Trong phòng bệnh viện trung tâm thành phố C, Tống Hân Nghiên đưa bác sĩ ra và xoay người trở lại trước giường bệnh, cô nhìn Thẩm Duệ đang yên lặng nằm trên giường bệnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc anh lên xe đã có sự khác thường, nếu cô không giận dỗi anh, có lẽ cô sẽ phát hiện sớm, không đến mức khiến anh ngất xỉu ở sân bay.
Cô nhìn chất lỏng từ từ nhỏ giọt trong ống truyền dịch, nhẹ nhàng oán giận: “Anh nói đi, anh cố chấp làm cái gì chứ? Nếu anh ngất xỉu trên máy bay, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Duệ đang hôn mê đương nhiên không thể nào trả lời cô, cô ngồi xuống ghế dựa. Ánh mắt của cô đảo một vòng trong phòng bệnh, một lần nữa rơi vào trên người người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, ngũ quan góc cạnh sâu sắc rõ ràng. Lúc tỉnh, đôi mắt phượng đen nhánh kia chăm chú nhìn cô, thường thường sẽ khiến cô có cảm giác ngượng ngùng giống như không mặc quần áo vậy.
Giờ phút này anh ngủ thiếp đi, ngũ quan vốn lạnh lùng cũng dịu dàng hẳn, lại giống như một đứa trẻ không biết sự đời.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, mới ý thức được mình lại nhìn chằm chằm anh hồi lâu. Cô cầm lấy điện thoại di động, khi nhìn thấy số điện thoại, cô giật mình và đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh.
Đi ra khỏi phòng bệnh, cô ấn nút trả lời, giọng điệu có chút lạnh nhạt: “Có việc gì?”
“Không có việc gì thì anh không thể gọi điện cho vợ anh à?” Giọng nói Đường Diệp Thần tràn đầy mỉa mai, hôm qua lúc Hàn Mỹ Hân đưa đơn ly hôn cho anh ta, anh ta tức giận đến nỗi muốn giết người, gọi điện thoại cho cô thì lại tắt máy, đến công ty cô thì họ nói cô đi công tác. Anh ta gọi điện thoại hai ngày trời cuối cùng cũng liên lạc được, trái tim kinh hoàng kia vẫn chưa trở về chỗ cũ, đã nghe thấy giọng nói cọc cằn của cô, anh ta lập tức tức giận.
Tống Hân Nghiên im lặng vài giây, nói: “Nếu anh không có việc gì, vậy thì tôi cúp máy.”
“Tống Hân Nghiên!” Đường Diệp Thần tức giận đến giậm chân: “Hai ngày rồi cô không về nhà, đã chạy đến chỗ quỷ quái nào rồi, cô còn biết cô là người đã có chồng không?”
Tống Hân Nghiên nhìn hình ảnh tuyên truyền trên bức tường trước mặt, trong lòng rất khó chịu, bọn họ luôn như vậy, lúc ở cùng một chỗ thì không thể nói chuyện hòa hợp được, gọi điện thoại cũng không thể nói chuyện vui vẻ gì.
Thấy cô không nói gì, Đường Diệp Thần lại hạ thấp giọng điệu: “Hân Nghiên, cô bảo Hàn Mỹ Hân đưa đơn ly hôn tới đây là có ý gì?”
Đường Diệp Thần cho rằng lần trước cô nói ly hôn chỉ là hù dọa anh ta. Nhưng khi anh ta nhìn thấy chữ ký trong đơn ly hôn Hàn Mỹ Hân đưa tới, trong nháy mắt anh ta bắt đầu hoảng hốt. Cô đã từng nói, cô sẽ ở bên cạnh anh ta cả đời cầu xin anh ta tha thứ, anh ta còn chưa tha thứ cho cô, làm sao cô có thể bỏ dở nửa chừng chứ?
“Trong đơn ly hôn đã viết rõ ràng, Diệp Thần, chúng ta ở bên cạnh nhau dây dưa năm năm cũng đủ lâu rồi, chúng ta buông tha cho nhau đi.”
“Cô nói tôi buông tha sao? Tôi buông tha cho cô, vậy ai sẽ buông tha cho tôi đây? Tống Hân Nghiên, năm năm nay, cô có biết tôi ghét cô cỡ nào không? Cô biết gì không? Tôi hận cô chán ghét cô, muốn làm tổn thương cô, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn ở gần bên cạnh cô. Tôi hận bản thân mình như thế này, lại càng hận cô hơn vì đã khiến tôi trở nên như bây giờ. Năm năm, cho dù tôi có hận cô, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông tha cho cô, bây giờ cô lại đến nói với tôi hãy buông tha sao?”
Giọng nói tràn đầy oán hận của Đường Diệp Thần giống như một lưỡi dao sắc bén cắm vào trái tim cô, cô lảo đảo lùi lại hai bước, mãi đến khi sau lưng chạm lên vách tường lạnh lẽo, cô mới dừng lại.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hư không, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, năm năm trước, tôi không thể lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình, thực xin lỗi vì đã khiến anh hận tôi, ghê tởm tôi nhiều năm như vậy. Vì vậy, chúng ta hãy ly dị đi.”
Đường Diệp Thần nắm chặt điện thoại di động, trong mắt bắn ra ánh sáng tàn ác, nếu Tống Hân Nghiên đứng trước mặt anh ta, anh ta nhất định sẽ bóp chết cô, anh ta giận dữ nói: “Cô đừng có mơ!”