Cho dù đã hơn 20 năm, Tống Chấn Nghiệp vẫn như cũ cảm thấy bị sỉ nhục: “Chứng cứ? Tống Hân Nghiên và anh không có nửa điểm quan hệ huyết thống không tính là chứng cứ ư? Đổng Nghi Tuyền, em không phải là ngủ với quá nhiều người đến nỗi không nhớ rõ đúng không?”
“Tôi... Chuyện này không có khả năng, tôi chỉ có một người đàn ông là anh, Hân Nghiên sao lại không phải là con gái anh chứ?”
“Muốn hỏi thì em phải tự hỏi chính mình đi.” Tống Chấn Nghiệp nói xong lập tức xoay người phất tay áo rời đi.
Đổng Nghi Tuyền sững người đứng bên mép bể bơi, cô thật sự nghĩ không ra, tại sao lại như vậy?
...
Thẩm Duệ nhanh chóng làm hai phần mì Ý và bước vào nhà ăn, vừa muốn kêu Tống Hân Nghiên qua ăn đã thấy cô dựa lên sô pha ngủ rồi. Anh lắc đầu bật cười, buông tô mì Ý xuống rồi chậm rãi đi vào phòng khách ngồi xuống bên người cô.
Cô ngủ không sâu lắm, thoáng cái đã giật mình tỉnh, nhìn người trước mặt là anh mới yên lòng, mở miệng mỉm cười thật tươi: “Nấu cơm xong rồi sao? Xin lỗi nha, em không cẩn thận ngủ mất tiêu.”
Thẩm Duệ kéo cô ngồi dậy, lấy khăn giấy lau nước miếng chảy ngay khóe miệng cô, nói: “Xem ra em ngủ rất ngon nhỉ, đi thôi, cơm nước xong thì lên lầu đi ngủ.”
“Được.” Tống Hân Nghiên đứng lên, được anh dẫn vào nhà ăn. Sốt cà chua và nước mì Ý được nêm nếm đầy đủ hương vị, cô nhịn không được động đậy ngón trỏ, sau đó ngồi xuống ghế, cầm nĩa lên và gắp đồ ăn.
Cơm nước xong, Tống Hân Nghiên muốn đi rửa chén, nhưng Thẩm Duệ không cho cô chạm vào, kêu cô lên lầu tắm rửa.
Bởi vì ý ám chỉ của anh quá mạnh mẽ, Tống Hân Nghiên mặt đỏ tim đập chạy lên lầu. Có đôi khi vô ý khiến nó xảy ra một cách tự nhiên, ngược lại cường điệu muốn nó xảy ra thì sẽ đặc biệt căng thẳng.
Tống Hân Nghiên ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, trên người cô khoác một bộ đồ ngủ bằng tơ tắm, cô nhìn mình trong gương, y như tưởng tượng, căn bản không che bớt được mấy lượng thịt nào. Cô thực sự muốn mặc thế này rồi ra ngoài sao, có phải tùy tiện quá không?
Nghĩ rồi nghĩ, cô quấn một lớp khăn bên ngoài, có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Cô đẩy cửa trượt bước ra ngoài, nhìn thoáng qua đã thấy Thẩm Duệ đang ngồi bên mép giường, anh đang mặc áo ngủ và cầm một cuốn tạp chí trong tay để tiêu thời gian, tóc anh còn hơi ẩm, hiển nhiên là anh đã tắm trong phòng tắm ở tầng dưới.
Nghe thấy tiếng cửa trượt, anh ngẩng đầu lên và nhìn cô với ánh mắt quắc.
Tống Hân Nghiên đứng tại chỗ không dám đi về phía trước, anh nhìn chăm chú khiến cô căng thẳng đến nỗi ngón chân đều cuộn tròn lên, trái tim đập bang bang, đập đến độ lồng ngực hơi đau. Cô căng thẳng đến mức không biết để tay chân nơi nào, cô liếm liếm cánh môi khô khốc: “Thế nào...”
Hành động vô tình của cô càng làm cho dục niệm trong mắt Thẩm Duệ càng đậm, anh thả tạp chí xuống, đứng dậy đi về phía cô.
Tống Hân Nghiên theo bản năng lùi lại phía sau cho đến khi lưng cô chạm vào tường không còn cách nào để lui nữa. Thẩm Duệ đứng bên cạnh cô, một tay đặt lên vai cô và tay kia ôm eo cô. Nhiệt độ lòng bàn tay anh đang ủi trên làn da cô qua lớp vải mỏng, khiến cô không khỏi khẽ run lên.
N Cô ngẩng đầu nhìn anh, đang muốn nói gì đó để giảm bớt căng thẳng trong lòng, Thẩm Duệ dán sát vành tai cô, thanh âm nghẹn ngào hỏi: “Nghiên Nghiên, em có biết anh chờ giờ phút này bao lâu rồi không?”
Trong lòng Tống Hân Nghiên run sợ, nói là một chuyện, thật sự phải làm lại là một chuyện khác, cô khẩn trương đến mức nói không ra lời.
Thẩm Duệ cúi đầu xuống, đặt môi mình lên khóe môi rồi nhẹ giọng nói: “Nghiên Nghiên, anh muốn em, trở thành người phụ nữ của anh, được không?”
Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông đang đứng gần trong gang tấc, trong ánh mắt anh chứa đầy khát vọng và dục niệm, sâu lặng như vậy, say đắm như vậy. Cô bất giác gật đầu, nhắm mắt lại, từ từ hôn lên môi anh.
Hết thảy đều đang tiến hành thuận lợi, tự nhiên như vậy, thẳng cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tống Hân Nghiên mở to mắt, nhìn chiếc điện thoại không ngừng rung trên bàn đầu giường, cô đẩy Thẩm Duệ, nói: “Thẩm Duệ, điện thoại của anh vẫn đổ chuông không dừng kìa, mau đi tiếp điện thoại đi.”
Đầu Thẩm Duệ đầy mồ hôi, vì làm cô cảm thấy thoải mái mà anh đã nỗ lực rất nhiều, vậy mà đến lúc anh chuẩn bị tiến công vào thì chuông điện thoại vang lên. Anh thật muốn đập nát cái điện thoại phá hỏng không khí này luôn. Lúc nào đó không vang, cố tình tại thời điểm mấu chốt như vậy thì vang lên, là muốn hại nửa đời sau của anh không giơ được sao?
“Mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục.”
Tống Hân Nghiên cũng không muốn dừng lại, nhưng điện thoại vẫn cứ đổ chuông, cô nói: “Anh tiếp đi, ngộ nhỡ có việc gấp tìm anh.”
Thẩm Duệ không có biện pháp, đành phải cầm điện thoại lên, tức giận đến nỗi tên cuộc gọi là ai cũng chưa xem mà trực tiếp bắt máy, anh lạnh lùng nói: “Tốt nhất nên là chuyện quan trọng, nếu không...”
“Duệ, cứu em, cứu em… A…” Trong điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai của một người con gái, cả người nhiệt huyết của Thẩm Duệ trong nháy mắt nguội xuống, anh xoay người xuống giường, sải bước đến phòng thay đồ: “Thanh Vũ, em xảy ra chuyện gì? Em đang ở chỗ nào?”
“Duệ, em đang ở chung cư của anh, anh mau tới cứu em đi, em sợ quá, anh mau tới cứu em.” Liên Thanh Vũ nói xong, điện thoại lập tức nhắc nhở cuộc gọi bị cắt đứt. Thẩm Duệ sốt ruột hô liên tiếp vài tiếng nhưng bên kia cũng không có phản hồi, khi anh gọi lạii thì đã tắt máy.
Thẩm Duệ nhận ra Liên Thanh Vũ có thể gặp nguy hiểm nào đó, anh vội buông điện thoại, cầm quần áo mặc vào. Anh thay quần áo và đi ra ngoài, thấy Tống Hân Nghiên nằm ở trong chăn, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh ngồi xuống mép giường, nói: “Nghiên Nghiên, thực xin lỗi, anh muốn ra ngoài một chuyến, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.” Hắn tẫn lấy hào.
Tống Hân Nghiên dùng hai tay nắm tấm chăn mỏng, cơ thể cô vẫn còn nóng dưới lớp chăn, nhưng trái tim cô đã nguội lạnh. Vừa rồi là một người phụ nữ gọi cho anh, cô nghe được thanh âm, Thanh Vũ, Thanh Vũ là ai? Tối muộn như vậy còn đi ra ngoài, là vì cô gái tên Thanh Vũ này sao?
Thấy cô không nói, anh cúi người hôn lên trán cô, nói: “Đừng suy nghĩ miên man, chờ anh quay lại.”
Nói xong, anh đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Tống Hân Nghiên ngồi dậy, tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, cô nắm chặt chăn, trong lòng trống rỗng. Cô vô lực ngã lăn trên giường, cảnh cáo chính mình: Tống Hân Nghiên, đừng miên man suy nghĩ, phải tin tưởng anh ấy.
...
Thẩm Duệ chạy nhanh đến chung cư ở trung tâm thành phố, cửa chung cư mở rộng, trong lòng anh nhảy dựng, bước nhanh vào. Căn phòng tối đen như mực, đèn không được bật, anh sải bước vào cửa, vươn tay ấn công tắc đèn, ánh sáng trong phòng khách lại xuất hiện.
Trong một góc phòng khách anh thấy được Liên Thanh Vũ đang cầm dép lê mà run bần bật, anh tức khắc thở phào nhẹ nhõm, sải bước nhanh qua, ngồi xổm trước mặt cô: “Thanh Vũ, em làm sao vậy?”
Tròng mắt Liên Thanh Vũ chuyển động một chút, khi đối diện với ánh mắt Thẩm Duệ, cô ta bỗng nhiên nhào vào lòng ngực anh rồi nức nở: “Duệ, em sợ hãi, em không nghĩ ở nơi này, em sợ hãi.”
Trong lòng Thẩm Duệ tràn ngập thương hại, anh vỗ nhẹ lưng cô, nói: “Đừng sợ, anh ở đây, đừng sợ.”
Nước mắt Liên Thanh Vũ rơi lã chã, gắt gao ôm chặt anh không buông tay: “Duệ, anh ta tới bắt em, ngay vừa rồi, anh ta tới bắt em, anh ta muốn dẫn em đi. Em sợ hãi, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho em.”
Cô gái trong tay anh mỏng manh đến nỗi nếu chạm vào sẽ tan vỡ ra, trong lòng Thẩm Duệ khó chịu, anh duỗi tay bế cô ta đặt lên ghế sô pha trong phòng khách, anh nói: “Thanh Vũ đừng sợ, anh ta đã chết, không bao giờ sẽ đến hại em, đừng sợ.”
Liên Thanh Vũ liều mạng lắc đầu: “Không, anh ta chưa chết, anh ta vừa rồi còn tới đây, Duệ, cứu em, em không muốn ở lại chỗ này.”
Thẩm Duệ cúi đầu nhìn cô ta, thần sắc cô ta đều là hoảng hốt, trong mắt toàn là nỗi sợ hãi, bộ dáng kia làm tâm anh khó chịu như bị kim đâm. “Người kia đã chết, Thanh Vũ, anh ta đã chết.”
“Anh không tin em, hu hu hu, em không có nói dối, anh ta thật sự tới tìm em, anh ta nói muốn dẫn em đi, anh ta nói anh ta rất cô đơn.” Cả người Liên Thanh Vũ đều đang run rẩy, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ của cô ta, thoạt nhìn vừa nhu nhược vừa bất lực.
Thẩm Duệ hơi chau mày, anh lấy ra điện thoại gọi một cú cho Nghiêm Thành, kêu anh ta lập tức đến chung cư một chuyến.
Nghiêm Thành cũng rất nhanh đã tới, anh ta tìm tới chỗ giám sát, điều tra video giám sát lầu này từ 8 giờ đến 11 giờ tối xem có ai đến không. Bọn họ rất nhanh chóng đã tìm ra video giám sát, quả nhiên lúc đó có người gõ cửa, nhưng chờ không đến vài phút là đi rồi, ngay cả cửa cũng chưa vào.
Thẩm Duệ theo dõi video giám sát, rồi lại nhìn về Liên Thanh Vũ đang ngồi sững sờ trên sô pha, thần sắc anh ngưng trọng lên. Nghiêm Thành nói: “Vừa rồi tôi đã hỏi qua bảo vệ, sau 10 giờ cả tòa chung cư đều bị cắt điện, đại khái vài phút đều đã được sửa xong. Tôi nghi là do hoàn cảnh lạ lẫm và tối tắm nên mới khiến cô Liên nghĩ tới thời gian đã qua kia, nghĩ người kia trở về tìm mình.”
Thẩm Duệ nhăn chặt mày: “Ý anh là chứng rối loạn hoang tưởng của cô ấy đã nghiêm trọng lên rồi sao?”
Nghiêm Thành gật gật đầu, nói: “ Loại bệnh này của cô Liên, đến một nơi xa lạ thì rất dễ tái phát. Tổng giám đốc Thẩm, tôi kiến nghị ngài vẫn nên mang cô ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, xác định bệnh tình của cô ấy có bị tăng thêm hay không, phải kịp thời trị liệu mới được.”
Thẩm Duệ đau đầu đến lợi hại, bệnh của Liên Thanh Vũ là do anh tạo thành, bất luận như thế nào anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Anh đi đến bên người cô ta, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta rồi ôn nhu nói: “Thanh Vũ, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra có được không?”
Nhắc tới bệnh viện, sắc mặt Liên Thanh Vũ biến đổi rõ, cô liều mạng lắc đầu, đối với bệnh viện rất kháng cự: “Không cần, Duệ, em không muốn đi bệnh viện, em không muốn đi cái nơi lạnh như băng ấy, cầu xin anh đừng mang em đi, bọn họ muốn treo em lên, sẽ bức em trở thành kẻ điên. Em không có điên, em không phải kẻ điên.”
Cảm xúc của Liên Thanh Vũ quá kích động, Thẩm Duệ không dám mạnh mẽ kéo cô ta đi, anh nắm lấy hai vai đang run rẩy của cô, nói: “Được rồi, chúng ta không đi bệnh viện, không đi bệnh viện, em bình tĩnh lại đi.”
“Em cũng không muốn ở chỗ này, Duệ, nơi này đã bị anh ta phát hiện, anh ta sẽ còn lại đến, anh ta nói lần sau tới muốn lấy mạng em. Anh dẫn em về nhà đi, Duệ, cầu xin anh dẫn em về nhà đi.” Liên Thanh Vũ nhào vào lòng ngực anh, toàn bộ cảm xúc như sắp hỏng mất.
Thẩm Duệ than một tiếng: “Được rồi, anh mang em về nhà.”
...
Trong xe, Nghiêm Thành đang lái xe, Liên Thanh Vũ dựa lên vai Thẩm Duệ mà ngủ rồi, Nghiêm Thành nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chần chờ nói: “Tống giám đốc Thẩm, bằng không ngài sắp xếp một bác sĩ khoa tinh thần về nhà khám bệnh cho cô Liên đi, bệnh tình của cô ấy không thể kéo dài, kéo dài nữa chỉ càng tăng thêm bệnh tình của cô ấy.”
Thẩm Duệ nhìn Liên Thanh Vũ ngủ rồi mà vẫn gắt gao nắm chặt quần áo anh, nói: “Nghiêm Thành, chuyện này anh sắp xếp đi. Gọi bác sĩ mặc đồ thường tới, không nên kích thích đến cô ấy.”
“Tôi đã biết.”
Xe tiến vào Như Uyển, Tống Hân Nghiên vẫn còn chư ngủ, Thẩm Duệ đi rồi, cô cũng không ngủ. Cô vốn dĩ nghĩ mặc xong quần áo rồi rời đi, nhưng bởi vì câu kia của anh: “Chờ anh trở lại”, cô lại không biết xấu hổ mà ở lại.
Cô như nghe được âm thanh của động cơ xe, cô vội bò dậy từ trên giường, đến bên cửa sổ, vén lên một góc màn, nhìn thấy Thẩm Duệ ôm một cô gái tóc dài từ trong xe đi ra, khoảng cách quá xa, cô không thấy rõ cô gái kia trông như thế nào, chỉ thoạt nhìn nhìn dáng người rất mỏng manh.
Cô gái kia chính là Thanh Vũ sao? Quan hệ của cô ta với Thẩm Duệ tựa hồ rất thân mật. Cô ta chỉ dùng một cú điện thoại đã có thể mang Thẩm Duệ đi, thậm chí còn khiến Thẩm Duệ ôm cố ta trở về biệt thự, bọn họ là quan hệ gì chứ?
Không biết vì cái gì, trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy khó chịu, cô thả góc màn xuống, xoay người ngồi trên giường, càng nhìn trong lòng càng khó chịu. Cô thay quần áo, xách túi theo rồi đi ra ngoài.
Cô vừa mới đi đến cửa cầu thang đã nhìn thấy Thẩm Duệ đang ôm một cô gái đi lên lầu. Cô vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dừng trên người cô gái đang nằm trong lòng ngực anh, cô gái này lớn lên cực kỳ thanh tú, nhưng hình như có chút quen mặt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Thẩm Duệ ngẩng đầu lên đã thấy Tống Hân Nghiên ăn mặc chỉnh tề, xách theo túi đứng trước cửa cầu thang, anh cau chặt mày, không vui nói: “Đã trễ thế này rồi em muốn đi đâu?”
Tống Hân Nghiên ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, nói: “Anh cũng đã mang một người phụ nữ khác quay trở lại, em còn lưu lại nơi này làm gì, không ngại em phiền toái sao?”
Thẩm Duệ bị cô tức đến vui vẻ: “Anh khi nào thì nói ngại em phiền toái? Về phòng đi, anh lập tức quay lại.”
“Em lại không phải thê thiếp của anh, chờ anh lâm hạnh xong một người rồi lại đến lâm hạnh em, giờ em đi về.” Tống Hân Nghiên nhìn bọn họ, càng xem trong lòng càng không thoải mái, càng xem trong lòng càng muốn ăn giấm.
“Không cho đi về!” Thẩm Duệ bá đạo nói, nếu không phải trận này ngoài ý muốn, hiện tại cô làm gì còn có sức lực đứng ở chỗ này tranh cãi với anh. Sớm đã bảo anh yêu cố đến chết đi sống lại, không còn sức lực miên man suy nghĩ, nghĩ đến này, giọng điệu anh mềm nhũn, nói: “Về phòng đi, anh giải thích cho em.”
Tống Hân Nghiên nhìn Thanh Vũ trong lòng ngực anh, cô ta rõ ràng chưa có ngủ, lông mi vẫn luôn run run. Cô ta không ngủ rồi còn giả bộ ngủ, để Thẩm Duệ ôm vào là ý tứ gì, đáp án là gì không cần nói cũng biết.
Lại nhìn thái độ của Thẩm Duệ đi, cô nhìn cái thái độ không ra gì đó rồi cắn chặt răng, xoay người nổi giận đùng đùng đi vào phòng.
Liên Thanh Vũ không nghĩ đến, trong nhà Thẩm Duệ lại có phụ nữ, nghe giọng điệu cuộc đối thoại của bọn họ cho thấy Duệ rất chiều chuộng cô ấy. Cô ta muốn mở to mắt nhìn xem cô trông như thế nào, lại sợ bị Duệ phát hiện nên phải giả bộ ngủ, nhưng trái tim trong lòng rối loạn đến ngứa ngáy.
Sau khi Thẩm Duệ thả Liên Thanh Vũ trên giường lớn trong phòng cho khách, anh duỗi tay kéo cái chăn mỏng đắp trên người cô ta. Một chút cũng chưa từng dừng lại đã lập tức xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Duệ trở lại phòng ngủ chính đã thấy Tống Hân Nghiên đứng trước cửa sổ, cửa sổ mở rộng ra, gió đêm vù vù thổi vào, mái tóc dài của cô bay phấp phới trong gió khiến thân ảnh cô thoạt nhìn thật mỏng manh.
Anh cực kỳ đau lòng, duỗi chân đẩy cửa phòng ngủ chính ra rồi thuận tay đánh khóa trái, sau đó bước nhanh tới chỗ cô, vòng tay ôm eo cô từ đằng sau, cảm nhận được cả người cô run lên, run đến nỗi tâm cũng run lên, anh cắn cắn lỗ tai cô, thanh âm nghẹn ngào: “Bảo bối, chúng ta tiếp tục.”