Thẩm Duệ nhận báo cáo giám định, chỉ là vài trang giấy mỏng thôi nhưng anh lại cảm thấy rất nặng nề. Trước mắt anh hiện lên hình ảnh vết thương thê thảm của cô gái và vẻ mặt cẩn thận lấy lòng anh. Trong nháy mắt anh đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng lại giống như trống rỗng không nghĩ được bất cứ điều gì cả.
Anh tìm em gái chứ không phải làm từ thiện, anh không thể nhận bừa quan hệ huyết thống, tùy tiện mang một cô gái trở về, sau đó để Tiểu Lục chân chính lưu lạc bên ngoài.
Anh nhắm chặt mắt, lúc mở ra, hai mắt lộ rõ vẻ kiên định. Anh bóc phong thư, cầm một tờ giấy rất mỏng, bên viết đầy chữ. Ánh mắt anh nhìn xuống dòng kết quả cuối cùng.
Lúc nhìn thấy dãy số đó, anh nheo mắt lại. Kết quả này vừa nằm trong vừa nằm ngoài dự liệu của anh. Lúc này, anh cũng không rõ bản thân mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là nặng nề thêm nữa.
Cô gái đó không phải Tiểu Lục, vậy Tiểu Lục thật sự ở đâu? Vì sao cô ấy lại có đồng tâm kết lưu ly? Cô ấy là ai?
“Chu Vệ, cô ấy không phải Tiểu Lục.” Thẩm Duệ thở dài một hơi, anh cũng không cảm thấy quá thất vọng, có lẽ trong thâm tâm của mình anh không tin Tiểu Lục sẽ như vậy, cô sẽ không mặc cho người khác bắt nạt tới tình trạng này.
Chu Vệ tự trách: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, hại anh uổng công rồi.”
Thẩm Duệ buông tay nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đám mây trôi dạt trên bầu trời xanh biếc, giống như cây bông mềm mại uyển chuyển. Anh lắc đầu nói: “Tìm bao nhiêu năm như vậy, tôi đã sớm quen với việc nhận lại thất vọng rồi, không sao đâu Chu Vệ.”
“Vâng thưa Tổng giám đốc, vậy cô gái kia nên xử lý thế nào?” Chu Vệ tìm một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên anh tìm thấy một người có đồng tâm kết lưu ly, thậm chí ngay cả độ tuổi và năm thất lạc đều giống hệt với Tiểu Lục.
“Giúp cô ấy tìm ba mẹ ruột, đưa cô ấy về cạnh ba mẹ của mình. Ngoài ra, cậu tạm thời dừng chuyện tìm Tiểu Lục lại, về nghỉ ngơi một thời gian rồi lại tìm tiếp.” Thẩm Duệ vỗ vỗ vai anh, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh.
Chu Vệ nhìn theo bóng lưng của Thẩm Duệ, chỉ hận bản thân mình vô dụng. Tìm nhiều năm như vậy nhưng lại không tìm được tin tức của Tiểu Lục, anh thật sự không xứng với kỳ vọng mà Thẩm Duệ dành cho anh.
Thẩm Duệ đi tới ngoài phòng bệnh, anh cúi đầu nhìn kết quả giám định trong tay, nghĩ một lúc, anh xé nát báo cáo rồi ném vào thùng rác. Anh đẩy cửa bước vào, cô gái ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Duệ ngồi xuống cạnh giường, cầm quả táo lên tiếp tục gọt. Anh gọt xong vỏ táo đưa cho cô, nhìn cô vui vẻ ăn, cổ họng anh giống như bị nghẹn lại, anh khẽ nói: “Tiểu Tinh, ba ngày trước, anh đã thấy tóc của em để giám định DNA, chúng ta không có quan hệ huyết thống, em không phải em gái của anh.”
Quả táo đang gặm dở bị lăn xuống giường rồi rơi trên mặt đất, cô nhìn anh với vẻ mặt vỡ vụn: “Anh nói gì cơ?”
“Chúng ta không có quan hệ huyết thống.” Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt phượng đen nhánh có chút day dứt: “Anh đã dặn dò Chu Vệ tìm ba mẹ ruột cho em, tìm thấy sẽ mang em về với ba mẹ.”
Tiểu Tinh không ngờ mình tỉnh mộng nhanh như vậy, cô cũng biết bản thân mình có khả năng không phải em gái của anh, anh vừa đẹp trai lại có tiền như vậy, làm sao cô có thể là em gái của anh được? Nhưng cô vẫn bỏ mặc để đắm chìm trong giả tưởng, nước mắt cô tràn ra: “Anh, không phải anh đã nói anh là anh trai của em ạ? Sao bây giờ lại không phải rồi?”
“Là cấp dưới của anh nhầm lẫn, anh sẽ giúp em tìm lại cha mẹ ruột, xin lỗi, để em hiểu nhầm rồi.” Anh biết cảm giác hụt hẫng khó chịu thế nào, anh thấy mình rất có lỗi.
Tiểu Tinh bịt tai khóc lớn lên: “Không, anh chính là anh trai của em, chúng ta là anh em, anh, anh đừng bỏ em, em rất nghe lời, em sẽ không phung phí tiền của anh nữa, xin anh đừng vứt bỏ em.”
Thẩm Duệ đau đầu, anh nhéo mi tâm. Là do anh quá chủ quan, chưa lấy được báo cao giám định đã nhận cô là em gái, anh nói: “Tiểu Tinh, em yên tâm, anh sẽ cho người tìm lại ba mẹ ruột của em, cũng sẽ giúp em ly hôn với người đàn ông kia, sau này anh ta sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của em nữa, em không cần sợ, cũng không cần lo lắng mai sau.”
Tiểu Tinh không nói gì, chỉ khóc. Thẩm Duệ hết sức đau đầu, hồi lâu sau tâm trạng của Tiểu Tinh mới dần bình tĩnh lại. Cô lau nước mắt, vành mắt đỏ ửng nhìn Thẩm Duệ, cô nói: “Xin lỗi, vừa rồi em thất lễ quá.”
Thẩm Duệ thở dài một tiếng, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Tiểu Tinh, người nên nói xin lỗi là anh, có một chuyện anh muốn hỏi em, vì sao trong tay em lại có đồng tâm kết lưu ly?”
Tiểu Tinh hoảng sợ rụt tay lại, ánh mắt không dám nhìn về phía Thẩm Duệ, cô rụt rè nói: “Từ nhỏ em đã mang theo bên người, có lẽ là không đáng tiền nên bọn bắt cóc mới không mang đi bán. Lần đầu tiên em về nhà chồng, mẹ chồng chê đồ đạc của em đen đủi muốn ném đi, sau đó mới phát hiện em có chuỗi đồng tâm này. Em bị chồng dọa sợ nên muốn đem chuỗi lưu ly mang đi cầm cố, xem có thể kiếm được chút tiền để chạy trốn hay không, khi đó em đã gặp được anh Chu.”
Thẩm Duệ nhìn Tiểu Tinh bằng ánh mắt thâm trầm: “Tiểu Tinh anh hy vọng em nói sự thật.”
“Anh…anh Thẩm, em nói thật.” Tiểu Tinh nhìn Thẩm Duệ, giây phút ánh mắt chạm nhau, cô đã thua trận, lắp bắp nói: “Em không lừa anh thật mà.”
“Anh biết rồi.” Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô mấy phút sau đó anh đứng dậy, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, anh nói: “Nếu em nhớ ra cái gì thì có thể gọi điện cho anh.”
Tiểu Tinh ngơ ngác nhìn tấm danh thiếp, chữ bên trên được in mạ vàng, chức vụ của Thẩm Duệ là CEO của Thẩm thị, trong lòng cô âm thầm khiếp sợ.
Thẩm Duệ lại rút ra một tờ chi phiếu, điền một dãy số lên, sau đó anh đưa chi phiếu cho cô nói: “Tiểu Tinh, em nhận lấy chi phiếu, sau khi ra viện thì bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
Thấy Tiểu Tinh nhận chi phiếu, anh xoay người đi về phía cửa phòng bệnh. Tiểu Tinh nhìn dãy số phía trên, rõ ràng anh biết cô không phải là em gái của anh, nhưng vì sao anh vẫn cho cô tiền, còn giúp cô tìm lại ba mẹ ruột? Cô vội vàng gọi với theo: “Anh Thẩm, thật ra đồng tâm kết lưu ly này không phải em đeo từ nhỏ.”
Thẩm Duệ dừng bước chân, anh quay đầu nhìn cô nhưng không nói gì, Tiểu Tinh cúi đầu, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em đã lừa anh, đồng tâm kết lưu ly này là do em nhặt được.”
“Em nhặt được ở đâu?”
“Em cũng không nhớ nữa, bởi vì thấy đẹp nên em đã giữ lại. Còn nữa, anh Thẩm, em không thể nhận tiền của anh được, mấy ngày nay anh đã mua cho em rất nhiều đồ, cũng tiêu tốn của anh không ít tiền. em không thể nhận thêm tiền của anh nữa.” Tiểu Tinh cầm chi phiếu đưa cho anh, mặc dù số tiền có thể đủ cho cô sống một cuộc sống tốt nhưng cô không thể lấy của anh.