Thẩm Duệ cười tủm tỉm nhìn cô, nói: “Ngoài miệng nói là cảm ơn nhưng lại không có thành ý thực tế chút nào.”
Tống Hân Nghiên biết ý của anh là gì, cô ngượng ngùng rũ mắt xuống, hai ngày nay không biết là cô đã bị anh hôn bao nhiêu lần, cô vẫn chưa quen kiểu thân mật như vậy giữa hai người. Cô do dự một lúc rồi kiễng mũi chân, khẽ chạm môi anh một cái, lúc vừa định rời đi thì cái ót đã bị anh đè lại, tim cô đập thình thịch, cô biết rằng anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, cô cũng chỉ có thể nghe theo.
Thẩm Duệ vừa định hôn sâu hơn thì chuông cửa vang lên, ngay lập tức mặt anh đen như đáy nồi. Tống Hân Nghiên nhân cơ hội này mà đẩy anh ra, chạy đến sofa đơn ngồi, làm bộ đang xem thỏa thuận chuyển nhượng.
Sắc mặt Thẩm Duệ âm trầm đi đến mở cửa, Nghiêm Thành đứng ở ngoài cửa nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ không vui ra mở cửa, anh ta sợ hãi nói: “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi đến lấy văn kiện.”
Thẩm Duệ nhìn anh ta một cái rồi bảo anh ta chờ, ngay cả phòng cũng không cho anh ta vào, xoay người lấy văn kiện ra nhét vào trong ngực anh ta, nói: “Mấy văn kiện quan trọng tạm thời giao cho phó tổng giám đốc xử lý, còn những cái thật sự cần tôi ký tên thì chờ tôi trở về rồi xử lý.”
“Nhưng Tổng Giám đốc Thẩm...” Nghiêm Thành chần chờ còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Duệ cắt đứt: “Không có nhưng nhị gì hết, chả lẽ tôi đi mấy ngày mà công ty đã sụp đổ rồi sao?”
“Tôi biết rồi, Tổng Giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành nói xong, ôm văn kiện xoay người rời đi.
Thẩm Duệ đóng cửa lại, xoay người vào phòng, anh đứng ở giữa phòng bày ra bộ dáng hai tay ôm ngực, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên. Tống Hân Nghiên giả vờ nghiêm túc xem nội dung thỏa thuận nhưng một lúc sau cô thật sự không thể giả vờ được nữa, cô ngẩng đầu lên, liếc xéo anh, nói: “Thẩm Duệ, thật ra anh nên nghe lời thư ký Nghiêm về Đồng Thành làm việc đi, em ở bên này rất bận rộn phải đi học, không thể nào mà mỗi ngày ở bên cạnh anh được, vậy thì anh sẽ cảm thấy cô đơn.”
Mặt mày Thẩm Duệ đen sầm vào, anh sải bước đi tới xách cô lên rồi ngồi xuống ghế sofa đơn, sau đó kéo cô xuống ngồi lên trên đùi anh, anh nói: “Không có em ở bên cạnh thì anh sẽ càng cảm thấy cô đơn hơn.”
Tống Hân Nghiên rất ngứa tai bởi vì mấy ngày trước bọn họ đã náo loạn một trận, cô không còn cảm thấy cuộc sống khó khăn nữa. Nhưng mà với hiện tại sau khi bọn họ quay lại thì tình cảm giữa bọn họ cũng đã tốt hơn, vì vậy lúc nghĩ đến việc không nhìn thấy anh nửa tháng, cô có loại cảm giác như mỗi ngày đều dài như cả một năm.
Thật sự thì cô cũng không nỡ để anh quay về, nhưng anh cũng phải cân nhắc đến sự nghiệp của mình, cũng không thể ở cùng một chỗ với cô, vậy thì anh không thể trở thành một bậc quân vương được.
“Chúng ta có thể nhắn tin qua wechat, còn có thể gọi video.” Tống Hân Nghiên cố nén lại sự luyến tiếc nói.
Thẩm Duệ lạnh lùng nhếch môi cắn mạnh vào vành tai cô, không vui nói: “Sao anh lại có cảm giác như kiểu em đang muốn đuổi anh đi vậy?”
Tống Hân Nghiên đau, đưa tay che lại vành tai, trên vành tai có hai dấu răng, cô vô cùng im lặng, anh là chó sao, sao lại đi cắn người? “Em mới không dám đuổi anh đi, em còn ước gì ngày nào anh đều có thể ở chỗ này cùng em, nhưng dù sao thì chuyện này cũng không được cho lắm, anh rời khỏi Đồng Thành vài ngày còn đỡ chứ rời đi lâu thì cũng khó tránh khỏi việc khiến cho người khác nghi ngờ, đúng không?”
“...” Thẩm Duệ thở dài: “Hân Nghiên, một ngày nào đó, anh sẽ không e ngại về chuyện người khác biết mối quan hệ của chúng ta.”
“Vậy là anh đồng ý quay về sao?”
“Đến em cũng muốn đuổi anh đi rồi thì anh còn có thể mặt dày mày dạn ở lại sao?” Thẩm Duệ liếc xéo cô, vẻ mặt cao lãnh. Tống Hân Nghiên bĩu môi, giọng điệu ai oán như vậy chắc chắn không giống những lời từ miệng cậu Tư của nhà họ Thẩm.
Cô nói: “Vậy thì cứ một tuần anh đến gặp em một lần? Thôi vẫn là bỏ đi, anh bận rộn như thế, hơn nữa nửa tháng sau em cũng sẽ quay về rồi.”
“Được, vậy thì cứ một tuần anh sẽ tới thăm em một lần.” Thẩm Duệ không cho cô thời gian đổi ý, một tuần đến thăm cô một lần, đã là nhẫn nại cực hạn của anh rồi. Anh rất muốn trở về với cô nhưng anh biết điều này là không thể.
R.O thực sự có tài năng, nếu như cô tham gia các khóa đào tạo thì sẽ học được rất nhiều kiến thức, hơn nữa tầm nhìn cũng sẽ được mở rộng rất nhiều. Cô rất có thiên phú trong thiết kế, chỉ cần dùng sức mài giũa, cô nhất định có thể thể hiện được tham vọng trong giới trang phục gia đình.
Anh thích cô đồng thời cũng đánh giá rất cao về cô, anh không muốn giam cầm tài năng của cô trong thế giới của anh, đó không phải là điều anh muốn nhìn thấy. Anh muốn nhìn thấy cô được tỏa sáng trong lĩnh vực kinh doanh của mình, không chỉ với tư cách là vợ của anh.
Anh nghĩ rằng đây là tình yêu thực sự dành cho một người, tôn trọng sự lựa chọn của cô, tôn trọng ước mơ của cô. Nếu như cô không muốn nhường anh vậy thì cứ để anh nhường cô đi.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cực kỳ cảm động, từ khi bọn họ quen biết tới nay, hình như vẫn luôn là anh nhường cô. Mỗi lần bọn họ cãi nhau khi cô chọc anh tức giận thì cũng đều là anh buông mình xuống trước rồi tìm cô: “Thẩm Duệ, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Thế giới của cô luôn luôn lạnh lùng, vì vậy khi cô mười bảy tuổi, gặp phải cậu bé đã sử dụng cả cuộc sống của mình để cứu cô, cô sẽ kiềm chế lại việc yêu và tự kiềm chế mình trong vô lực. Nhưng mà tình cảm ba năm lại không ngăn cản được sự tàn khốc của hiện thực, cô lại rơi vào thế giới lạnh lẽo của hơn ba năm trước.
Trong năm năm, cô đã đóng băng trái tim của mình, không để cho bất cứ ai chạm vào trái tim của cô. Nhưng gặp được anh, sự bá đạo cường thế của anh sự dịu dàng săn sóc của anh lại làm cho trái tim cô đã đóng băng nhảy lên một lần nữa. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ không yêu được nhưng không ngờ bây giờ lại trầm luân nhanh như vậy.
Thẩm Duệ không trả lời cô, mà nói: “Hân Nghiên, nếu nhớ anh thì quay về Đồng Thành, bất kể lúc nào, anh cũng sẽ đi đón em.”
Tống Hân Nghiên nặng nề gật đầu, trong hốc mắt nước mắt lại tuôn ra một lần nữa. Trước khi anh rời đi, cô đã luôn nghĩ về anh.