Một chén mì chui xuống bụng, cuối cùng cũng được nếm vị ẩm thực của quê nhà, Lưu Diệc vẻ mặt thỏa mãn mở lon Coca, “Người của nhà họ Kiều các cậu sao vậy, trước kia chết cũng không chịu về Giang Thành, năm nay bỗng nhiên quay xe tập thể, muốn cắm rễ cống hiến cho quê hương, vì một Giang Thành phát triển?”
Không hổ là một nhà báo, chỉ cần một lời nói mà sắc như dao phóng lợn, Kiều Minh Nguyệt mắc nghẹn trà sữa đều uống không xong, đành phải đưa cho Niệm Niệm ngồi một bên them khát từ lâu.
“Chắc là do tuổi lớn, tớ muốn ở một nơi sống yên ổn đến già.” Kiều Minh Nguyệt nói, “Thuận tiện tìm ba ba cho Niệm Niệm.”
Lưu Diệc cũng ánh mắt từ trên người cô dịch đến Niệm Niệm trên người, nhìn cô bé mắt to cùng bộ dáng ngoan ngoãn trầm ngâm một lúc lâu, “Ừa, tớ cũng cảm giác Niệm Niệm càng lớn càng không giống cậu.”
“…… Tớ không có nói cái này!”
“Chính là đây là sự thật.” Lưu Diệc vẻ mặt vô tội nhún nhún vai.
Niệm Niệm mới sinh ra còn chưa nhìn rõ đường nét, lớn hơn một ít Kiều Minh Nguyệt liền lấy ảnh chụp chính mình khi còn nhỏ cùng con bé so sánh, phát hiện giống nhau như đúc còn đắc chí, chính là theo thời gian đi qua, Niệm Niệm cũng chậm rãi phát triển, hiện tại cũng chỉ là giống mẹ bảy phần.
Hơn nữa Kiều Minh Nguyệt gần đây cùng Sầm Nghiên Thanh tiếp xúc, ấn tượng trong đầu đối với người đàn ông này ngày càng nhiều, lại xem Niệm Niệm, liền cân nhắc ra vài phần không thích hợp.
Niệm Niệm thật ra có vài phần giống Sầm Nghiên Thanh.
Thừa dịp Niệm Niệm nghiện trà sữa không thể tự kềm chế, Kiều Minh Nguyệt trộm tìm ra một bức ảnh chụp Sầm Nghiên Thanh đang phỏng vấn cho Lưu Diệc xem.
Trên ảnh chụp người đàn ông mặc tây trang giày da, đối với người ngoài mặt không cảm xúc, lạnh nhạt, nhưng dù có lạnh đông cứng người khác thì gương mặt này vẫn đủ để ong bướm bâu lại, mắt thâm thúy hai mí đen như mực đôi mắt lộ ra một chút không kiên nhẫn, hơn nữa bởi vì lạnh nhạt cảm xúc sinh ra cảm giác cấm dục.
Lưu Diệc chỉ cần liếc mắt liền nhận ra tới là Sầm Nghiên Thanh, thoáng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý, rồi sau đó lại nhìn xem Niệm Niệm để so sánh.
Niệm Niệm lúc này một hơi uống xong nửa ly trà sữa, đang ở trạng thái phê sữa, nằm ở ghế trên mờ mịt mắt nhìn phía trước, ánh mắt không có điểm nhìn.
Douma.
Lưu Diệc ở trong lòng buông ra một câu thô tục.
“Giống vậy!”
Kiều Minh Nguyệt vừa nghe giọng điệu này, nhìn nhanh qua Niệm Niệm, trong lòng nhảy ra ba cái dấu chấm than.
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Nhất định là bởi vì tiếp xúc cùng Sầm Nghiên Thanh khiến cho con gái bảo bối thay đổi bộ dáng!!!
Thời điểm trước kia Niệm Niệm cùng cô ở bên nhau mỗi ngày đều cười hì hì, như ánh mặt trời tràn ngập sức sống, hiếm khi lộ ra mờ mịt mặt không cảm xúc, tự nhiên vừa thấy, vốn dĩ có ba phần tương tự đều biến thành bảy phần, trực tiếp từ ban đầu cô bảy hắn ba biến thành cô ba hắn bảy!
Kiều Minh Nguyệt căm giận thu lại di động.
Lưu Diệc an ủi cô: “Không có biện pháp, vấn đề của gen vốn dĩ chính là anh một nửa em một nửa.”
Kiều Minh Nguyệt không phục.
Hơn nữa bởi vì vậy mà giận chó đánh mèo Sầm Nghiên Thanh.
Trên đường trở về nhận được tin nhắn của Sầm Nghiên Thanh, hỏi cô thứ bảy này giữa trưa 12 giờ đi viện bảo tàng được không.
Kiều Minh Nguyệt lạnh như băng trả lời lại mỗi chữ được, không mang theo dấu chấm câu cũng không mang theo sticker.
Người kia nhắn lại đây một cái dấu chấm hỏi.
Kiều Minh Nguyệt cũng không trả lời.
Rõ ràng là cô mang thai mười tháng, trải qua gian khổ sinh hạ Niệm Niệm, dựa vào cái gì hắn chiếm một nửa?
Kiều Minh Nguyệt tức giận xong, lại nghĩ tới chính mình phải làm người mụ mụ tốt, không thể để Niệm Niệm phải hứng chịu sắc mặt xấu của mình, vì thế xoa xoa mặt, hồi phục tâm tình.
Nhà Lưu Diệc ở Giang Thành, nhưng có mấy khi quay về, chung cư lại lâu lắm không dọn dẹp, hôm nay vừa lúc, gọi người mang hành lý đưa đến nhà cô, chọn phòng cho khách ở tầng 2 để nghỉ ngơi.
Dù sao cô nghỉ phép đợt này để về ăn lễ, cũng không phải trở về hẳn, cô còn có công việc phải làm.
Cơm chiều thời điểm Kiều Minh Nguyệt mới nhận được tin nhắn hồi đáp lại của giáo viên chủ nhiệm cấp 3, xem ra thầy giáo vẫn kiên định dạy lớp 12, nếu không sẽ không bận đến bây giờ mới cầm điện thoại để trả lời tin nhắn.
Lão Ban: Đã giúp con hỏi một chút, Tạ Trì điều kiện gia đình không tốt lắm, nhưng là trường học có học bổng, được giảm phấn lớn học phí. Thành tích thực không tồi, cũng chỉ kém con trước đây một chút.
Lão ban: Tuy nhiên khóa trước đây chia khoa văn / lý, chúng ta hiện tại chọn khoa rất phức tạp, không có so sánh được, nói không chừng so con năm đó còn ghê gớm hơn.
Kiều Minh Nguyệt lập tức đánh chữ trả lời: Này chính là không lợi hại bằng con.
Lão ban:…… Thật hâm mộ sự tự tin của con, giống như thanh niên bây giờ.
Lão ban: Nga, vừa nãy giáo viên văn của con hỏi thăm xem con còn độc thân hay không, con trai của cô ấy là lập trình viên, tiền lương không tồi, xem con có muốn suy xét hay không.
Không hổ là lão Ban, hiệu suất làm việc cao đi trực tiếp vào vấn đề, cô chỉ hỏi tình trạng của học sinh, thầy đã bắt đầu giới thiệu đối tượng.
Kiều Minh Nguyệt: 【 ảnh chụp Niệm Niệm ăn cơm 】người bảo cô giáo ngữ văn đừng ẩn tin tức trên mạng của con, nếu không thì cô ấy đã biết tin Niệm Niệm chuẩn bi đi nhà trẻ từ 800 năm trước rồi.
Lão Ban:…………
Lão ban: Tháng chín muốn vào nhà trẻ nhỉ? Có muốn ta hỗ trợ giới thiệu hay không??
Kiều Minh Nguyệt: Được ạ!
Lão ban: Học sinh tới hỏi chuyện, khi nào rảnh ta sẽ trả lời con.
Kiều Minh Nguyệt: Dạ dạ!
Kiều Minh Nguyệt từ nhỏ đến lớn chính là người được người khác thích, đặc biệt là người lớn rất yêu, năm đó cô ngồi yên ngai vàng hạng 1 suốt ba năm, các giáo viên đều coi cô như châu báu, tất nhiên bảo bối này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cao trung ba năm không yêu sớm chuyên tâm học tập, làm một tấm gương ưu tú lóe mắt các bạn học, các vị giáo viên lấy Kiều Minh Nguyệt làm con nhà người ta, dạy dỗ học sinh khác đều rất có tự tin. Sau lại thi đậu đại học A, cha mẹ Kiều Minh Nguyệt còn mời tất cả các giáo viên ăn cơm, giáo viên thể dục nhận được thiệp mời cảm động đến nước mắt chảy xuống.
Rốt cuộc nhiều năm như vậy, đối với giáo viên thể dục tiệc ra trường của học sinh mình giống như là biến mất.
Cho nên phần lớn các giáo viên đều thích Kiều Minh Nguyệt, về sau mỗi năm ngày nhà giáo cùng ăn Tết, Kiều Thư sẽ tặng lễ qua, như vậy đến nay đã được mười năm, các giáo viên tất nhiên đều không có quên cô, —— rốt cuộc có anh trai điên cuồng đánh dấu sự tồn tại cho cô.
Trước đây Kiều Thư vẫn là thuận tay vì hắn là tư bản ngày lễ phải làm quan hệ công chúng, sau này có Niệm Niệm, mỗi năm hắn tặng lễ càng thêm để bụng, một bên lót đường cho Niệm Niệm thi đại học.
Khoảng thời gian Niệm Niệm thi đại học cũng chỉ còn mười lăm năm đâu.
Cho nên vừa nghe nói lùi về nghỉ hưu, trong lòng Kiều Thư vẫn là thật cao hứng. ( nơi này chỉ đại biểu quan điểm cá nhân của anh hai họ Kiều)
“Mụ mụ có chuyện gì vui vẻ như vậy nha?”
“Chuyện đi nhà trẻ của con nha.” Kiều Minh Nguyệt buông di động chú tâm ăn cơm.
Lưu Diệc thấy kỳ quái: “Vẫn còn sớm đi, lúc này mới tháng hai.”
“Thật nhanh cũng hết sáu tháng!”
“Được rồi.”
Nguyên bản Kiều Minh Nguyệt còn có chút tức giận, không muốn mang Niệm Niệm đi viện bảo tàng chơi, nhưng trước đây đã hứa với Niệm Niệm không muốn nuốt lời, cuối cùng vẫn là đưa cô bé đi, cùng nhau ra cửa.
Trước khi ra ngoài, Kiều Minh Nguyệt tìm dì Ngô thương lượng sự tình.
Tạ Trì đang học lớp 12, hôm nay hẳn là lúc được nghỉ đông,có khả năng dì Ngô cũng đang lo lắng chỗ ở của con gái, đã đi xem phòng định thuê một tháng, hợp đồng còn chưa có làm.
Nếu thuê nhà thì xung quanh đây thuê nhà giá cũng rất cao, hơn nữa dì Ngô muốn lo cho con khả năng là phải chạy qua chạy lại, rất là bất cập.
“Tạ Trì có muốn làm cho nhà ta không? Bao ăn bao ở, ở cùng dì, ăn uống cũng cùng với dì.” Kiều Minh Nguyệt nói, “Thân thể của cháu không tốt lắm, sân vẫn là trụi lủi, thời gian tới ăn Tết sẽ rất bận, một đống mầm đang cần được trồng xuống, một mình cháu khẳng định là lo liệu không hết việc.”
Cô nói thẳng rõ ràng ý kiến của chính mình, dì Ngô còn sửng sốt trong chốc lát, sau đó vui vẻ đồng ý, thậm chí còn cảm động, nhanh chóng lau đi khóe mắt đọng nước mắt nói lời cảm tạ cùng cô.
“Dì vẫn nên thương lượng một chút cùng con gái, tôn trọng ý kiến của mỗi người.”
“Được! lát nữa dì liền hỏi con bé.”
Kiều Minh Nguyệt lo liệu xong, vừa lúc gặp phải Lưu Diệc cũng xuống lầu, chờ dì Ngô đi Lưu Diệc mới lắc đầu, nói với cô: “Như thế nào còn giống khi còn nhỏ, tình thường mến tràn lan.”
Kiều Minh Nguyệt cười cười, “Niệm Niệm chuẩn bị phải đi học, dạy trẻ con học vừa lao tâm hao tâm tốn sức còn ảnh hưởng tới tình cảm của mẹ con, đầu tư một cô gia sư học giỏi, về sau gia sư cho Niệm Niệm không tốt hơn sao?”
Lưu Diệc cũng bừng tỉnh.
Giơ ngón tay cái lên.
Loại sự việc này đối với cô chính là việc rất nhỏ, thêm một người ăn cơm trong nhà mà thôi, đối với cô căn bản không có gì ảnh hưởng, cái nhà này quá lớn, chỉ có cô cùng Niệm Niệm ở cô đều cảm thấy trống trải đến sợ hãi, Niệm Niệm là trẻ con khẳng định cũng cảm thấy sợ hãi, trong nhà náo nhiệt một ít, tìm cho Niệm Niệm vài người bạn đáng tin cậy là chuyện tốt.
Niệm Niệm tự mặc tốt quần áo từ trên lầu chạy chậm xuống dưới, chạy lại ôm chân thúc giục mẹ ra cửa.
Kiều Minh Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Hiện tại sẽ đi, mau đeo giày vào!”
Từ khi Niệm Niệm có thể tự mặc quần áo, lúc sau đều là tự mình bé mặc đồ, Kiều Minh Nguyệt cũng không cần động tay, điều này đã trở thành thói quen.
Kiều Minh Nguyệt tới bảo tàng trước mười phút so với hẹn.
Lily là một viện bảo tang tư nhân, chủ yếu có mẫu vật triển lãm, nhà kính hoa lan, nhà kính thực vật nhiệt đới còn có một khu vườn nhỏ, vị trí tương đối hẻo lánh, nhưng diện tích viện bảo tàng rất lớn, ngày thường cũng mở cửa tiếp đãi khách thăm.
Xuống xe cô phát hiện Sầm Nghiên Thanh đã tới rồi, người mặc một chiếc áo lông vũ dài màu xám, kiểu dáng nhàn nhã, nhìn qua rất tùy ý, hắn thấy bên cạnh tiểu đậu đinh bên cạnh cô còn có chút kinh ngạc.
Hắn cho rằng đây là cuộc hẹn hò hai người, bây giờ biến thành ba người.
Quả nhiên cô đối với số lượng người rất không có khái niệm:)
Chẳng lẽ cô không cảm thấy hẹn hò giữa ba người có hơi hẹp sao? Huống chi vẫn kia là cô gái nhỏ.
Càng chen chúc hơn.
Niệm Niệm thấy hắn ngoan ngoãn gọi: “Chào bác Sầm!”
Thanh âm to lớn vang dội, tinh thần đặc biệt tốt.
Sầm Nghiên Thanh lập tức liền thay đổi cái nhìn: Tính, đậu đinh nhỏ là nụ hoa của tổ quốc, tới viện bảo tàng nhìn để học hỏi thêm tri thức cũng rất tốt nha.
Đi vào trung tâm của tòa triển lãm, đi qua hành lang dài phía bên phải mới có thể đến nhà kính trồng lan, Sầm Nghiên Thanh hiển nhiên rất quen thuộc nơi này, đi phía trước dẫn hai mẹ con đi, rất nhanh liền thấy một nữ nhân ăn mặc áo khoác màu cà phê đứng ở hành lang.
Trang dung tinh xảo, khí chất ưu nhã, đi qua thời gian lắng đọng lại khí chất dịu dàng, mỉm cười chào hỏi bọn họ.
“Ta là Sầm Dương.” Người phụ nữ cười nắm tay cùng Kiều Minh Nguyệt.
Chủ quản Sầm, Kiều Minh Nguyệt đã nghe qua, hiện giờ nhìn thấy người thật còn có chút hoảng hốt, ban đầu cô cho rằng Sầm Nghiên Thanh ăn trộm được chìa khóa mang đưa cô đi vào nhìn xem mà thôi, ai biết thế nhưng mời người thật tới.
“Kiều Minh Nguyệt, nghe danh ngài đã lâu nay mới được gặp.” Kiều Minh Nguyệt dùng thái độ quy củ nhất trong đời, mặt mang mỉm cười cùng người chào hỏi.
“Con là Niệm Niệm! Chào dì!” Niệm Niệm đã thành công ngồi trên cánh tay bác Sầm, ngồi ở chỗ cao chào hỏi cùng dì trước mặt.
“Chào Niệm Niệm.” Sầm Dương nhịn không được nhìn mặt bé, nhìn nhiều vài lần.
Đoàn người đi về hướng nhà kính trồng lan, Niệm Niệm được Kiều Minh Nguyệt bồi dưỡng, đối với thực vật thực cảm thấy hứng thú, dọc theo đường đi thấy các loại thực vật chưa thấy qua bao giờ, không cần ôm, giãy giụa xuống dưới, tự mình đi lại gần quan sát thực vật.
Kiều Minh Nguyệt sợ cô bé té ngã, đi theo bé.
Sầm Nghiên Thanh cùng Sầm Dương đi đằng sau hai mẹ con.
Sầm Dương thấp giọng nói: “Niệm Niệm với con khi còn nhỏ rất giống.”
Sầm Nghiên Thanh trên mặt không có biểu hiện cảm xúc gì, “Cô ấy nói không phải con cháu.”
Sầm Dương nhướng mày: “Cháu cũng có thể tự chứng thực, ví dụ như làm xét nghiệm ADN?”
Sầm Nghiên Thanh cười khẽ, “Không được cô ấy cho phép, chính là đi làm lén, cháu đây không làm được.”
Sầm Dương im lặng một lúc lâu, “Kia Niệm Niệm kêu ta là dì, loạn danh xưng?”
Sầm Nghiên Thanh: “vâng, đúng vậy.”
Vẻ mặt Sầm Dương lập tức hoảng sợ: “Chính là ta cũng chưa đến tuổi làm bà mà!”