."
Trong lòng Mục Vãn Vãn đã đập tiểu Bánh Bao túi bụi rồi, nhưng trên mặt thì vẫn vờ như rất bình tĩnh, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo sau Bùi Lộ.
Mới đi được hai bước, Bùi Lộ đột nhiên khựng lại, sau đó cánh tay nhẹ nhàng đưa ra sau, xòe tay về phía cô.
Tim Mục Vãn Vãn nảy lên, lập tức đi hai bước lên trước, để ngón tay của mình vào lòng bàn tay anh.
Tiểu Bánh Bao đi đầu, lảm nhảm liên tục, không hề hay biết hành động của hai người phía sau: "Nham thần đặt món Nhật cho chúng ta đấy, đắt cực! Mấy năm trước tiền lương của TS hình như đâu được bao nhiêu? Nham thần ra nước ngoài phát tài rồi sao? Cũng phải, ban nãy tôi thấy xe anh ấy lái còn là BMW, đúng rồi tiểu Lộ, chiếc xe của cậu mua bao nhiêu tiền thế? Đã tiêu sạch tiền thưởng đồng ý gia nhập đội rồi có đúng không? Tôi cũng muốn mua xe, nhưng không rành lắm..."
"Bánh Bao." Bùi Lộ bất thình lình gọi anh ta.
"Gì?"
"Trước giờ cậu vẫn luôn nói nhiều như vậy à?"
Tiểu Bánh Bao dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt đau thương: "...tiểu Lộ, cậu thay đổi rồi, ngày trước cậu sẽ không nói tôi như vậy đâu... hai người dính sát vào nhau như vậy làm gì hả?"
Mục Vãn Vãn bị anh ta chọc cười, tìm đại một lí do: "Lạnh, dựa gần cho ấm."
"Ồ," Bánh Bao quay đầu, tiếp tục lảm nhảm, "tôi muốn mua một chiếc xe cho mẹ, cậu tư vấn cho tôi được không..."
Bùi Lộ tự động bỏ qua lời anh ta nói, tăng thêm lực nắm lấy tay Mục Vãn Vãn.
Thời gian này, bọn anh cứ như lúc còn chưa yêu nhau, cùng nhau tập luyện, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau livestream, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Dù anh chưa yêu bao giờ, nhưng anh vẫn biết, nó không giống như của bọn anh.
Anh suýt nữa còn tưởng rằng cô hối hận rồi.
Bình thường anh nhìn chuyện gì cũng đều rất lý trí, chỉ duy nhất...với cô là không được.
Nhớ lại cảm giác nơi môi cô, yết hầu Bùi Lộ khẽ động, kìm chế ý nghĩ bất thường kia lại.
**
Hợp đồng đại diện mới của Du Long rốt cuộc cũng thương thảo xong, mấy ngày sau, sáu người cùng xuất phát đến công ty Du Long, kí kết hợp đồng liên quan.
Mọi người không ngờ rằng, Bùi Hải lại đích thân đến bàn hợp đồng với họ.
Ngồi trong phòng họp cấp cao, anh Dương không nhịn được mà oán thầm—— anh chạy đi chạy lại nhiều lần như vậy, chưa gặp được Bùi Hải một lần nào, mỗi lần bàn chuyện hợp tác với anh cũng đều là người phụ trách có khuôn mặt vừa nghiêm vừa dữ.
Cũng phải, dù sao thì lần này cũng có Bùi Lộ tới mà.
Bùi Lộ là em trai ruột của ông chủ nhà tài trợ, chuyện này trừ anh Dương ra, những người khác đều không hề hay biết. Mọi người đều bận rộn tập luyện thi đấu, làm gì có tâm tư mà suy nghĩ nhiều như vậy, lại thêm Bùi Lộ không để lộ chuyện mình là con nhà có điều kiện, trừ chiếc xe điện Bùi Hải nhất quyết đưa tới ra thì chưa từng tiêu xài hoang phí, đám đàn ông đầu óc đơn giản thì lại càng không biết được.
Thế nên đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu, rốt cuộc sao Trần Hòa lại biết được.
"Lúc qua đây tôi có nhìn thấy một quán thịt nướng, vừa hay có thêm một khoản thu mới, lát chúng ta qua đó ăn mừng đi?" tiểu Bánh Bao xoa xoa tay, nói.
Bùi Lộ quay sang hỏi người bên cạnh: "Thịt nướng, muốn ăn không? Lần trước không ăn được món Trần Kí, không thì lát tiện đường đưa em đi ăn nhé?"
"Thôi, xa quá," Mục Vãn Vãn nói, "ăn thịt nướng cũng được."
"Ồ," Bùi Lộ gật đầu, giờ mới trả lời tiểu Bánh Bao, "vậy thì ăn thịt nướng đi."
Tiểu Bánh Bao: "......?"
Cửa chính mở ra, Bùi Hải mặc một thân đồ vest, sải bước tiến vào.
Mục Vãn Vãn chào hỏi theo mọi người, tầm mắt quét qua lại giữa papa nhà tài trợ và tiểu Lộ thần.
Hai người này...sao nhìn hơi hao hao nhau nhỉ?
Mục tiêu của Bùi Hải rất rõ ràng, vừa vào đã tập trung vào Mục Vãn Vãn, sau khi đứng vững rồi thì nở nụ cười nói với cô.
"Chào em, anh là Bùi Hải, anh..." nói được một nửa, Bùi Hải sực nhớ ra em trai mình không muốn bị lộ thân phận, sợ sẽ khiến đồng đội không thoải mái, anh ta khựng lại rồi nói tiếp, "anh là tổng giám đốc của Du Long, anh vẫn luôn rất tò mò về em, rốt cuộc lần này cũng có cơ hội được gặp mặt."
Trong nháy mắt, những người không rõ nội tình đều đồng loạt nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.
Mục Vãn Vãn: "..."