Lễ Giáng Sinh năm nay, Du Tâm Kiều đón cùng với ông chủ Hoàng.
Ông chủ Hoàng đến hàng trái cây bên cạnh mua một túi táo giảm giá sau đêm 24, chọn một quả cắn thử, ai ngờ đâu cứng hết cả hàm, chú bèn hỏi Du Tâm Kiều có muốn ăn táo nướng không.
Du Tâm Kiều vẫn còn buồn bực vì không tìm thấy Từ Ngạn Hoàn ở chỗ cũ nữa, nghe thế liền thở dài: “Cháu muốn ăn táo độc.”
Ông chủ Hoàng cười: “Tuổi còn trẻ mà, thất tình nhưng đừng tự tử chứ.”
Du Tâm Kiều kiên quyết rằng mình không hề thất tình, còn hỏi ông chủ Hoàng sao lại nghĩ cậu thất tình chứ.
Ông chủ Hoàng lấy một con dao nhỏ ra, cắt đi phần cuống táo: “Mấy ngày lễ của nước ngoài như này, ngay cả nhóm công nhân của chú cũng ra đường góp vui, người ở lại đây không phải già yếu bệnh tật thì cũng là đám độc thân.”
Nghĩ cũng phải, Hà Đường Nguyệt với Vương Côn ra ngoài hẹn hò thì không nói, đến cả Lương Dịch và Thẩm Đạt Dã cũng rủ nhau đi xem phim, chừa lại một mình Du Tâm Kiều cô đơn ngồi ở đây ngây ngốc với ông chú già.
“Nhóc con, sao lại quy chú vào hàng bô lão già yếu bệnh tật thế hả?”
Ông chủ Hoàng cũng là kẻ sĩ diện, lúc nướng táo bèn kể chuyện cho Du Tâm Kiều nghe.
Kể rằng trước đây có một đôi trai gái làm bạn với nhau từ thuở ấu thơ, tình cảm vô cùng sâu đậm, cùng nhau từ trấn nhỏ thi lên Đại học ở thành phố, lại còn học cùng khoa. Vốn tưởng sau này tốt nghiệp rồi hai người sẽ kết hôn sinh con, trải qua những tháng ngày hạnh phúc yên ả cả đời. Chẳng ngờ rằng trước khi tốt nghiệp, cô gái kia quen được một ông lớn trong ngành. Tên này vừa ý cô gái trẻ xinh đẹp thông minh, hứa sẽ cho cô một tương lai thuận lợi, hỏi cô đồng ý làm người tình của hắn không. Cô gái có xuất thân bần hàn chịu đủ sự nghèo túng, sau khi đắn đo suy nghĩ thật lâu, cô gái quyết định giao quyền lựa chọn cho chàng trai, hỏi anh: Em nên chọn thế nào đây?
Nghe tới đó, Du Tâm Kiều không kìm được phải hỏi: “Chàng trai trả lời như nào ạ?”
Ông chủ Hoàng ung dung khoét hạt táo đi, cười nói: “Chú đáp, trước khi đến hỏi anh, trong lòng em đã có đáp án rồi.”
Trong cửa hàng không có đủ nguyên liệu, ông chủ Hoàng đi mượn hàng xóm mỗi bên một ít mới miễn cưỡng góp đủ nguyên liệu nướng táo.
Chú dùng rượu Nhị Oa Đầu thay cho Brandy, đường trắng thay đường đỏ, hỗn hợp nho khô, các loại hạt đập nát trộn vào nhau rồi nhét vào trong ruột táo, đậy nắp lại, cho vào lò nướng.
Lúc mùi thơm lan ra, Du Tâm Kiều hỏi có phải hồi Đại học ông chủ Hoàng học nấu ăn không, ông chủ Hoàng ôm bụng cười: “Nếu theo ý của cháu, ông lớn trong ngành cướp mất người con gái của chú là đầu bếp hàng đầu trong nghề hả?”
Du Tâm Kiều bĩu môi: “Một cây làm chẳng nên non, nếu cô gái kia có đủ lập trường, chú cũng không phải thủ tiết vì cô ấy cho tới tận bây giờ.”
“Không phải chú thủ tiết, mà gọi là an nhàn tự tại, thích gì làm nấy.”
Ông chủ Hoàng vừa nói vừa đi tới đi lui trước lò nướng, tiện tay cầm một quyển sách được đặt bên trên ném sang cho Du Tâm Kiều: “Đừng có suốt ngày luyện đàn nữa, rỗi rãi thì đọc sách đi.”
Du Tâm Kiều chuẩn xác bắt lấy. Tên sách là “Lưỡi dao”, bìa sách màu vỏ quýt, cũ tới nỗi góc sách vểnh cong lại, hẳn là được lật xem rất nhiều lần.
Tiện tay lật ra thì nhìn thấy một câu nói bị gạch ngang bằng bút chì—— Bất hạnh thay, đôi khi một người không thể nào làm những việc họ cho rằng là đúng mà không khiến người khác đau khổ.
Du Tâm Kiều ngẩn ra, cậu không biết trong câu chuyện của chàng trai và cô gái này, hoặc là nói, trong tất cả những câu chuyện, ai là “một người”, ai là “người khác”.
Mà câu phía trước bị quên lãng, chỉ có năm chữ.
—— Tôi thật sự yêu người.
Qua hết Giáng Sinh, công tác mài đá của Du Tâm Kiều chính thức tiến vào giai đoạn đánh bóng.
Cậu kẹp khối đá được mài vào dụng cụ cố định chuyên dụng, dùng giấy nhám và kem đánh bóng, tỉ mỉ chà bóng từng bề mặt. Chà được một nửa, ánh sáng trong viên đá cũng mờ mờ lộ ra, Du Tâm Kiều cầm nó đưa vào chỗ tối để nhìn, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Lấp lánh lung linh, sáng ngời rực rỡ, là “ánh trăng xanh” mà cậu muốn.
Ánh trăng phù hợp với Từ Ngạn Hoàn nhất.
Nhưng sau Giáng Sinh, Từ Ngạn Hoàn lại xin nghỉ không đi học.
Du Tâm Kiều chờ mãi, suốt cả ngày nghển cổ về phía sau, đầu sắp không quay lại được luôn rồi. Cuối cùng dưới sự đề nghị của mọi người, cậu làm người đại diện tới văn phòng hỏi thăm tình hình.
Làm hai việc cùng một lúc, thầy Dương vừa chấm thi vừa nói: “Nhà Từ Ngạn Hoàn có việc, bảo vẫn sẽ tới tham gia thi học kỳ.”
Nhưng cách kỳ thi cuối kỳ còn tới nửa tháng, Du Tâm Kiều không đợi nổi: “Rốt cuộc nhà cậu ấy có chuyện gì vậy thầy? Xin nghỉ lâu quá chừng, sao thầy không hỏi thử xem?”
Thầy Dương: “Quan tâm bạn mình thế, sao em không tự đi hỏi đi?”
Du Tâm Kiều hạ thấp giọng: “Cậu ấy không nghe điện thoại của em.”
“Thầy vẫn đề nghị em quan tâm bản thân hơn.” Thầy Dương đặt bút đỏ xuống, móc bài thi toán của Du Tâm Kiều ra từ trong đống giấy thi: “Em nhìn này, dấu bút đỏ khắp nơi, dù có là học sinh ban nghệ thuật nhưng…”
Không chờ thầy nói xong, Du Tâm Kiều đã bỏ chạy: “Cảm ơn thầy, tạm biệt thầy!”
Rồi lại qua mấy ngày, Du Tâm Kiều tìm khắp mọi ngóc ngách rồi vẫn không thấy, thế là cậu tuyệt vọng tìm tới quán bar hồi nghỉ hè từng đi.
Ban ngày không phải giờ kinh doanh của quán bar, người phục vụ đang quét tước trong đại sảnh cản cậu lại. Cậu bèn ngồi xổm chờ ở cửa, không lâu sau thì thấy bà chủ đi ra.
Chị Hoàng vẫn như vậy, trang điểm đậm rồi mặc váy ngắn, trời lạnh thì mặc thêm áo măng tô ở ngoài, tay kẹp một điếu thuốc lá mảnh dành cho nữ, thấy Du Tâm Kiều liền cười: “Ủa, bạn nhỏ ra giá gấp đôi đây mà?”
Du Tâm Kiều thấy cô còn nhớ mình thì khá lúng túng. Có điều việc quan trọng là tìm Từ Ngạn Hoàn, cậu không quan tâm chị Hoàng trêu chọc mình thế nào, đứng dậy hỏi: “Từ Ngạn Hoàn… là cậu phục vụ mà lần trước em chỉ định ấy, có đến chỗ của chị làm việc không?”
Mu bàn tay của chị Hoàng trượt khỏi khuỷu tay, đưa điếu thuốc lên môi hít một hơi: “Không có, sau khi khai giảng nhóc đó không đến nữa. Dù sao đây cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, một học sinh cấp ba như nó làm thêm ở đây, lỡ bị đồn đi thì lại chịu dèm pha.”
Du Tâm Kiều không chắc trong lời nói của cô có ý gì khác không. Ít ra lúc nhìn thấy Từ Ngạn Hoàn bị “ép buộc”, quả thật Du Tâm Kiều đã nghĩ tới hai chữ “sa đọa”.
Nghe thấy Từ Ngạn Hoàn lâu rồi không đến đây, vai Du Tâm Kiều sụp xuống, cực kỳ thất vọng.
Cậu đã tìm hết những nơi có thể tìm rồi.
Cảm ơn một tiếng, quay người vừa định đi, chị Hoàng đằng sau gọi cậu: “Bạn nhỏ, tốt nhất là đừng quá cố chấp vì một người.”
Bước chân Du Tâm Kiều ngừng lại.
“Nói trắng ra, làm phục vụ là nó tự nguyện, bị người ta động chạm tay chân cũng không từ chối, chỗ bọn chị toàn người nhà giàu lui tới thôi, người không vì mình, trời tru đất diệt. Hơn nữa…”
Chị Hoàng thở ra một làn khói, cười: “Trên đời này nào có nhiều đàn ông thích đàn ông như vậy?”
Sau hôm ấy, Du Tâm Kiều từ trước tới giờ không bị mất ngủ lại không ngon giấc liên tục mấy ngày.
Thức dậy giữa đêm là còn bình thường, đáng sợ hơn là ngày nghĩ gì đêm mơ đó. Trong mơ Du Tâm Kiều cầm điện thoại di động, mở bàn phím ra, nhấn sai số rồi lại nhấn lại lần nữa, cứ thử lại nhiều lần như thế, sốt ruột đến nỗi đổ mồ hôi đầy người, không cách nào gọi điện thoại được.
Tuy rằng có gọi được thì cũng chẳng có ai nghe máy.
Mười hai giờ đêm, Du Tâm Kiều bật dậy trên giường, ổn định lại nhịp thở xong liền rề rà bò xuống, đẩy cửa đi ra ngoài. Cậu xuống tầng đi tới phòng khách, ngồi xuống trước bàn làm việc đặt đầy những dụng cụ.
Cậu không bật đèn, nương vào ánh đèn đường bên ngoài, cầm giấy nhám lên, rắc chút bột kim tuyến ra rồi tiếp tục đánh bóng.
Lúc thức dậy, cậu nhất định phải tìm việc cho mình làm, nếu không sẽ nghĩ ngợi lung tung—— Sao Từ Ngạn Hoàn lại không đi học? Sao cậu ấy không nghe điện thoại của mình?
Bởi vì cậu ấy không chấp nhận con trai nên mới trốn tránh mình sao?
Kết quả của việc mất tập trung là, lực đánh bóng bên tay phải của Du Tâm Kiều quá mạnh, đè cho viên đá đang được kẹp trên dụng cụ bằng sắt bị lỏng ra. “Cạch” một tiếng, viên đá rơi khỏi dụng cụ, đồng thời dụng cụ cũng kẹp vào giữa, kẹp mạnh lấy ngón tay cái của Du Tâm Kiều.
Sau cơn đau điếng người thì đến cơn đau dai dẳng không dứt.
Dùng khăn giấy để cầm máu, Du Tâm Kiều lấy khăn bọc đá lại chườm lên tay, lạnh tới mức không chịu nổi, muốn đi lấy găng tay theo phản xạ.
Găng tay mà Từ Ngạn Hoàn tặng cho cậu.
Đêm khuya yên tĩnh, Du Tâm Kiều ngồi một mình trong căn phòng khách trống rỗng, nghe thấy “tách” một tiếng, là tiếng giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay.
Nếu hỏi Du Tâm Kiều có sở trường gì, thì xếp sau piano chính là nén nước mắt.
Nhiều tình huống muốn khóc như thế, nhưng không phải lần nào cũng bật khóc ra.
Lần này cậu nhẫn nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng vẫn không dằn được nỗi khổ sở cuồn cuộn dưới đáy lòng. Cậu lấy cớ cho bản thân, là bởi vì vết thương quá đau.
Giơ tay lau nước mắt, bất cẩn lại đụng vào vết thương, lại càng đau hơn.
Du Tâm Kiều lớn từng này rồi, đi tới đâu cũng hô mưa gọi gió, chưa từng phải ấm ức như thế.
Cậu khóc to thành tiếng, vừa khóc vừa mắng: “Từ Ngạn Hoàn, đồ khốn nạn nhà cậu!”
Đồ khốn nạn trêu chọc xong thì bỏ chạy, không chịu trách nhiệm!
Cậu giận dỗi dùng tay phải không bị thương cầm găng tay lên, đi tới trước cửa sổ ném mạnh đi.
Chưa tới ba phút, cửa nhà bị đẩy ra, Du Tâm Kiều lau nước mắt chạy tới, ngồi xổm xuống đất tìm găng tay mới bị mình ném đi. Vất vả lắm mới nhặt chúng nó ra khỏi bụi cỏ, cậu vừa phủi bụi vừa mắng bản thân thiếu nghị lực.
Lúc đứng dậy, Du Tâm Kiều phát hiện mình đang đứng cạnh cửa sổ nhà vệ sinh, là vị trí Từ Ngạn Hoàn đứng khi đến cứu cậu.
Hôm ấy, cậu hoảng hốt cho rằng Từ Ngạn Hoàn là hoàng tử, còn cậu là “chàng trai tóc mây” bị nhốt trên tháp cao.
Nhưng hiện thực không phải cổ tích, hiện thực rất hiếm khi có kết cục viên mãn.
Huống chi, từ đầu trong chuyện này đều do một mình cậu đơn phương, Từ Ngạn Hoàn chưa từng đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Như ông chủ Hoàng từng nói, đáp án đã có trong lòng từ lâu.
Sau đêm ấy, có lẽ là do linh cảm tiềm ẩn, hoặc là vì đã chấp nhận hiện thận, Du Tâm Kiều không đi tìm Từ Ngạn Hoàn nữa, bị bạn học hỏi cũng chỉ bình tĩnh đáp: “Cậu ấy không muốn để chúng ta tìm ra được, cho dù có lật hết cả Tầm Thành lên cũng vô dụng thôi.”
Thoáng chốc đã đến lúc thi cuối kỳ, năm môn chính bị dồn thi trong vòng hai ngày, lễ sơ kết cũng được diễn ra vào buổi tối ngày thi cuối cùng, có thể nói là co thời gian lại đến hết mức.
Sơ đồ phòng thi được xếp theo thành tích thi lần trước, Du Tâm Kiều học thường thường, thi ở phòng thi ban xã hội trên tầng. Ngày đầu tiên thi xong về lớp liền nghe Lương Dịch nói, Từ Ngạn Hoàn về rồi.
“Nhưng tôi nghe bạn ở phòng thi số một bảo, sát giờ cậu ta mới vào phòng, thi xong là đi ngay.” Lương Dịch quan sát cái tay được băng bó của Du Tâm Kiều, đề nghị: “Hay mai cậu thử chặn cậu ta ở cổng trường xem.”
Du Tâm Kiều gật đầu: “Ừm, biết rồi.”
Sáng hôm sau, Lương Dịch thi ở phòng bên cạnh Du Tâm Kiều xin vắng thi. Du Tâm Kiều gọi điện qua, giọng Lương Dịch ở đầu bên kia vô cùng yếu ớt, nói cậu ta bị sốt, nằm trên giường không bò dậy nổi.
Nhưng rõ ràng Du Tâm Kiều nghe thấy trong điện thoại có tiếng còi xe ô tô.
Bấy giờ Du Tâm Kiều không rảnh để tra rõ nguyên nhân Lương Dịch vắng thi. Chiều nay thi môn Tiếng Anh cuối cùng, Du Tâm Kiều nộp bài sớm nửa tiếng, cuộn hộp bút và giấy nháp lại rồi đi ra cổng trường.
Cậu đoán hôm nay Từ Ngạn Hoàn sẽ không về lớp, cũng sẽ không tham gia lễ sơ kết buổi tối.
Đúng như dự đoán, không bao lâu sau, cách thời gian thi xong chừng mười phút, Từ Ngạn Hoàn mặc đồng phục đi từ phòng thi của một tầng nào đó ra, hai tay đút túi, cúi đầu bước đi. Lúc bước tới gần cổng trường, anh ngẩng đầu lên, sửng sốt.
Du Tâm Kiều bước lên trong ánh nhìn của anh, hỏi: “Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?”
Cậu không còn ôm hi vọng gì nữa, cậu chỉ muốn cho bản thân một câu trả lời.
Nhưng Từ Ngạn Hoàn mím môi không đáp, còn chẳng nhìn vào cậu.
Lúc hai người lướt qua nhau, Du Tâm Kiều lùi về sau hai bước, dang tay cản đường đi của Từ Ngạn Hoàn.
“Tôi có thứ này muốn đưa cho cậu.” Cậu nói.
Mà Từ Ngạn Hoàn chỉ liếc sơ cái tay được băng bó của cậu, giọng điệu lạnh nhạt: “Tránh ra.”
Chạng vạng, khoảng thời gian bận rộn nhất trong ngày ở Tầm Thành.
Ánh đèn neon lập lòe ở hai bên khu phố cổ, mọi người đang trên đường tan tầm, tan học về nhà, được tiếng cười nói truyền tới từ những cửa hàng xua đi cảm giác uể oải. Đủ loại hương thơm trong quán ăn ùa tới khiến người ta thòm thèm, bất giác bước chân về nhà càng nhanh hơn.
Sắp tới cuối năm, mặc dù đang là trời đông giá rét, nhưng hết thảy đều ấm êm vui vẻ.
Mà giờ khắc này, ngồi trên xe buýt, cách lớp cửa kính xe ngắm cảnh náo nhiệt hai bên đường, Từ Ngạn Hoàn lại thờ ơ lạnh nhạt chẳng hợp với phong cảnh.
Dù cho Du Tâm Kiều cũng cùng lên xe, ngồi ở phía sau anh.
Từ Ngạn Hoàn không muốn quay đầu lại, cũng không dám quay. Anh sợ mình nhìn nhiều thì không nhẫn tâm nổi, cũng sợ gã Từ Chấn bám dai như đỉa kia đang ở gần đây.
Sau đợt giằng co lần trước, Từ Chấn không dám đến gần ép anh nữa, dù có tiền thì cũng phải còn mạng để tiêu. Nhưng cũng không thể nào bảo đảm an toàn tuyệt đối, Từ Chấn là kẻ điên đã lâm vào đường cùng, đợi gã tính táo lại, rồi củng cố can đảm thêm chút nữa, không biết hắn lại làm ra chuyện điên khùng gì.
Chỉ cần còn ở Tầm Thành thì không thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm, trừ khi trở về thủ đô, ra khỏi tầm tay với của Từ Chấn.
Bàn tay giấu trong túi nắm lại thành quyền, Từ Ngạn Hoàn vuốt ve vết dao cắt ở hổ khẩu, im lặng đưa ra quyết định.
Nửa tiếng sau xe buýt đến trạm, hai người lần lượt xuống xe. Dọc đường đi người tới lui thưa thớt, Từ Ngạn Hoàn đi đằng trước đột nhiên xoay người lại.
Du Tâm Kiều cũng dừng bước theo, đứng cách hai mét lẳng lặng nhìn anh.
“Không phải bảo sẽ cách tôi thật xa sao?” Từ Ngạn Hoàn mở miệng trước: “Đi theo tôi làm gì?”
Lúc hỏi anh cũng dùng giọng điệu nặng nề, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Du Tâm Kiều nhận ra được sự xa lánh và chống cự của anh chứ, nhưng chuyện cậu muốn làm vẫn chưa hoàn thành.
“Cậu chuyển nhà à?” Du Tâm Kiều nói: “Tôi có đồ muốn tặng cậu.”
Quả nhiên, Từ Ngạn Hoàn phớt lờ cậu, anh cụp mắt, liếc sang thứ Du Tâm Kiều cầm trong tay: “Đây là gì, có giá trị không?”
“Nếu cầm đến tiệm cầm đồ thì đổi được bao nhiêu tiền?”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe chính miệng Từ Ngạn Hoàn nói những lời như thế, Du Tâm Kiều vẫn cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên não.
Cậu miễn cưỡng hít sâu một hơi: “Đây là đá ánh trăng xanh, tôi tự tay đánh bóng…”
“Tôi không cần.” Từ Ngạn Hoàn cười khẩy: “Cậu đi đi, đừng theo tôi nữa.”
“Từ Ngạn Hoàn.” Du Tâm Kiều cất cao giọng: “Cậu làm sao vậy, rốt cuộc có chuyện gì?”
Từ Ngạn Hoàn mà cậu quen không phải người như thế, mới chỉ một tháng không gặp thôi, sao anh lại thay đổi hoàn toàn như vậy?
Du Tâm Kiều sốt sắng hỏi: “Có phải mấy tên cho vay nặng lãi kia…”
“Chẳng có chuyện gì hết.” Không im lặng quá lâu, Từ Ngạn Hoàn đanh mặt lại: “Tôi chỉ không muốn gặp câu thôi.”
Trực giác nói cho Du Tâm Kiều biết có chỗ nào đó là lạ.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mới khiến Từ Ngạn Hoàn nói ra những lời như vậy.
Cho nên khi nghe thấy hai chữ “trừ khi”, mắt Du Tâm Kiều sáng lên, bất chợt cảm thấy chờ mong như tìm được đường sống từ cõi chết.
Nhưng Từ Ngạn Hoàn lại nói: “Trừ khi, cậu có thể cho tôi rất nhiều tiền.”
“Tôi không cần thứ không đáng tiền.”
Giữa trời chiều ảm đạm ngập tràn mùi hôi thối.
Một Từ Ngạn Hoàn không kiêu ngạo không siểm nịnh, dù chìm trong bóng tối nhưng vẫn luôn giữ tỉnh táo, Từ Ngạn Hoàn ấy trong ấn tượng của Du Tâm Kiều đang dần dần sụp đổ.
Không biết trôi qua bao lâu, Du Tâm Kiều nghe thấy bản thân hỏi: “Vậy cậu muốn bao nhiêu tiền?”
“Cậu không cho nổi.” Từ Ngạn Hoàn đáp.
Du Tâm Kiều vẫn đang được ba mẹ nuôi, đúng là cậu không cho nổi.
“Vậy, có phải cậu chưa từng có tình cảm…”
“Chưa từng.” Giọng điệu của Từ Ngạn Hoàn trầm thấp lạnh lẽo, tựa như đến từ vực sâu: “Tôi ghét cậu, từ trước đến giờ luôn ghét cậu.”
Mà Du Tâm Kiều, đã từng suy đoán rằng có lẽ Từ Ngạn Hoàn ghét mình, đến hôm nay thực sự nghe được từ miệng của anh thì lại có một cảm nhận khác.
Dường như dòng máu cuộn trào lên não kia đã đóng thành băng.
Thảo nào trước giờ anh chưa từng đưa ra câu đáp lại, hóa ra vì thật sự chán ghét, nhịn đến bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
Du Tâm Kiều phát hiện mình bị phân liệt thành hai người. Một người cực kỳ tỉnh táo đứng dưới trời đông giá rét, hứng lấy từng đợt gió lạnh như dao cắt vẫn thờ ơ dửng dưng. Một người khác lại trốn ở sau lưng, co cuộn người lại, che tai không dám nghe.
Cậu không khỏi nghĩ tới buổi tối mất điện giông tố kia, Từ Ngạn Hoàn bảo cậu đừng ghét anh.
“Dựa vào đâu.” Du Tâm Kiều cười khẽ: “Cậu ghét tôi, nhưng lại bảo tôi đừng ghét cậu, dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc cậu thích tôi.” Từ Ngạn Hoàn rời mắt: “Cậu đi đi, xin cậu, đi càng xa càng tốt, tôi không muốn lãng phí thời gian để đối phó cậu.”
Du Tâm Kiều cảm thấy khá buồn cười, cậu chưa bao giờ nói câu thích ra khỏi miệng, giờ lại bị người ta vạch trần, hoàn toàn không có sự lãng mạn chìm đắm, chỉ có trái tim bị siết đau đớn.
Lời từ chối này còn tàn nhẫn hơn vô số lần trước đây cộng lại.
Đã nói đến nước này rồi, còn nói tiếp nữa chỉ tự rước nhục vào thân mà thôi. Thậm chí Từ Ngạn Hoàn còn dùng từ “xin cậu”.
Cổ họng Du Tâm Kiều nghẹn lại, tựa như có thứ gì đó sắp tràn ra, tràn từ hốc mắt, từ trái tim bị xé cho tan nát.
Cổ tay run lên, viên đá ánh trăng trong tay rơi xuống vang lên một tiếng “cạch”, chắc là vỡ mất rồi, hệt như trái tim trông thì cứng rắn nhưng thật ra rất yếu đuối của cậu.
Thứ không đáng tiền, không ai cần, cần gì phải nhặt lên.
Vậy nên Du Tâm Kiều còn chẳng thèm liếc lấy một cái, nhét cái tay được băng bó kia vào túi quần, nuốt một hớp không khí lạnh căm xuống: “Tôi sẽ đi, nhưng không phải bởi vì cậu.”
Giây phút cuối cùng, cậu thấy rất may mắn vì mình vẫn giữ được lý trí, không đến mức phải mất sạch thể diện và tôn nghiêm.
“Tôi và cậu vốn không cùng đường, một năm nay coi như tôi chơi đùa với cậu, về sau, tốt nhất là cả đời này, chúng ta đừng gặp lại nữa. Cho dù lỡ gặp lại, cũng xin cậu hãy cách xa tôi ra.”
“Bằng không tôi không bảo đảm mình sẽ không trả thù cậu.”
“Tôi thù dai lắm đấy.”
Đợi tới khi trời tối hoàn toàn, ngồi trên xe quay về trường học, Du Tâm Kiều “thù rất dai” dựa đầu lên cửa sổ xe, ngại trên xe đông người nên không dám khóc ra tiếng.
Cố gắng đến lúc bước xuống xe, cuối cùng cậu mới được thả lỏng, trở về con người mềm yếu sợ đau của mình, thay thế thể xác kiên cường đã xuất hiện vết rách kia.
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ. Sau khi cuộc gọi kết nối nghe thấy được giọng mẹ mình, nước mắt chảy càng dữ dội hơn. Vốn có rất nhiều khổ sở muốn mách mẹ, nhưng khi mở miệng ra chỉ còn một câu: “Mẹ ơi, con muốn về nhà…”
Rời khỏi con đường tắt gần trạm xe nhất, Từ Ngạn Hoàn ra khỏi nơi vắng vẻ u uất, về dưới ánh đèn đường mờ mịt, khom người nhặt một viên đá nằm trên đất.
Một viên đá hình cầu tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.
Chà lên áo khoác đồng phục của mình, phủi đi lớp bụi đất, tia sáng kia càng rõ hơn, tựa như ánh trăng rằm thoát khỏi sự che khuất của mây mù.
Rồi lại khiến anh nhớ về cái ngày trước khung cửa sổ ở khu nhà ngang, bài hát mà Du Tâm Kiều ngân nga khi ấy——
Anh nhìn kìa, mau nhìn xem, mặt trăng đang trộm thay đổi.
Sau này Từ Ngạn Hoàn từng nghe trọn hết bài hát, biết rằng hai câu trước đó là——
Liệu có phải đã đến lúc chia tay rồi không.
Không đành lòng để anh thấy gương mặt đẫm nước mắt của em.
Ngẩng đầu nhìn lại, xe đã chạy đi xa, không còn thấy gì nữa.
Từ Ngạn Hoàn vẫn đứng yên ở đó thật lâu, lâu đến nỗi trăng lên giữa trời, người và chiếc bóng trên mặt đất gần như chồng vào nhau, biến thành một chỉnh thể cô độc.
Giống như anh và chiếc bóng của anh bị trói buộc lại với nhau.
Hết chương 37.
*Dư Trình: Kết thúc hoàn toàn đoạn hồi ức, ký ức sau khi Du Tâm Kiều mất trí nhớ cũng chỉ đến đây.