Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 103: Tôi muốn sống cho chính mình (2)



Thẩm Duệ quả thật không dám nghĩ, nếu tài xế lỡ tay, đâm trúng Tống Hân Nghiên trước không biết sẽ có hậu quả gì, chỉ cần tưởng tượng thôi tim anh đã run rẩy. Anh cực kỳ tức giận, Đường Diệp Thần tính toán mưu mô, cũng không muốn ly hôn với Tống Hân Nghiên, vậy đừng trách anh ra tay. Xem ra một ngày bọn họ chưa ly hôn, những người này sẽ không bỏ qua cho Tống Hân Nghiên.

Nghiêm Thành rụt cổ, không dám nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, trước cuộc trò chuyện của Đường Diệp Thần và tài xế gây tai nạn, còn cố định trò chuyện với một số điện thoại lạ, mãi đến trước khi xảy ra tai nạn, số điện thoại lạ kia vẫn còn gọi đến, tôi nghi ngờ, vụ tai nạn lần này không đơn giản để lừa cô Tống, có thể có người thật sự muốn mạng của cô Tống.”

Tầm mắt Thẩm Duệ dừng ở nhật ký cuộc gọi, giống y như lời Nghiêm Thành nói, anh nhíu mày: “Đã điều tra số này chưa?”

“Đã điều tra rồi, số này hôm nay mới đăng ký, chủ nhân chứng minh thư hôm trước đã gặp tai nạn qua đời, không tra được một chút dấu vết nào. Sau vụ tai nạn, điện thoại đó cũng đã bị vứt.” Nghiêm Thành nói.

“Xem ra đối phương đã có âm mưu từ trước, nếu đâm chết Tống Hân Nghiên, anh ta sẽ giá họa cho Đường Diệp Thần.” Thẩm Duệ càng nhíu chặt mày hơn: “Rốt cuộc ai có thâm cừu đại hận với Tống Hân Nghiên như vậy mà muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết.”

“Cuộc sống của cô Tống rất đơn thuần, hẳn sẽ không rước tới họa sát thân như vậy. Tổng giám đốc Thẩm, anh có còn nhớ sự cố phát sinh ở công trường thành phố C lần trước không, thậm chí tôi nghi ngờ có lẽ người đối phương muốn đẩy vào chỗ chết không phải anh, mà là cô Tống.” Sau khi nhận được báo cáo điều tra, Nghiêm Thành suy nghĩ mãi rốt cuộc ai muốn giết Tống Hân Nghiên, nhưng từ đầu đến cuối lại không có đầu mối.

Mắt Thẩm Duệ sầm xuống, anh bỗng xoay người đi về phía thang máy: “Nghiêm Thành, đi theo tôi đến đội cảnh sát giao thông.” Anh Từng Là Duy Nhất

Nghiêm Thành gật đầu, vội theo sau.

Đội cảnh sát giao thông, tài xế lái xe vận tải vừa được thả ra ngoài thì bắt gặp Thẩm Duệ, anh ta nhìn người đàn ông trước mặt giống như ma vương đến từ địa ngục, nhớ tới hiện trường vụ tai nạn vừa rồi, anh ta vẫn còn sợ hãi: “Anh... Anh muốn làm gì?”

Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì, Nghiêm Thành tiến lên phía trước, kéo tay tài xế lái xe vận tải, nói: “Tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi muốn nói chuyện với anh, thức thời thì ngoan ngoãn đi theo chúng tôi.”

Tài xế xe vận tải chột dạ, nhưng không thể không đi theo bọn họ, ra khỏi đội cảnh sát giao thông, Thẩm Duệ xoay người, ý bảo Nghiêm Thành buông anh ta ra, anh nói: “Chúng tôi đã điều tra nhật ký điện thoại của anh, trước khi xảy ra tai nạn, có một số điện thoại xa lạ nói chuyện với anh, người đó là ai, anh ta ra lệnh gì cho anh?”

“Tổng giám đốc Thẩm, số điện thoại xa lạ gì chứ, tôi không biết.” Vẻ mặt tài xế vô lại, kiên quyết không thừa nhận.

Thẩm Duệ cười lạnh, nói: “Xem ra anh chưa thấy quan tài không đổ lệ, tài khoản của anh bỗng có thêm 60 vạn, tôi nghĩ với thân phận người lái xe tải, vài ngày ngắn ngủi kiếm được 60 vạn là không có khả năng. Nếu không chúng tôi đưa anh đến cục cảnh sát, nói rõ nguyên nhân với cảnh sát, rốt cuộc 60 vạn này đến từ đâu.”

“Đó là tiền vợ tôi mượn để mua nhà, Tổng giám đốc Thẩm, anh không thể vu oan cho dân thường chúng tôi được.” Tài xế xe vận tải cố giữ sự bình tĩnh, bịa chuyện nói.



“Thật không, anh cũng chưa lấy vợ, làm sao mượn được tiền?” Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn anh ta, anh đã tìm đến anh ta, chắc chắn đã điều tra chi tiết rành mạch về anh ta, sao có thể bị lừa bởi mấy câu nói dối chứ.

Tài xế xe vận tải nói: “Dù sao tôi cũng không hiểu mấy người đang nói gì? Những người giàu mấy người bị vọng tưởng bị hại sao? Hở ra là mưu sát, tôi cũng không rảnh đến mức làm chuyện nhàm chán đó đâu.”

Thẩm Duệ giơ ảnh chụp trong tay lên: “Anh không thừa nhận cũng không sao, Nghiêm Thành báo cảnh sát, nói có người mưu sát.”

Tài xế lái xe vận tải nhìn thấy ảnh chụp, vẻ kiêu ngạo biến mất trong nháy mắt, chủ động nhận hết tội. Thẩm Duệ nhíu mày: “Anh nói tất cả đều do Đường Diệp Thần sai khiến, chỉ để diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Đúng vậy, khi anh ta đến tìm tôi, ban đầu tôi không chịu, nhưng anh ta nói cho tôi 60 vạn tiền đặt cọc trước, sau khi chuyện thành công thì cho tôi 40 vạn nữa. Anh ta nói chỉ cần giúp anh ta theo đuổi lại vợ, anh ta đều đồng ý hết.”

“Vậy người gọi điện cho anh trước khi xảy ra tai nạn là ai?” Thẩm Duệ nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta.

“Gọi lộn số.”

“Gọi hơn mười lần, anh lừa ai thế?” Nghiêm Thành tức giận nói.

Tài xế lái xe tải dụi mũi: “Người đó đòi nợ, tìm Tổng giám đốc Lưu gì đó, tôi nói không phải là tôi, anh ta vẫn gọi lại, về sau tôi nghe được giọng anh ta thì dứt khoát cúp máy.”

Nghiêm Thành còn muốn hỏi nữa, Thẩm Duệ cho anh ta ánh mắt dừng lại, anh phất tay nói: “Anh đi đi, cần gì chúng tôi sẽ tìm anh.”

Tài xế lái xe tải xoay người rời đi, Nghiêm Thành nhìn bóng lưng đắc chí của anh ta, anh ta không cam lòng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cứ thả anh ta đi như vậy sao?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ phải bắt anh ta lại đánh vài cái? Nghiêm Thành, phái người theo dõi anh ta hai mươi tư giờ, anh ta gặp ai, làm gì, đều phải báo cáo với tôi.” Thẩm Duệ xoay người lên xe, anh còn có chuyện quan trọng phải làm hơn chuyện này.

“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành nhận lệnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv