Thẩm Duệ liếc cô ta, giống như không chú ý sắc mặt cứng đờ kia, cầm tờ báo lên đọc. Tống Nhược Kỳ bị hành động này của anh hù dọa toát mồ hôi lạnh, duỗi tay muốn cướp lấy tờ báo nhưng lại cảm thấy bản thân như vậy chẳng khác gì chưa đánh đã khai.
Bức hình chỉ chụp được bóng dáng, cô ta lại mặc áo khoác có mũ màu đen, còn đội mũ lưỡi trai, bóng lưng rất giống Tống Hân Nghiên. Trừ khi là chính chủ, nếu không hiếm khi có người liên tưởng người trong bức ảnh này với cô ta.
Rõ ràng cô ta đã sợ tới mức chết khiếp, lại cố tình giả vờ như không có việc gì, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Ủa, đây không phải là Hân Nghiên với Diệp Thần à? Em ấy mang thai rồi? Đây là chuyện vui đó! Bụng em ấy chẳng có động tĩnh gì suốt năm năm, mấy hôm trước chị cả cứ nhắc mãi, chắc lần này chị ấy vui lắm.”
Sắc mặt Thẩm Duệ lạnh nhạt, không có gì biểu cảm gì, ánh mắt dừng trên người cô ta vừa trầm tĩnh vừa sâu xa khó đoán. Da đầu Tống Nhược Kỳ tê dại, trong lòng chột dạ, lúc cô ta suýt không giả vờ nổi thì anh thản nhiên rời mắt, bỏ tờ báo sang một bên, cầm tập tài liệu, nói: “Nhược Kỳ, anh chuẩn bị đi công tác.”
“Vậy anh đi công tác đi, em ở nhà chờ anh.” Tống Nhược Kỳ lập tức thốt lên, thậm chí cô ta còn quên mất mục đích tới nơi này, hoảng sợ cầm lấy túi xách vứt trên sô pha, vội vàng xoay người bước ra ngoài phòng làm việc.
Tay cô ta vừa mới nắm lấy chốt cửa, giọng nói trầm thấp của Thẩm Duệ đã vang lên bên tai: “Nhược Kỳ, sao anh phát hiện bóng dáng này lại rất giống em nhỉ?”
Tống Nhược Kỳ không nhớ rõ bản thân bước ra khỏi phòng làm việc như thế nào, chỉ cảm thấy mỗi một bước chân đều giống như giẫm lên bông, cả người mềm nhũn không có sức lực. Thẩm Duệ nói xong câu đó thì vùi đầu vào công việc, không cho cô ta bất cứ cơ hội giải thích nào.
Giờ khắc này, cô ta bỗng nhiên phát hiện bản thân không hề hiểu biết Thẩm Duệ. Anh nhìn thì đơn giản nhưng thật ra lại thâm sâu khó đoán, hệt như một đầu dã thú đang ẩn núp, không biết khi nào sẽ lộ ra răng nanh bén nhọn.
Phòng làm việc vang lên tiếng khép cửa rất nhỏ, tầm mắt của Thẩm Duệ rời khỏi đống tài liệu, dừng lại phía trên tờ báo, ánh mắt trở nên ngày càng sâu thẳm.
Lúc Tống Nhược Kỳ ngồi vào trong xe thì như bị rút hết sức lực, cả người ướt đẫm hệt như mới được vớt ra từ trong nước. Cô ta run rẩy cầm điện thoại di động, quẹt vài lần mới mở khóa thành công. Điện thoại được kết nổi, cô ta run run gọi một tiếng “Diệp Thần”, bên kia đã cúp máy, cô ta gọi lại, anh ta đã tắt máy.
Tống Nhược Kỳ vừa tức vừa vội, hiện tại đang thời điểm then chốt, Diệp Thần lại muốn ầm ĩ với cô ta?
Cô ta không gọi được cho Đường Diệp Thần, chỉ có thể gọi cho bà Tống, lúc này chỉ có mẹ có thể giúp cô ta. Điện thoại còn chưa mở khóa thì âm thanh thông báo đã vang lên, cô ta nhìn thoáng qua tin nhắn phía trên, vội vàng bấm mở, bật khóc nức nở.
Sáng nay bà Tống hẹn người đi làm đẹp, buổi chiều về đến nhà nhìn thấy báo thì sợ tới mức suýt nữa lên cơn nhồi máu cơ tim. Bà ta vội vàng gọi điện cho Tống Nhược Kỳ, vốn dĩ định răn dạy cô một trận, kết quả nghe thấy cô ta khóc nức nở thì cũng hoảng sợ.
“Khóc cái gì mà khóc? Sao hai đứa lại không cẩn thận như thế, để phóng viên chụp được ảnh. Cũng may chỉ là cái bóng ưng, nếu chụp được chính diện, Như Lai Phật Tổ cũng không cứu được mấy người.” Cuối cùng bà Tống vẫn không nhịn được trách móc nói.
Tống Nhược Kỳ vô cùng hoang mang lo sợ, đặc biệt là câu nói kia của Thẩm Duệ, thật sự khiến cô ta đứng ngồi không yên: “Mẹ, Thẩm Duệ anh ấy… Hình như anh ấy đã nghi ngờ con rồi, anh ấy nói bóng dáng kia giống con. Mẹ, mẹ, làm sao bây giờ?”
Bà Tống nhíu chặt mày, bản thân bà ta cũng hoảng sợ, quở trách con gái: “Con hoảng cái gì mà hoảng? Hiện tại con đang ở nơi nào, lập tức quay về, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.”
Tống Nhược Kỳ giống như tìm được người có thể tin cậy, dần dần bình tĩnh lại: “Con đang ở dưới bãi đỗ xe tập đoàn Thẩm thị, lập tức lái xe trở về đây.”
“Đừng lái xe, không an toàn, con ngồi xe taxi trở về đi.” Bà Tống dặn dò.
Rõ ràng trạng thái hiện tại của Tống Nhược Kỳ không thích hợp lái xe, cô ta cúp điện thoại, cầm túi xách xuống xe, chạy ra ven đường bắt một chiếc taxi, hoang mang rối loạn chạy về nhà.
Bà Tống ngắt điện thoại, trái lo phải nghĩ đều cảm thấy không ổn. Thẩm Duệ là người nào chứ, mười lăm tuổi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm, hai mươi tuổi bộc lộ tài năng ở phố Wall, hai mươi lăm tuổi về nước thành lập công ty, giành lại Thẩm thị, biến tập đoàn chỉ còn lại cái vỏ rỗng phát triển vượt bậc, hai tám tuổi vinh dự nằm trong danh sách tỷ phú của Forbes.
Một người đàn ông như vậy, nếu không tàn nhẫn độc ác, sao có thể đi đến vị trí ngày hôm nay. Hiện giờ anh ba mươi tuổi, trưởng thành phong độ, lòng dạ sắc bén thâm sâu. Múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh chẳng khác gì vung đao trước mặt Quan Công, thật là buồn cườilà.
Nhà họ Tống không đắc tội nổi người như vậy.
Bà ta suy nghĩ một lát, gọi điện cho Tống Hân Nghiên, mới vừa kết nối đã không hề khách khí nói: “Mày lập tức cút về đây cho tao, ngay lập tức!!!”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, nhìn tờ báo trên bàn làm việc, lạnh lùng cười. Bà Tống kêu cô trở về, muốn làm cái gì, cô dùng ngón chân đầu cũng đoán được. Nếu bọn họ biết hai ngày này cô đều ở bên cạnh Thẩm Duệ, không biết sắc mặt sẽ đặc sắc như thế nào.
Tống Hân Nghiên không nhịn được ác độc tưởng tượng, Tống Nhược Kỳ, chị cũng có ngày hôm nay? Không phải chị rất kiêu ngạo, muốn thỏa mãn Đường Diệp Thần à, không phải chị còn muốn sinh con nối dõi tông đường cho anh ta hả, vậy chị sợ cái gì?