Mười giờ tối, Cố Vị Nguyên vẫn còn ở trong phòng làm việc, Kiều Hi buồn chán đợi anh trên ghế sopha, đợi mãi cô mất kiên nhẫn, rón rén bước đến phòng làm việc của anh.
“ Cốc, cốc,…”
“ Mời vào.”
Giọng của Cố Vị Nguyên vang lên, trầm thấp và quyến rũ, là giọng nói mà Kiều Hi thích nhất, cô hít sâu để trấn tĩnh lại, sau đó chậm rãi bước vào phòng.
“ Chuyện là…”
Thân thể cô cứng ngắc, lúng túng chần chờ không nói tiếp, đợi một lúc thấy cô không nói gì, Cố Vị Nguyên đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
“ Có chuyện gì à?”
“ Em… Em muốn… Anh xong việc chưa?”
Cô lắp bắp một lúc, khẽ nhắm mắt hai tay nắm chặt vội vàng nói:
“ Anh,… tối nay anh ngủ với em được không?”
“Cạch”
Cây bút Cố Vị Nguyên đang cầm rơi xuống đất, anh kinh ngạc nhìn Kiều Hi nhất thời không biết nói gì. Thấy anh mãi không trả lời cô nóng nảy:
“ Em.. ý của em là, tối nay anh sang phòng em ngủ được không, chỉ là tạm thời thôi”
Kiều Hi lắp bắp giải thích sợ anh hiểu lầm
“ Tại vì tối nay bố mẹ qua, em chỉ sợ bố mẹ biết chúng ta ngủ riêng phòng sẽ nghi ngờ nên, … cho nên em mới bảo vậy. Anh yên tâm, em sẽ không làm gì anh đâu.”
“ Mình vừa nói cái quái gì vậy trời? Khác gì chột dạ đâu?”- Kiều Hi ảo não nghĩ
“ Tối nay bố mẹ em đến ư? Mấy giờ? Để anh ra đón.”
Liên tiếp mấy câu hỏi, mặt Kiều Hi càng đỏ nhưng trong lòng chợt thấy ấm áp, thấy Cố Vị Nguyên đã nhặt chiếc áo khoác trên sopha định ra ngoài cô vội vàng nói:
“ Không cần đâu, bố mẹ em sắp đến rồi, giờ họ đang ở trên taxi”
Cố Vị Nguyên khẽ cau mày, anh cúi xuống nhìn đồng hồ, 10h10. Thấy anh cau mày, cô vội vàng giải thích:
“ Em thế, em không biết gì cả, bố mẹ xuống máy bay mới gọi cho em. Em bất đắc dĩ mới nhờ anh như vậy. Chứ không phải em muốn thế đâu. Hãy tin em.”
Vì vậy cô đã rất vất vả mất hơn tiếng đồng hồ để nghĩ cách không để bố mẹ phát hiện hai người là vợ chồng Plastic.
“Được vậy tối nay chúng ta… cùng nhau ngủ nha vợ.”