"Tôi đã bảo anh đặt vé máy bay. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Chu Vệ không còn cách nào khác, xoay người ra ngoài gọi điện thoại đặt vé máy bay, Thẩm Duệ nhìn cô gái, niềm vui và sự phấn khích từ từ dịu xuống, anh nhìn xuống nút đồng tâm trên tay, và sau đó nhìn vào các nét mặt bình thường và thanh tú của cô gái, cô ấy trông khác hẳn với họ.
Anh nhớ Tiểu Lục có một đôi mắt phượng giống hệt anh, nhưng cô gái trước mặt anh thì không, đôi mắt của cô ấy rất nhỏ, cho dù cố mở ra thì cô ấy vẫn hơi bị híp.
Anh từ từ bình tĩnh lại, có lẽ nên đợi xét nghiệm ADN huyết thống rồi mới đưa cô về. Bằng không, anh hấp tấp đưa cô ấy trở về như vậy, nếu cuối cùng cô ấy không phải là Tiểu Lục, không phải khiến ông cụ Thẩm và Thẩm Ngộ Thụ mừng hụt sao?
Cô gái bất an nhìn anh, "Anh ơi, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Thẩm Duệ lắc đầu nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, khi nào em khỏe lên, anh sẽ đưa cô đến trung tâm thương mại mua quần áo.” Bộ quần áo cô ấy đang mặc đầy những mảnh vá, trông thật đáng thương.
“Vâng.” Cô gái gật đầu, Thẩm Duệ giúp cô ấy nằm xuống, vươn tay kéo chăn bông cho cô ấy, anh nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, anh ở đây với em.”
Cô gái cứ nhìn anh chằm chằm, như sợ anh biến mất. Mỗi lần bị gia đình bạo hành, cô ấy lại mơ tưởng về việc người thân của mình tìm thấy mình, cô ấy lại mơ tưởng rằng mình là con gái của một gia đình giàu có, hiện giờ thật sự có một người anh trai giàu có tìm đến, cô ấy lại cảm thấy không chân thật, cô ấy có phải là em gái của anh không? Tại sao anh đẹp trai như vậy mà cô ấy lại bình thường như vậy?
Tiếng thở đều đều phát ra từ trên giường, Thẩm Duệ thu hồi ánh mắt, nhìn nút đồng tâm trong lòng bàn tay, một lúc sau, anh mới đứng dậy, cúi người tới gần cô gái, vươn tay vén một sợi tóc trên mặt cô, sau đó quay người bước ra ngoài.
...
Trong khách sạn, Đổng Nghi Tuyền bận rộn trong bếp nhỏ, còn Tống Hân Nghiên thì ngồi trên ghế sô pha bên ngoài xem TV. Nghe thấy tiếng động vang lên từ phòng bếp, cô không thể ngồi yên nữa, đứng dậy đi đến phòng bếp, "Có cần con giúp gì không?"
Đổng Nghi Tuyền đang vội vàng chuẩn bị bữa tối, vừa thấy cô bước vào đã vội vàng lau tay, đuổi cô đi rồi nói: "Con ra ngoài xem TV đi, mùi khói dầu nồng nặc, sẽ khiến con khó chịu đó.”
Tống Hân Nghiên nhìn Đổng Nghi Tuyền, người đang rất xấu hổ trước mặt cô, bà ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vì nấu cơm cho cô mà khiến bản thân mình chật vật như vậy. Cô cảm thấy trong lòng ấm áp, “Để con làm đi.”
"Không, không cần đâu, tối nay mẹ sẽ làm bữa tối cho con. Đi xem TV đi. Nếu con đói, hãy ăn một chút đồ ăn nhẹ. Bữa tối sẽ xong sớm thôi." Đồng Nghi Tuyền đẩy cô ra khỏi bếp, mặc dù cô vẫn không muốn mẹ, nhưng bà ta vẫn bằng lòng bù đắp cho cô, đã đủ khiến cô cảm thấy mỹ mãn rồi.
Tống Hân Nghiên bị bà ta đẩy ra khỏi phòng bếp, cửa phòng bếp đóng lại trước mặt, cô bất lực xoay người bước lại sô pha ngồi xuống. Đúng lúc này, trong phòng vang lên một tiếng "bíp", cô quay đầu nhìn, liền thấy Phùng Trinh Trinh đang đẩy cửa vào.
“Chị Hân Nghiên, chị đến rồi, chắc dì rất vui phải không?” Phùng Trinh Trinh ngạc nhiên nhìn cô, cũng không gọi cô là cô Tống nữa, cô ta nhỏ hơn Tống Hân Nghiên ba tuổi, nên gọi cô là chị mới đúng.
Tống Hân Nghiên cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, cô vuốt tóc và cười nhẹ. Phùng Trinh Trinh bước đến và ngồi xuống ghế sofa. Cô ta nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, nói, "Dì đang nấu ăn sao?"
"Ừm."
Phùng Trinh Trinh nghe vậy, vẻ mặt của cô ta như thể sắp trải qua một thảm họa, cô ta cầm đồ ăn nhẹ trên bàn cà phê đưa cho cô, "Chị Hân Nghiên, ăn chút đồ ăn nhẹ trước đi, nếu không em đảm bảo lát nữa chị sẽ không thể nào nuốt nổi đâu.”
Tống Hân Nghiên không quen với việc Phùng Trinh Trinh thân thiết với cô như vậy. Dù sao thì trước đây họ cũng không hợp nhau lắm, nhưng Phùng Trinh Trinh không bận tâm chút nào. Cô ta nhét đồ ăn nhẹ vào tay cô và nói, "Tin em đi , kỹ năng nấu ăn của dì tôi thực sự rất bình thường."
Kỹ năng nấu nướng của Đổng Nghi Tuyền không phải là bình thường, mà là rất kinh khủng.
Một giờ sau, khi họ đang ngồi vào bàn ăn và nhìn những thứ sặc sỡ trên đĩa, Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt như gặp thảm họa của Phùng Trinh Trinh từ đâu mà ra. Cô thực sự không ngờ Đổng Nghi Tuyền trông sắc sảo và mạnh mẽ, tài nấu ăn của bà ta lại cực kỳ tệ như vậy.
Đồng Nghi Tuyền ngồi trên ghế giữa, thấy bọn họ không động đũa, có chút ngượng ngùng nói: "Tài nấu nướng của mẹ hình như không được tốt lắm. Hay là vứt đi rồi gọi đồ ăn ngoài đi."
Tống Hân Nghiên nhớ tới bộ dáng bận rộn trong bếp vừa rồi, vội vàng nắm lấy cổ tay bà ta, nhìn thấy trên mặt cô có thứ gì đó đen kịt, có những hạt mồ hôi lăn dài trên má, cô lắc đầu nói: "Không, ăn đi."
Đây là lần đầu tiên Đổng Nghi Tuyền nấu cơm cho cô, cô lẳng lặng cầm đũa lên, cầm đũa đưa món ăn vào miệng, Đổng Nghi Tuyền muốn ngăn lại, "Hân Nghiên..."
Tống Hân Nghiên nhai rồi nuốt xuống, món ăn trông có vẻ không được đẹp mắt, nhưng mùi vị miễn cưỡng cũng có thể ăn được, chỉ là hơi mặn. Cô lại đưa một miếng sườn vào miệng, mùi vị của sườn rất lạ, cô vẫn cố gắng nuốt xuống.
Không biết có phải là quá mặn không, nước mắt cô rơi xuống, Đổng Nghi Tuyền lập tức hoảng sợ, "Hân Nghiên, có phải là không ngon không, con đừng ăn nữa, đừng tự ép mình."
Tống Hân Nghiên lắc đầu, nước mắt rơi càng gấp gáp, cô vươn tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng khẩn trương, "Không, rất ngon, có vị cơm mẹ nấu."
Đổng Nghi Tuyền nghẹn ngào, đầy tội lỗi với cô, hai mắt nóng bừng và ươn ướt, "Hân Nghiên, nếu con thích ăn, sau này mẹ anh sẽ làm cho con ăn mỗi ngày."
Phùng Trinh Trinh cảm thấy kinh hoàng, "Dì đừng làm hỏng dạ dày của chị Hân Nghiên, cho chị ấy ăn thứ kinh khủng như vậy mỗi ngày, dì muốn chị ấy phải nhập viện sao?"
Tống Hân Nghiên gật đầu, "Được."
Cô cầm đũa lên tiếp tục ăn, Đổng Nghi Tuyền khẽ thở dài đưa một chiếc đũa vào miệng, nhai được hai lần, vẻ mặt bà ta thay đổi, mùi vị rất lạ, bà ta nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng bếp nôn ra, sau đó vội vàng bước lại, "Hân Nghiên, đừng ăn, nó quá tệ, lẽ ra mẹ không nên đòi nấu cơm cho con ăn."
Tống Hân Nghiên không quan tâm chút nào, cô cầm bát lên ăn, dù cơm cũng còn chưa chín kỹ nhưng cô vẫn ăn sạch sẽ. Nhìn thấy vậy, Đổng Nghi Tuyền nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ ngốc nghếch, khó ăn như vậy mà con cũng nuốt trôi được sao?”
Tống Hân Nghiên rơm rớm nước mắt, cô đặt bát xuống, nói: “Con xin lỗi, con về trước đây.” Sau đó, cô đứng dậy, cầm lấy túi xách vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Đổng Nghi Tuyền đứng dậy đi theo, cửa phòng đã đóng lại, bà ta đứng bên trong cửa, nghe tiếng giày cao gót chạm đất dần biến mất, càng thêm đau lòng.
Phùng Trinh Trinh đứng dậy đi đến bên cạnh Đổng Nghi Tuyền, cô tacvươn tay ôm lấy vai Đổng Nghi Tuyền và nói: "Dì à, đây là một khởi đầu tốt. Chị Hân Nghiên sẽ tha thứ cho dì."