Ánh Trăng Trong Lòng Hắn

Chương 15



Hơn mười năm trước, khi Hạ Hứa cầm thành tích nằm trong top 10 kỳ thi cấp 3 toàn thành phố để bước vào trường cấp 3 Số Một, ai ai cũng cho rằng ba năm sau, tên anh sẽ trang nghiêm nằm trong danh sách đỗ của đại học nổi tiếng Thanh Bắc.

Nếu anh không đơn phương thầm mến Dụ Thần, thì đúng là… cuộc đời anh sẽ hoàn toàn rẽ sang hướng khác.

Trường trung học Số Một có nguồn nhân lực và cơ sở vật chất rất dồi dào. Chỉ riêng khối 10 mà đã có tới 25 lớp, trong đó có 4 lớp chọn. Học sinh trong 4 lớp chọn này đều là người giỏi xuất sắc trong thành phố – nếu thành tích của cậu không tốt, thì nhà có nhiều tiền mấy cũng chỉ được vào lớp thường thôi.

Hạ Hứa vào lớp 10-1 — lớp giỏi nhất trong số các lớp giỏi, còn Dụ Thần vào lớp 10-19. Vì trong lớp 10-19 có rất nhiều con cháu nhà quyền quý, nên lớp này toàn bị gọi trêu là “lớp quý tộc”.

Anh dậy thì rất thành công, mới 16 tuổi mà đã cao gần mét 8. Hôm đến báo danh, anh mặc đồng phục bóng rổ nhạt màu đứng giữa hàng người, dễ dàng thu hút ánh nhìn của hơn nửa con gái trong khối. Nhưng anh thì lại bị hấp dẫn bởi một người khác cao xấp xỉ mình.

Hẳn là người nọ đến muộn, sơ vin vạt có vạt không, đi một đôi giày thể thao rất sạch sẽ, chạy lướt qua hàng của lớp 10-1 như một cơn gió.

Ánh mắt anh đuổi theo bóng hình người nọ, muốn nhìn rõ xem người đó thuộc lớp nào, nhưng lại bị người bên cạnh nhỏ giọng nhắc: “Hạ Hứa, đừng nhìn gái đẹp nữa! Cậu cao như thế, cẩn thận bị chủ nhiệm soi đấy!”

Học sinh nào mà chẳng sợ giáo viên chủ nhiệm – Hạ Hứa vội quay lại, chắc chắn là chủ nhiệm đang không nhìn về hướng mình rồi thì quay sang, tiếp tục nhìn theo người nọ. Nhưng một giây này cũng đủ để người nọ biến mất trong tầm mắt anh, không nhìn thấy đâu nữa.

Anh nhún nhún vai, hơi thất vọng một chút.

Trời sinh tính anh thích ồn ào náo nhiệt, thích kết thêm bạn bè. Có lẽ là vì hồi nhỏ thường được khen là “xinh đẹp”, lớn lên lại được khen là “đẹp trai”, nên anh có một “tật xấu” nho nhỏ là… hơi ham sắc đẹp một chút. Chỉ cần đối phương trông đẹp – không cần thiết là nam hay nữ – thì anh sẽ chạy theo làm quen vài câu, không hề có cái vẻ cao ngạo mà mọi người thường thấy ở học sinh giỏi.

Người đến trễ vừa nãy không chỉ là một anh chàng đẹp trai, mà còn khá cao nữa. Nếu anh có thể làm bạn với người đó… có khi sau này có thể chơi bóng rổ với nhau rồi.

Nhưng đã lỡ mất rồi thì thôi. Hạ Hứa nghĩ – dù sao cũng học chung một trường, chẳng mấy mà lại đụng mặt nhau ấy mà.

Nhưng anh không ngờ rằng — lần gặp tiếp theo đã là nửa năm sau.

Hạ Hứa là lớp trưởng của lớp 10-1, vừa học tốt vừa giỏi thể thao, kéo được đội thi của lớp chọn vào bán kết của cuộc thi bóng rổ trường, đồng thời đạt được ba giải quán quân điền kinh ở ba hạng mục 400 mét, 800 mét và 1500 mét — lúc đó anh đã là đề tài bàn luận sôi nổi của nữ sinh toàn trường rồi. Không bao lâu sau ở kỳ thì cuối kỳ, tên anh lại chễm chệ nằm ở top 3! Vậy nên sang kỳ 2 của năm lớp 10, anh được các đàn chị khóa trên nhất trí bầu làm hotboy của trường, cực kỳ nổi tiếng.

Trước giờ, cái danh hotboy trường này vẫn luôn thuộc về học sinh của lớp thường – nghĩa là lớp con nhà giàu – chứ chưa bao giờ thuộc về học sinh lớp chọn cả. Lúc ấy Hạ Hứa trẻ tuổi nông nổi, không hề biết khiêm tốn là gì; người khác gọi anh là “hotboy”, là “nam thần” thì anh cứ đắc ý nhận lấy thôi. Dần dần, có một số người khó chịu với anh, đương nhiên phải kể đến đám con ông cháu cha trong “lớp quý tộc” 10-19 nọ.

Dụ Thần là tên cầm đầu của đám này, số lần đi đánh nhau trong kỳ còn nhiều hơn số lần lên lớp. Dù thường ngày hắn không đi học, nhưng vẫn luôn nghe đàn em báo tin – nào là Hạ Hứa lớp 10-1 nhận được bao nhiêu thư tình, thắng bao nhiên trận đấu, thi được bao nhiêu điểm v.v

Trong mười đứa con trai độ 16 17 tuổi thì phải có đến chín đứa mắc bệnh trẻ trâu, đứa còn lại là trẻ trâu nặng hơn. Dù cái bệnh này của Dụ Thần không nặng lắm, nhưng hắn vẫn khó chịu với cái thằng hotboy ngứa mắt kia.

Đầu óc của thằng hotboy này cứng như đá vậy, bị “nhóm quý tộc” cảnh cáo mấy lần rồi mà vẫn cứ nhơn nhơn ra đấy, vẫn oai phong làm “nam thần” như thế đấy!

Hắn thấy chắc chắn là thằng hotboy này đang cố ý, liền lén lút phái đàn em đi thăm dò anh, để chúng đi “dạy dỗ” cho anh một trận.

“Dạy dỗ” của đám học sinh cấp 3 không phải là chặn lại đánh hội đồng thì sẽ là cậy lớn hiếp bé, tự cho là mình đang thay trời hành đạo thôi. Lớn lên nhìn lại mới biết… đó đúng là lịch sử đen tối không thể xóa nhòa mà.

Hạ Hứa thấy mình đúng là xui xẻo hết mức, tan học xong đi làm thêm tự dưng lại bị một đám người chặn lại. Tuy xử lý chúng rất dễ dàng, nhưng vẫn tốn kha khá thời gian, hại anh quần áo xộc xệch chạy đến chỗ làm, lại còn bị bà chủ mắng một trận. Liên tiếp nửa tháng như thế, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa, bảo đám đàn em kia gọi “thằng họ Dụ” đến đây.

Hôm đó, Dụ Thần gọi hết anh em nối khố trong khu nhà đến, Hạ Hứa thì gọi hết anh em mình quen từ trường thể dục hồi xưa và chỗ làm thêm.

Trước khi gặp nhau, Hạ Hứa lên tinh thần chiến đấu, định bụng phải cho đối phương phục sát đất. Gặp rồi mới biết — hóa ra Dụ Thần chính là anh chàng đẹp trai mà anh vừa nhìn đã thích hôm khai giảng!

Đứng trước trai xinh gái đẹp, Hạ Hứa khó mà ra tay được. Nhưng người gọi đối phương đến là anh, các anh em của anh còn ở đây nữa, nên anh cũng không còn đường lui.

Cả hai bên lăn xả vào nhau, lúc đầu thì khó phân thắng bại, nhưng càng về sau thì càng nhìn rõ — đám học sinh thể dục đang chiếm ưu thế. Mà Dụ Thần cũng bị Hạ Hứa đè xuống đất, khóe miệng rách ra, nhổ ra một búng máu.

Anh kéo hắn lên, nhìn vào vết thương trên khóe miệng của hắn. Chẳng hiểu sao mà anh ngẩn ra một lúc, trái tim tự dưng nhảy thót lên, thế mà lại cúi người xuống, phủi bụi trên đùi đối phương.

Cả hai đều sửng sốt.

Hạ Hứa gãi đầu, cảm thấy mình vừa ra tay quá mạnh, hơi ngượng ngùng cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mặt Dụ Thần. Hắn cũng không nói gì cả, đứng đó một chốc rồi xoay người đi. Anh nhìn theo bóng lưng người ta, chợt thấy tai mình nong nóng.

Sau hôm đó, không có ai chặn đường đi làm thêm của Hạ Hứa nữa cả, mọi sự đều quay về an bình như trước. Chỉ có một chuyện phiền phức là — thỉnh thoảng Dụ Thần sẽ đến “gây rối”, có hôm trên trường còn lẩn đến cửa sau của lớp anh, đứng rất ngang nhiên, huýt sáo một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay.

Anh đang chăm chú nghe giảng, nhưng lại không thể từ chối nỗi mong chờ từ đáy lòng, đành đứng lên nói mình đau bụng phải xuống phòng y tế, rồi đút tay vào túi đi theo hắn — Đúng là trốn học trắng trợn!

Khi ấy, cả lớp đều nghĩ là anh bị “lớp quý tộc” bắt nạt — vì lần nào trở về, đồng phục vốn sạch sẽ của anh cũng dính đầy bụi, thỉnh thoảng còn có vết thương trên tay.

Nhưng thực tế lại không phải vậy.

Dụ Thần thích đánh cận chiến, vì lớn lên trong khu nhà toàn quân nhân nên cách đánh cũng đậm kiểu bộ đội. Hạ Hứa lại đấm đá kiểu bản năng, không theo đường lối nào cả; nên lần đầu đánh nhau Dụ Thần đã phải chịu đòn khá nhiều. Hắn thường dẫn anh đến nhà kho bỏ hoang ở sau trường học, dạy anh mấy bí quyết đánh nhau. Hai người vật lộn trong nhà kho đầy bụi, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi hanh hanh của đầu hè, thế mà lại làm lòng người lưu luyến.

Đánh xong, nếu còn sớm thì hắn sẽ rủ anh cùng chơi bóng rổ. Để tranh bóng mà hai cơ thể trẻ trung thường xuyên đụng vào nhau, không ai chê đối phương nhiều mồ hôi cả, còn chơi xấu, không tranh được bóng thì ôm ghì lấy đối phương không buông…

Hạ Hứa rất thích Dụ Thần, coi người ta là anh em tốt, mãi đến một ngày nọ trong kỳ nghỉ hè, anh mơ thấy hắn cầm “thứ đó” của mình, rồi anh bắn đầy tay hắn.

Khi tỉnh lại, quần anh ẩm ướt, thứ vừa xuất tinh vẫn còn hơi cương.

Anh giật mình hoảng sợ, vọt thẳng vào WC. Nhưng nơi đó của anh vẫn cương cứng nóng bỏng, anh chỉ có thể tựa vào vách tường tự thủ dâm.

Ý thức là thứ không thể khống chế — khi lên cao trào, trong đầu anh chỉ toàn là cơ thể mạnh mẽ hoàn hảo của Dụ Thần.

Từ lúc đó anh đã biết… anh thích người con trai ấy, anh muốn người con trai ấy…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv