“Chị dâu thông minh như vậy thì sao có thể để lại chứng cứ? Có điều, bất cứ ai làm chuyện sai trái, chỉ cần chuyên tâm điều tra, không thể nào lại không tìm được thứ gì. Nhưng mà tôi sẽ không lãng phí thời gian để đi điều tra, bởi vì trong lòng tôi đã nhận định chuyện này là do chị dâu dở trò, vậy nên chị dâu phải chuẩn bị trả giá cho những việc mình làm đi.” Giọng điệu của Thẩm Duệ nói chuyện với bà ta giống như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào, nhưng những gì anh nói lại khiến Nhan Tư run sợ.
“Thẩm Duệ, chú muốn làm gì?” Nhan Tư hoảng sợ nói.
“Chị vẫn nên cầu nguyện đi, cầu cho Ngộ Thụ và Gia Trân sẽ không chia tay vì chuyện này, nếu không…” Thẩm Duệ cắm bông hoa lại vào trong bình, giống hệt như trước khi anh rút nó ra: “Hoa này nở rất đẹp, đáng tiếc.”
Anh vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “Choang” một tiếng, bình hoa vỡ tan trên mặt đất, anh đứng dậy, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Nhan Tư, anh cười nói: “Đến lúc đó, đây chính là kết cục của tập đoàn Khải Hồng.”
Thẩm Duệ vỗ tay một cái, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Cả người Nhan Tư run rẩy ngã ngồi trên sofa, thủ đoạn của Thẩm Duệ rất tàn nhẫn, năm đó bà đã từng chứng kiến khi anh đoạt lại Thẩm thị, nếu như Thẩm Duệ thật sự làm như vậy với tập đoàn Khải Hồng, chỉ sợ là không chống đỡ nổi mấy ngày.
Làm sao bây giờ? Hình như bà ta vì để chút giận nhất thời mà đánh thức sư tử đang ngủ say.
Bà cố gắng bình tĩnh, không được, bà không thể ngồi yên chờ chết, bà phải tìm được điểm yếu của Thẩm Duệ. Đột nhiên ánh mắt bà ta sáng lên, điểm yếu của Thẩm Duệ không phải là Tống Hân Nghiên sao?
Thẩm Duệ rời khỏi nhà họ Thẩm, anh vừa lái xe vừa gọi điện cho Nghiêm Thành, dặn anh một cuộc họp với tổ thu mua: “Chuyện này cậu phải đích thân đi thông báo, không cho phép nhờ người khác, nếu tiết lộ ra chút tin tức nào thì từ chức.”
Nghiêm Thành rùng mình, anh vội vàng gật đầu nhận lệnh, lần trước Thẩm Duệ phân phó như vậy là khi cướp đoạt Thẩm thị, xem ra lần này Đồng Thành lại mở ra một trận mưa máu rồi.
Thẩm Duệ ném điện thoại vào cốp. anh híp đôi mắt phượng lại, Ngộ Thụ ức hiếp Hạ Doãn Nhi, nhà họ Hạ chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua. Nếu Ngộ Thụ và Lệ Gia Trân đập tan được hiềm khích mà quay lại với nhau, vậy Hạ Doãn Nhi thế nào cũng trở thành vật hy sinh. Đến khi đó, nhà họ Hạ sẽ đoạn tuyệt với nhà họ Thẩm, trận chiến này là không thể tránh được.
Thay bằng thụ động chịu đòn, chi bằng đề phòng trước, tránh cho tình huống thay đổi.
…
Sau khi Thẩm Duệ rời đi, Tống Hân Nghiên cảm thấy vô cùng buồn chán, những ngày không có việc làm đúng là sống không bằng chết, thời gian trôi qua như ốc sên bò. Cô ngồi trên sofa, cầm điều khiển không ngừng đổi kênh, nhưng cũng không tìm nổi một bộ phim truyền hình để giết thời gian.
Cô tắt TV, xoay người đi tới trước cửa phòng ngủ Gia Trân, cô nhẹ nhàng đẩy cửa. nhìn cô bé đang ngủ say trên giường cô mới thở phào nhẹ nhõm, không khóc nữa là tốt rồi.
Cô đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại di động, cô vội vàng chạy tới nghe: “Alo?”
“Hân Nghiên, là mẹ đây.” Giọng nói trong điện thoại của Đổng Nghi Tuyền mang theo chút run rẩy. Đáy lòng Tống Hân Nghiên run lên, cô buông điện thoại, hoảng hốt ấn nút tắt. Tim đập thình thịch.
Từ tối qua đến bây giờ cô chưa hề nghĩ tới Đổng Nghi Tuyền, người mẹ trên danh nghĩa của cô, người đã vứt bỏ cô từ lúc nhỏ, để cô tự sinh tự diệt ở nhà họ Tống.
Thậm chí ngay cả khi gặp lại, bà cũng không giống với những người mẹ trên phim truyền hình, xấu hổ áy náy với cô, ngược lại bà còn hãm hại tính kế cô, để cô gánh trên lưng tội danh ăn cắp. Người mẹ như vậy, cô nên tiếp nhận bà thế nào đây?
Điện thoại lại rung lên, cô nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, không bắt máy. Thật ra cô rất muốn hỏi bà, hỏi xem rốt cuộc bà nhẫn tâm đến nhường nào mới vứt bỏ cô không thèm đếm xỉa, 25 năm qua cũng chưa từng về thăm cô lấy một lần?
Cô biết mình không phải con gái của bà Tống, năm cô 6 tuổi, cô trốn trong tủ quần áo, lúc bà Tống về phòng thay đồ, cô nghe thấy bà và Tống Chấn Nghiệp cãi nhau, bà Tống chua ngoa nói: “Tống Chấn Nghiệp, mấy năm nay tôi xem Tống Hân Nghiên như máu mủ của mình, ăn mặc cũng không để cho nó thiếu thốn cái gì, vì sao ông lại để lại quyền thừa kế cho nó?”
Tống Chấn Nghiệp bước tới che miệng bà lại: “San Nhi, em nhỏ tiếng chút đi, để bọn trẻ nghe thấy thì trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?”
“Ông đã không đếm xỉa gì đến sống chết của mẹ con tôi, sao tôi phải quan tâm nó nghĩ cái gì? Năm đó bà Đổng mang con tới, tôi đã nói rồi, đứa trẻ này có thể vào nhà họ Tống nhưng nó sẽ không được chia tài sản, ông đã đồng ý với tôi, bây giờ lại làm trái lời. Có phải trong lòng ông vẫn còn yêu bà ta, đợi cô ta quay lại nối lại tình cũ với ông đúng không? Bà Tống điên cuồng nói.
“Em nói linh tinh cái gì vậy, tôi nói muốn nối lại tình cũ với Nghi Tuyền lúc nào?” Tống Chấn Nghiệp thẹn quá hóa giận.
“Nghi Tuyền, Nghi Tuyền, ông gọi còn cô ta thân mật như vậy, ông đừng quên, là Đổng Nghi Tuyền có lỗi với ông trước, cô ta hồng hạnh xuất tường, ông còn xem con gái của cô ta như bảo bối cũng không sợ cô ta cắm sừng ông, để cho ông vui vẻ làm bố.” Lời của bà Tống rất khó nghe, Tống Chấn Nghiệp cuối cùng cũng tức giận, tát cho bà một bạt tai. Bà Tống sững người một lúc, rồi gào khóc.
Chuyện sau đó cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ Tống Chấn Nghiệp luôn miệng xin lỗi, cuối cùng hai người đi vào phòng ngủ, rất lâu mới đi ra.
Đó là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên Đổng Nghi Tuyền, tai cô như ù đi, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao bà Tống lại luôn ngược đãi cô sau lưng Tống Chấn Nghiệp, vì sao ánh mắt bà nhìn cô luôn ngập tràn thù hận.
Sau này, ngay cả Tống Chấn Nghiệp cũng có thái độ lạnh nhạt với cô, cô không biết vấn đề nằm ở đâu, cô nghĩ có lẽ là Tống Chấn Nghiệp cũng không muốn vì cô mà phá vỡ hạnh phúc gia đình mình.
Cô cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng cho tới khi bản thân có đủ năng lực để ở một mình. Nhưng cô phát hiện cuộc sống của cô không hề tốt đẹp, ngược lại càng đẩy cô vào vực sâu không đáy.
Bây giờ nhớ lại quá khứ, cô vẫn cảm thấy thật thê lương. Vẫn may, cô có Thẩm Duệ, có tình yêu anh dành cho cô, cô mới cảm thấy không cô đơn như vậy.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, kéo cô về lại hiện thực, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, một lúc lâu mới bấm nghe: “Tôi không có mẹ, mẹ của tôi chết rồi, Tổng giám đốc Đổng, xin bà đừng làm phiền tôi nữa, tôi với bà không có gì để nói cả.”
“Hân Nghiên, con đừng cúp máy vội.” Đổng Nghi Tuyền lớn tiếng nói, bà nín thở chờ mấy giây, thấy đầu dây bên kia không cúp máy bà mới thở vào nhẹ nhõm: “Hân Nghiên, xin lỗi vì mẹ đã không thể tham gia vào quá trình trưởng thành của con, để con phải chịu nhiều khổ cực, bây giờ mẹ đã trở về, con để mẹ bù đắp cho con được không?”