“Em không vượt qua được, cả ngày hôm nay em đã nghĩ, em nên tha thứ cho anh ấy thế nào đây. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, em lại chỉ nhớ tới hình anh tối qua anh ấy ở trên người Hạ Doãn Nhi…, Em không làm được, chị biết không? Vừa nãy lúc anh ấy hôn em, trong đầu em chỉ toàn là hình ảnh tối qua hai người đó lăn giường với nhau, em cảm thấy ghê tởm buồn nôn, em và anh ấy thật sự kết thúc rồi.”
Tống Hân Nghiên hiểu rõ cảm giác của cô, giống như Đường Diệp Thần chạy tới cầu xin cô tha thứ, khi đó trong đầu cô cũng toàn là hình ảnh anh ta và người phụ nữ khác ở bên nhau, bắt đầu từ khi đó, cô đã biết cô và anh không thể nào nữa rồi.
Nhưng lúc này cô lại cảm thấy bi thương, Thẩm Ngộ Thụ không phải cố ý, nếu như hai người chia tay vì chuyện này, vậy thì quá đáng tiếc. “Gia Trân, từ giờ trở đi, chúng ta không nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua nữa, chỉ nghĩ tới những chuyện vui vẻ khi hai người ở bên nhau, nghĩ tới chuyện cậu ấy làm khiến em cảm động, nghĩ xem nếu em rời xa cậu ấy, em có thể sống tiếp được hay không. Đợi khi em tìm thấy đáp án, những hiểu lầm ngăn cách giữa hai người sẽ không còn tồn tại nữa.”
Lệ Gia Trân nhắm mắt, nước mắt rơi đầy mặt: “Nhưng mà em không nhớ được cái gì cả.”
“Vậy thì đừng nhớ gì hết, thả lỏng bản thân, ngủ một giấc, đợi tỉnh dậy rồi lại nghĩ.” Tống Hân Nghiên đỡ cô nằm xuống, trạng thái của Gia Trân rất không ổn, cô không dám rời đi mà ngồi cạnh giường nhìn cô bé.
Lệ Gia Trân nghiêng người nằm, nước mắt lăn dài xuống gối. Tống Hân Nghiên nhìn bả vai đang run rẩy, cô cực kỳ đau lòng, cô bé mới 21 tuổi, vì sao ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn, cho cô một thử thách lớn như thế?
…
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, mỗi ngày Tống Hân Nghiên đều ở cạnh Lệ Gia Trân, Thẩm Ngộ Thụ cũng không tới nữa. Mặc dù Lệ Gia Trân không nói gì, nhưng cô biết cô bé vẫn luôn đợi cậu ấy tới tìm.
Thời gian Thẩm Duệ đi công tác kéo dài hơn dự kiến, hình như vấn đề bên Mỹ rất khó giải quyết, không chắc ngày về. Mỗi đêm anh đều gọi điện thoại cho cô đúng giờ, nói chuyện gì cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết mình có chuyện nói không hết.
Một tuần sau, Lệ Gia Trân gạt bỏ tinh thần sa sút của mấy ngày trước, sáng sớm thức dậy đã dọn dẹp nhà cửa xinh đẹp, sau đó trang điểm thật xinh đẹp. Cô vừa tỉnh dậy, lúc nhìn thấy cô bé, cô còn bị dọa một phen: “Gia Trân, em định ra ngoài sao?”
“Không phải em, mà là chúng ta, chị nhanh đi rửa mặt đi.” Lệ Gia Trân đẩy cô vào nhà vệ sinh, Tống Hân Nghiên đứng trước bồn rửa mặt, nghe thấy bên ngoài có tiếng hát ngâm nga, còn là bài của Thái Y Lâm, cô sợ tới rớt cả bàn chải đánh răng.
Sao lại hát bài này? Không phải là nghĩ không thông đó chứ?
Tống Hân Nghiên nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi về phòng thay quần áo, bước ra phòng khách cô còn giật nẩy người, đống rác bừa bộn vứt linh tinh tối hôm qua đã được dọn sạch sẽ, chăn gối đều được xếp lại chỗ cũ.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là trên bàn có một bữa sáng ngon miệng, sau đó cô thấy Gia Trân bê hai cháo đi từ trong bếp ra, cô nói: “Gia Trân, hôm nay em uống nhầm thuốc à?”
Sa chút mất mấy ngày, đột nhiên lại tinh thần phấn chấn, , giống như ánh sáng trở lại, khiến cô không khỏi run sợ.
Lệ Gia Trân cũng không hề tức giận, cô đặt cháo lên bàn sau đó cười ngạo nghễ: “Chị Tống, đừng có cảm động nha, đây là đồ em mới xuống nhà mua đấy, chị ăn đi, ăn xong bữa sáng chúng ta đi dạo phố, hôm nay em muốn đi càn quét trung tâm thương mại.”
Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế, cầm một bánh màn thầu lên gặm, cô dè dặt nhìn cô bé: “Gia Trân, em không sao thật đó chứ?”
“Không sao mà, em cũng đâu thể mãi vì thiếu đi một người đàn ông mà muốn sống muốn chết được, chị yên tâm, em rất mạnh mẽ.” Lệ Gia Trân vỗ vỗ ngực, trên mặt nở một nụ cười thật cười, tỏ vẻ như mình thật sự không sao.
Tống Hân Nghiên cũng không hỏi nữa, cô lấy một cái bánh bao rồi đặt vào bát của Gia Trân, cô nói: “Em ăn đi, ăn no mới có sức chiến đấu.”
Ăn xong bữa sáng, Tống Hân Nghiên để bát vào trong bồn rửa rồi ra ngoài với Lệ Gia Trân.
Trong trung tâm mua sắm, trong quầy của một thương hiệu Ý, Lệ Gia Trân mặc một chiếc váy dài màu trắng bước ra.
Nhân viên bán hàng vội vàng bước tới, cười nói: “Cô Lệ, chiếc váy này là phiên bản giới hạn, trong nước chỉ có duy nhất một cái, cô mặc lên trông rất đẹp.”
Tống Hân Nghiên dựa trên quầy, cô gật đầu cười: “Đúng là rất đẹp.”
Lệ Gia Trân nhìn bản thân mình trong gương, cô xoay người đi vào phòng thay đồ, thay bộ đồ vừa nãy ra sau đó đưa cho nhân viên bán hàng: “Gói chiếc váy này lại cho tôi.”
“Chiếc váy này tôi lấy rồi.” Trong cửa hàng đột nhiên vang lên giọng nói của phụ nữ, Tống Hân Nghiên và Lệ Gia Trân đều quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Doãn Nhi cũng đang mặc một chiếc váy trắng bước vào, trông cô ta giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy không ổn, lúc cô quay lại nhìn Lệ Gia Trân, vẻ mặt cô bé đã thay đổi, nhìn Hạ Doãn Nhi bằng ánh mắt đầy căm hận, cô mỉa mai nói: “Hóa ra, cô Hạ đây không hiểu thế nào là đến trước đến sau?”
Hạ Doãn Nhi bước tới, giày cao gót giẫm trên nền gạch làm bầu không khí trong tiệm càng trở nên căng thẳng, cô nói: “Đến trước thì thế nào, đến sau thì làm sao, mặc trên người ai thì là của người đó, bán hàng đâu, tôi trả gấp đôi giá.”
Lệ Gia Trân cũng hiểu ý của cô ta, lòng cô đau như cắt, cho dù cô có giả vờ như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi nhìn thấy Hạ Doãn Nhi kiêu ngạo xuất hiện trước mặt cô, cô lại không kiềm chế được mà nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm đó, cô cười lạnh nói: “Xem ra cô Hạ căn bản không biết đến cái gọi là ‘Liêm sỉ’, tôi trả giá gấp mười.”
“Tôi trả gấp hai mươi lần.” Hạ Doãn Nhi đã bước tới quầy thanh toán, cô ta cầm chiếc váy lên, đầu bên kia đã bị Lệ Gia Trân túm lấy, Lệ Gia Trân nở một nụ cười rất quỷ dị: “Con người tôi có một tật xấu, càng có người tranh giành với tôi thì tôi càng không buông tay, cô muốn chiếc váy này có đúng không?”
Tống Hân Nghiên thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, cô vội vàng đi tới cạnh Lệ Gia Trân che chở cho cô: “Cô Hạ, chúng tôi nhìn thấy chiếc váy này trước, xin cô tự trọng.”
“Tự trọng? Người đứng ở chỗ này sợ là chỉ có mình cô Tống không có tư cách nói ra hai từ này?” Trong lòng Hạ Doãn Nhi tức đến phát điên, Thẩm Duệ không thích cô ta thì thôi đi, cô ta còn bị Thẩm Ngộ Thụ ngủ, kết quả ngay cả Thẩm Ngộ Thụ cũng làm cô nhục nhã. Còn cô khổ sở như vậy không phải vì hai người phụ nữ trước mặt này sao, bảo cô không hận thế nào được?
Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô nghe thấy “Xoẹt” mấy tiếng, cô cúi đầu nhìn, thấy Lệ Gia Trân đang cầm kéo cắt chiếc váy thành hai mảnh. Hạ Doãn Nhi cầm nửa kia loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Lệ Gia Trân ném nửa chiếc váy còn lại lên mặt Hạ Doãn Nhi, cô bước tới, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Hạ Doãn Nhi, thứ tôi không cần cũng sẽ không cho cô, không tin thì cô cứ thử đi. Chị Tống, chúng ta đi thôi!”
Tống Hân Nghiên suýt chút nữa đã vỗ tay khen ngợi, mặc dù trong chuyện Thẩm Ngộ Thụ bị hạ thuốc, Hạ Doãn Nhi quả thật là người vô tội, nhưng cô ta cố ý tới đây khiêu khích Lệ Gia Trân là không đúng. Lệ Gia Trân dạy bảo cô ta cũng xem như là trút giận.
Hạ Doãn Nhi tức tới mức suýt nữa cắn nát răng bạc, cô ta đứng từ dưới đất dậy, nhìn theo bóng lưng của hai người, cười một cách nham hiểm: “Đợi một lát.”
Lệ Gia Trân dừng bước, xoay người lại, Hạ Doãn Nhi đã đi tới trước mặt cô, cô ta nhìn cô nói: “Cô Lệ, tối nay ở phòng yến hội của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, bác Thẩm sẽ giới thiệu người con dâu thứ năm cho tất cả mọi người, đến lúc đó hoan nghênh cô tới dự.”
Bước chân của Lệ Gia Trân khẽ lảo đảo, Tống Hân Nghiên vững vàng đỡ lấy cô bé, cô không vui nói: “Cô Hạ, cô đừng quá đáng.”
Hạ Doãn Nhi khoanh tay, nhìn dáng vẻ chật vật của Lệ Gia Trân, cô ta nói tiếp: “À đúng rồi, Thẩm Ngộ Thụ cũng sẽ tham dự, tháng sau là lễ đính hôn của chúng tôi, hy vọng cô Lệ sẽ không dây dưa với chồng chưa cưới của tôi nữa.”
Tống Hân Nghiên nhớ là Hạ Doãn Nhi rất thích Thẩm Duệ, sao qua một đêm đã chuyển mục tiêu lên người Thẩm Ngộ Thụ rồi? Người phụ nữ này có nguyên tắc không vậy?
Hạ Doãn Nhi nhặt túi lên, đang chuẩn bị xoay người rời đi, nửa đường cô ta quay lại nói: “À, còn có một chuyện quên không nói cho cô biết, đêm đó Thẩm Ngộ Thụ rất nhiệt tình, không biết muốn tôi bao nhiêu lần nữa, vừa vặn tôi vì buồn quá nên quên uống thuốc tránh thai, không chừng trong bụng tôi bây giờ đã mang thai con của anh ấy rồi cũng nên, cô cũng đừng quá thương tâm nhé.”
Dứt lời, cô ta đắc ý nghênh ngang rời đi.
Tống Hân Nghiên nhìn Lệ Gia Trân trong lòng mình, vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ trên gương mặt cô sớm đã biến mất, lúc này chỉ còn lại sự trống trải và tuyệt vọng khó tả, trái tim Tống Hân Nghiên run lên, lời của Hạ Doãn Nhi đã thành công xé rách miệng vết thương mà khó khăn lắm mới lành lại được của Gia Trân, nếu như cô biết tới trung tâm thương mại sẽ gặp phải Hạ Doãn Nhi thì hôm nay cũng cô sẽ không dẫn cô bé tới đây.”
“Gia Trân...”
“Em không sao, chúng ta tiếp tục dạo phố thôi.” Lệ Gia Trân đứng dậy, cô dụi vành mắt chua xót, không thể rơi thêm một giọt lệ nào nữa. Gần đây cô đã khóc rất nhiều, cô phải mạnh mẽ, chỉ cần cắn răng chịu đựng thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Chúng ta về đi.” Tống Hân Nghiên thật sự rất lo cho cô, nếu cô bé còn chống đỡ với trạng thái này, sợ là sẽ tức tới nôn ra máu mất. Hạ Doãn Nhi trông thì có vẻ như thuận theo, nhưng thật ra cô ta khoác cái mã ni cô rồi làm ra những chuyện cực kỳ độc ác.”
“Về làm gì? Buổi tối chị còn phải đi cùng em tới buổi tiệc nữa đó.” Lệ Gia Trân thẳng tắp lưng, cô nói nhẹ bâng: “Em đuổi theo phía sau anh ấy 9 năm, anh ấy đính hôn, em phải tới chúc mừng một chút chứ.”
Một câu nói của cô đã làm Tống Hân Nghiên bật khóc, đứa nhỏ này khiến người ta thật đau lòng.