Thẩm Duệ không nói gì, lẳng lặng nhìn một hồi, anh cầm tay cô chậm rãi đi về phía cổng bệnh viện, anh nói: “Em đến khách sạn làm gì?”
Nói đến đề tài này, Tống Hân Nghiên có chút chột dạ, cô vốn là đi bắt gian anh, kết quả lại thành bắt gian Đường Diệp Thần. Cô giả vờ ngớ ngẩn: “Em muốn đi ăn cái gì đó thôi, kết quả là đi mới nhớ tới bác sĩ nói không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.”
Thẩm Duệ quay đầu lại nhìn cô, tuy là không nói gì, nhưng ánh mắt của anh viết rất rõ, lý do à, em tiếp tục lý do đi.
Tống Hân Nghiên gãi đầu: “Em không nói dối, vậy tại sao anh và cô Phùng lại ở khách sạn?” Tống Hân Nghiên cũng phải bội phục sự thông minh của mình, năng lực chuyển đề tài càng ngày càng tài giỏi.
“Nói chuyện.” Thẩm Duệ dắt cô tiếp tục đi về phía trước.
Tống Hân Nghiên nhìn anh: “Công việc hay chuyện riêng?”
Thẩm Duệ dừng lại, đưa tay vuốt tóc cô, trả lời câu hỏi: “Lại đang suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Anh thích loại phụ nữ nào, em không biết sao?”
Tống Hân Nghiên tức giận vì anh xoa rối tóc cô rồi, cô bĩu môi nói: “Em làm sao biết anh thích loại người thế nào chứ?”
“Được, anh thích người phụ nữ miệng hay nói một đường tâm nghĩ một nẻo, hay suy nghĩ lung tung.” Thẩm Duệ trêu chọc.
Trong lòng Tống Hân Nghiên ngọt ngào, ngoài miệng lại không thuận theo mà nói: “Em không có miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, cũng không có suy nghĩ lung tung.”
“Anh cũng đâu có nói là em đâu, sao em lại tự cho mình ngồi vào chỗ đấy thế?” Thẩm Duệ nháy mắt với cô.
“...” Tống Hân Nghiên ngượng ngùng rũ mí mắt xuống, lỗ tai bắt đầu hơi nóng lên, cô phát hiện mình mãi mãi cũng không đấu lại Thẩm Duệ, nói mấy câu đã bị anh dẫn vào bẫy.
Trở lại phòng bệnh, Tống Hân Nghiên nằm trở lại giường, bị bác sĩ trách móc một trận. Cô cúi đầu chịu dạy bảo, liều mạng nháy mắt với Thẩm Duệ, Thẩm Duệ nhẹ nhàng dời tầm mắt, thấy chết mà không cứu.
Cuối cùng cũng tiễn bác sĩ đi, Tống Hân Nghiên oán giận nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh thấy chết mà không cứu!”
“Bác sĩ dạy dỗ không sai, không dạy cho em một bài học, em sẽ không nhớ.”
“...”
Đêm nay trôi qua một cách sóng yên biển lặng, ngày hôm sau, bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe của Tống Hân Nghiên và cho phép cô xuất viện. Nhưng vì thời tiết gần đây rất nóng, cô vẫn nên ở nhà để nghỉ ngơi vài ngày, dù sao chức năng tiêu hóa của cô đã bị phá hủy, không cố gắng điều dưỡng tốt sẽ để lại mầm bệnh.
Tống Hân Nghiên xuất viện sẽ trở về công ty, Bác Dực không có bất kỳ người nào gọi điện thoại cho cô, trong lòng cô rất lo lắng. Tổng giám đốc Lý có lẽ nên biết cô đã phải nhập viện vì mất nước do tiêu chảy, sao lại không gọi cho cô để hỏi thăm nhỉ.
Thẩm Duệ không cưỡng ép đưa cô về tĩnh dưỡng, anh hiểu cô, nếu không trở về công ty một chuyến, chỉ sợ cô sẽ không yên tâm. Anh lái xe đưa cô đến Bác Dực, nhìn cô vào cửa công ty, anh mới rời đi.
Tống Hân Nghiên đi ra khỏi thang máy, một đường đi tới, nhân viên công ty nhìn thấy cô đều là bộ dáng quyết không nói chuyện, thậm chí lần lượt trốn tránh. Thật giống như cô là virus, muốn tránh không kịp vậy.
Trong lòng Tống Hân Nghiên đã hiểu, nhất định là chuyện bản thảo thiết kế bị rò rỉ đã lan truyền khắp công ty, xem ra hôm qua cô thật sự bị bệnh không đúng lúc rồi.
Có hai đồng nghiệp thấy cô đi tới, hai người thì thầm: “Tại sao cô ấy vẫn còn mặt mũi đến công ty thế? Suýt nữa đã hại Bác Dực chúng ta phải vác cái danh xấu là đi sao chép, loại sâu bướm này Tổng giám đốc Lý còn giữ lại cô ấy làm gì chứ?”
“Đúng vậy, thật không nhìn ra cô ấy là người có tâm cơ như vậy, chèn ép chị Mộng Na đi, bây giờ còn muốn hại công ty chúng ta, không biết trong lòng cô ấy nghĩ nữa?” Một người đồng nghiệp khác nói.
“Cho nên mới nói, đúng là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, thật hy vọng Tổng giám đốc Lý sa thải cô ấy, báo thù thay chị Mộng Na.”
“Chờ xem, nhanh thôi, cô ấy sẽ không thể phách lối đứng đấy nữa đâu, cô không đọc tờ báo sáng nay sao, có lẽ bây giờ Tổng giám đốc Lý đã tức giận khi thấy tờ báo. Thực sự chưa bao giờ thấy một người nào vô liêm sỉ như thế, không ngờ lại giẫm lên cành cao của chủ cũ leo lên chủ nhà mới.”
Tống Hân Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn các cô, hai đồng nghiệp lập tức dừng thảo luận, xoay người rời đi. Tống Hân Nghiên đứng tại chỗ, cảm giác mọi người trong văn phòng đều nhìn cô với ánh mắt thù địch, giống như chỉ qua một đêm mà cô đã bị mọi người xa lánh vậy.
Cô quay lại và đi về phía phòng làm việc, lúc cô đi qua bàn trợ lý, cô dừng lại và nói với Vân Vân: “Vân Vân, đến phòng làm việc của tôi một lát đi.”
Vân Vân ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm vẫn như trước: “Chị Tống, chị đến công ty rồi sao, em nghe nói chị nằm viện, sức khỏe của chị đã khá hơn chưa? Sao chị không nghỉ ngơi thêm vài ngày? Tổng giám đốc Lý cũng cho chị một kỳ nghỉ dài hạn để chị nghỉ ngơi cho tốt mà.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Tổng giám đốc Lý cho tôi nghỉ dài hạn, chuyện khi nào?”
“Hôm qua sau khi tham gia thi đấu ở Thẩm thị trở về, sếp đã nói cơ thể chị không khỏe nên cho chị nghỉ dài ngày, không ai thông báo cho chị sao?”
“Chị biết rồi, à đúng rồi, hôm qua cà phê em pha cho chị trong đó có thuốc xổ, chuyện này em biết không?” Tống Hân Nghiên không hỏi lòng vòng cô ấy, cho dù bị người ta hãm hại, cô cũng muốn biết mình chết như thế nào.
Vân Vân biến sắc: “Chị Tống, chị nói đùa sao, trong cà phê sao lại có thuốc xổ được?”
“Đây chính xác là câu hỏi chị muốn hỏi em đó, trong cafe làm sao có thể có thuốc xổ, ngoài em ra thì còn ai khác tiếp xúc với cà phê không?” Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn kỹ cô ấy, không bỏ lỡ sự hoảng loạn lóe lên trên khuôn mặt của cô ấy.
Trong lòng Vân Vân bối rối không thôi, có chút không dám đối diện với ánh mắt của Tống Hân Nghiên: “Tống, chị Tống, em không biết vì sao trong cà phê lại có thuốc xổ, lúc em pha cà phê cho chị, trong hộp cà phê kia chỉ còn một ít cuối cùng, chị nói muốn lấy lại tinh thần nên em mới đổ toàn bộ phần còn lại vào, chuyện này thật sự không liên quan đến em.”