Kiều Minh Nguyệt xoa bóp gương mặt của hắn, tiếc nuối nói: "Nhiều người quá, không có tiện."
"Ừm." Hắn rất nghe lời sửa lại thái độ, đóng lại nút thắt trên áo sơ mi, "Đêm nhé?"
"Ừ ừ ~"
Hai người ăn ý giống như vợ chồng lâu năm, Kiều Minh Nguyệt cho đồ vào tủ quần áo giúp hắn, còn lại chỉ là máy tính và đồ linh tinh. Đồ dùng sinh hoạt mang vào đây hết, việc sửa chữa phòng làm việc còn phải chờ đến năm sau.
Có việc phải xử lý nên hắn nghe điện thoại, Kiều Minh Nguyệt liền nhường phòng làm việc cho hắn làm.
Phòng làm việc có một cái giá sách, cất trữ rất nhiều, phong cách của cô rất độc đáo, trên kệ sách có văn học Anh, pháp, Trung, còn có một ít sách vở về nông nghiệp, kinh tế cũng có, thậm chí còn có trung y, trên mặt bàn cũng có không ít giấy tờ, liếc mắt một cái đã thấy dòng chữ "Nghề làm vườn", hắn mở máy tính ra mở họp trực tuyến.
Kiều Minh Nguyệt xuống lầu nhìn Niệm Niệm học một lát.
Cô rất bội phục Niệm Niệm.
Mới ba tuổi đã ngồi yên được một giờ, thậm chí còn muốn dạy quá giờ, trong lúc học vẫn luôn theo kịp giáo viên, còn có thể suy từ một ra ba, tư duy của cô gái nhỏ nảy lên những ý tưởng mới làm cho cô Tạ kết thúc bài học không được, Kiều Thư ngồi nhìn mà mệt thay Tạ Trì, còn may mắn cô Tạ cùng Niệm Niệm đã quen thuộc, khi cô không trả lời được bé thì nói thẳng chờ về sau thay đổi giáo viên mới giỏi hơn tới dạy Niệm Niệm.
Có đôi khi hào phóng thừa nhận, so với dùng lời nói dối tới lấp liếm khiến người khác dễ chịu hơn.
Lưu Diệc bọc thảm lên người nằm bò ở trên sô pha, xem di động, quay đầu nói: "Anh cả của hai người hôm nay trở về."
Hai người biết được tin tức muộn đã trở thành thói quen.
Gia đình bọn họ di truyền gen yêu đương, đầu óc hoàn toàn bị chiếm cứ bởi tình yêu, mọi việc đều phải quan tâm nửa kia trước.
Kiều Minh Nguyệt cười hai tiếng: "Ồ, muộn vậy chúng ta đây không đón hắn được, bảo hắn tìm xe về đi."
"Đừng tìm xe, chạy bằng căng hải về đây cho cơ thể cường tráng" Kiều Thư càng ác độc hơn.
Lưu Diệc cũng chuyển lời của hai người em yêu dấu qua.
"Anh của hai người hiện tại cũng chưa ra động thái gì về tưởng lai." Lưu Diệc nhìn về phía Kiều Minh Nguyệt, "Ngươi nói xem hắn muốn gì? Dùng nước ấm để nấu tớ?"
*Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ
"Ồ hình như những người trong đầu toàn là yêu đương thường vậy" Kiều Minh Nguyệt còn gì mà không hiểu người họ Kiều, "Hắn rất hiểu cậu, biết nếu hiện tại nói chuyện tưởng lai với cậu, dự đoán ngay được sang năm cậu sẽ trốn chạy, cho nên lúc chưa về thì đợi cậu ở ổn định, khi hắn quay về hắn sẽ có cơ hội bám dính cậu, đến lúc đó muốn chạy cũng không được."
Kiều Thư đánh giá: "Người đàn ông tâm cơ."
Lưu Diệc: "Hiện tại tớ muốn ôm hành lý trốn chạy."
Kiều Minh Nguyệt nhún nhún vai: "Đây là ý kiến của tớ."
Lưu Diệc cũng thật sự nghiêm túc tự hỏi bản thân.
Hết năm sau cô đã 30, tuy xảy ra nhiều vấn đề với gia đình, nhưng mẹ ruột cô vẫn nhận, nhiều năm như vậy không có dấu hiệu kết hôn nên mẹ cũng sốt ruột, mẹ đã hơn 50 trên người lúc nào cũng có thuốc.
Nghĩ xong cô lại nằm yên, lẩm bẩm nói.
"Thật ra, kết hôn cũng không phải không thể."
Trên đầu Kiều Minh Nguyệt cùng kiều thư nhảy ra nhiều dấu hỏi chấm.
"?????"
"Chúng tôi đã khuyên cô như vậy, cô còn nhảy vào hố lửa?" Kiều Thư sợ ngây người.
"Sau khi kết hôn cùng Kiều Vọng, Niệm Niệm chính là cháu gái của tôi, anh phải gọi tôi là chị dâu, có gì tệ sao?" Lưu Diệc thư thái nói.
Ai nghĩ đến chị gái lạnh lùng cool ngầu sẽ có một ngày thẹn thùng lấy chồng đâu.
Kiều Thư căm giận nhìn về phía Kiều Minh Nguyệt: "Nhìn đi, do em mở hàng đấy!"
"...... Sao lại trách em, rõ ràng là Sầm Nghiên Thanh lấy ra giấy kết hôn, em cũng chưa khoe lần nào."
Lưu Diệc cũng: "Anh ế lâu ngày nên tâm lý biến thái rồi sao?"
Kiều Thư căm giận lên lầu ngủ, không muốn phản bác lại lời của hai cô gái.
Kiều Thư dỗi nên lên lầu, Kiều Minh Nguyệt xem TV một lát, vốn định chờ Niệm Niệm học xong mang bé đi tắm rửa, nhưng xem ra sức mạnh học tập của Niệm Niệm quá lớn, ước chừng phải kéo dài thêm nửa giờ. Cô ngáp một cái rồi đi lên lầu, còn lại Lưu Diệc chờ anh cả ở lầu một.
Đi qua phòng lằm việc thấy cửa lộ ra ánh sáng, Kiều Minh Nguyệt dừng lại bước chân, thay đổi phương hướng, mở ra cửa thư phòng nghịch ngợm bắt chước Niệm Niệm thò đầu vào xem bên trong.
Chạm vào ánh mắt của Sầm Nghiên Thanh, hỏi siêu nhỏ giọng: "Xong chưa?"
"Ừ, cũng chuẩn bị xong." Hắn nói.
Âm thanh của hắn bình thường khiến cho Kiều Minh Nguyệt tưởng rằng hắn đã dừng họp, liền đi thẳng vào, thấy hắn đang đeo tai nghe, đột nhiên nhanh nhảy -- ngồi lên trên đùi hắn.
Sầm Nghiên Thanh rất nghe lời ôm cô vào trong lòng, cười khẽ.
Ở nhà cô mặc tương đối nhẹ nhàng, áo lông màu xanh trông rất dễ thương mặc cùng chiếc quần rộng thùng thình, cánh tay tự nhiên để ở trên vai hắn, nhìn hắn rồi chớp chớp mắt, ngón tay sờ vào cổ áo sơ mi của hắn, không cẩn thận liền mở một viên cúc, cô bày ra vẻ mặt vô tội: "Aizz thật là không cẩn thận."
Hắn chỉ cười cười, không đáp lời.
Kiều Minh Nguyệt tiếp tục mở thêm cúc, " Bây giờ anh có tiện không?"
Vừa dứt lời, hắn tai nghe truyền đến tiếng người, hắn trả lời vài câu bằng tiếng Anh.
Cô kinh ngạc đến nỗi đôi mắt trợn to, nhìn hắn bất mãn lên án hành vi tồi tệ này.
"happynewyear." Sầm Nghiên Thanh nói qua tai nghe.
Kết thúc hội nghị, hắn tháo tai nghe xuống trên bàn sách, đóng lại máy tính, tay dùng sức ôm người vào trong lòng ngực, cúi người tới gần cô, cô theo bản năng lui lại sau eo ép sát bên cạnh bàn.
"Không phải là không tiện?"
"Niệm Niệm đang học nha, phòng làm việc có cách âm." Cô chớp chớp mắt, ôm cổ hắn rất thân mật.
Hai người nhìn nhau vài giây, có vẻ hắn không muốn chủ động, giống như lúc trước đây lúc hai người ở bên nhau, giả vờ trở thành một người tùy ý để người khác xoa nắn, chờ cô chủ động.
Được rồi, dù sao cô đã quen.
Kiều Minh Nguyệt sát lại, cánh môi nhẹ nhàng đụng tới môi hắn, xúc giác truyền đến báo hiệu cảm giác hơi lạnh và mềm mại, cô cọ cọ chậm rãi như con mèo nhỏ, rồi sau đó cánh môi khẽ nhếch, ngậm lấy môi dưới, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, làm cho cánh môi của hắn lấp lánh ánh nước.
Cô còn muốn nỗ lực nhiều hơn, người đàn ông kìm nén không được, bàn tay to để ở gáy cô rồi áp lại gần, đầu lưỡi mở môi, răng, hoàn toàn buông lý trí của mình, bắt đầu đánh tới thành trì để chiếm đất.
Luôn luôn là như vậy, cô sẽ là người bắt đầu trước, còn hắn lại là người đắm chìm vào trước.
Chóp mũi hai người cọ vào nhau, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, đôi má cô cũng đỏ theo.
Kiều Minh Nguyệt da mặt mỏng, một khi động tình thì rất rõ ràng nhận ra.
Ngón tay của hắn nóng cháy đang xoa bóp má cô, cười nói: "Sao mặt lại hồng như vậy?"
Kiều Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, "Em không giống Sầm tổng, da mặt dày."
Sầm Nghiên Thanh tâm tình sung sướng.
Tóm lại là người đàn ông này đầu óc khác người nên thích nghe cô mắng chửi người.
Tay hắn tiến vào, lại sợ cô lạnh, chỉ qua lại ở vòng eo không có cởi, cả người Kiều Minh Nguyệt bị hắn áp trên bàn sách, một tay phải chống ở mặt bàn tránh cho bản thân ngã xuống. Không cẩn thận, tay cô áp đến tờ giấy gì đó nên theo bản năng nghiêng đầu nhìn, người đàn ông bất mãn nhìn cô phân tâm, cúi đầu cắn khẽ vào xương quai xanh của cô.
"A-- Anh cùng họ với cún à?" Kiều Minh Nguyệt đẩy đẩy bả vai hắn.
Sầm Nghiên Thanh nhìn giấy tờ dưới tay cô, mấy chữ quen thuộc "Nghề làm vườn...".
Bỗng nhiên cô tới gần, hai tay ôm lấy cổ hắn, hoàn toàn ỷ lại, đôi mắt xinh đẹp nháy mắt, "Sầm tổng có muốn đàm phán phi vụ của em?"
"......"
Ở lúc làm tình nói chuyện công việc.
Quả nhiên là việc Kiều Minh Nguyệt làm được.
Áo lông màu xanh bị lôi kéo xuống, cằm hắn đặt ở đầu vai của người rồi khẽ hôn, hô hấp có chút nhanh, "Vậy còn phải xem thành ý của Kiều tiểu thư."
Kiều Minh Nguyệt ngón tay khẽ động đậy, cởi bỏ cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, trượt theo đường rãnh eo sờ soạng hưởng dụng cơ bắp rắn chắc, vẻ mặt chân thành nói: " Đương nhiên là em có nhiều thành ý"
Có vẻ cô thật sự cho rằng bọn họ là vợ chồng hợp tác.
Sầm Nghiên Thanh khẽ thở dài, bế người lên mặt bàn hôn sâu.
Quả nhiên lúc cô mở mồm, cũng chỉ nên hôn môi, không thích hợp nói chuyện yêu đương.
Khi tình bể tình, bỗng nhiên vang lên tiếng động gõ cửa.
"Mụ mụ mụ mụ! Con học xong rồi!! Chúng ta cùng nhau tắm rửa đi?!!!"
"Mụ mụ mụ mụ người ở bên trong sao? Ba ba ba ba người nhất định đang ở bên trong!!!"
"Niệm Niệm rất lễ phép, con chờ mọi người ở ngoài!!!"
Trên bàn sách là hai người đang mặt đỏ tai hồng.
Sầm Nghiên Thanh sửa sang lại quần áo cho cô, cắn răng: "Không phải nói được sao?"
Kiều Minh Nguyệt thắt lại nút thắt ở dây lưng hộ hắn, "...... Em cho rằng hôm nay con bé lại học quá giờ."
Sầm Nghiên Thanh thở dài, xả áo sơ mi ra khỏi quần mà cô vừa mới vén, lại kéo cao cổ áo để che khuất dấu hôn cho cô, hai người sửa soạn lại cho phù hợp, nhìn nhau xem không có vấn đề mới dám mở cửa.
Hắn ngồi xổm xuống hỏi Niệm Niệm: "Gõ cửa có đau tay hay không? Lần sau gọi ba mẹ là được."
"Con sợ mọi người không nghe thấy được." bàn tay hồng hồng, Niệm Niệm ngửa đầu nhìn Kiều Minh Nguyệt, "Mụ mụ mụ mụ, mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Mặt già của Kiều Minh Nguyệt đỏ lên, "Đúng vậy, ba ba đang mở hội nghị online."
"Muộn quá, mụ mụ mụ mụ chúng ta tắm rửa đi!"
" Đi." Kiều Minh Nguyệt nắm tay cô bé đi phòng ngủ, tự nhiên nhớ tới cái gì, nói với Sầm Nghiên Thanh, "Niệm Niệm và em tắm ở trong phòng em, phòng ngủ của con bé có phòng tắm nên anh qua bên kia tắm nhé, đồ tắm tí nữa em lấy cho anh?"
Niệm Niệm nhìn ba, hưng phấn mời: "Ba ba cũng có thể tắm cùng nha!"
Sầm Nghiên Thanh: "......"
Kiều Minh Nguyệt nói nhanh: "Không được, ba ba là con trai, không thể cùng con gái tắm rửa."
" Ồ, vậy không được rồi."
Niệm Niệm từ nhỏ lớn lên với mụ mụ, còn chưa có được học gì về giới tính, ngày thường Kiều Minh Nguyệt cũng quên mất việc này, hôm nay sau khi nhắc nhở bé, về sau phải nói chuyện cùng Sầm Nghiên Thanh, rốt cuộc Niệm Niệm chuẩn bị phải đi nhà trẻ, phải có kiến thức về giới tính.
"Em đi tắm cùng bé đi, anh tự đi lấy đồ là được." Sầm Nghiên Thanh nói.
Hai người phân công rõ ràng, Kiều Minh Nguyệt tắm xong cho Niệm Niệm, Niệm Niệm mặc áo ngủ liền người nhảy nhót ở trên giường, nhảy xong mới nhớ tới hôm nay còn chưa gọi online với Bắp. Cô bé lấy điện thoại ra, ghé vào trên giường gọi điện thoại cho bác Từ, lúc này Kiều Minh Nguyệt đang tắm.
Khi cô tắm xong đi ra, Sầm Nghiên Thanh đang ngồi cùng Niệm Niệm ở trên giường, cùng nhau xem bắp.
Chồng hiện tại cùng con gái xem vật nuôi của người yêu cũ.
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy kì quái.
Những việc có Bắp tham gia Kiều Minh Nguyệt cũng không muốn tham dự, nỗ lực tránh nhìn màn hình điện thoại, nằm trên giường chơi điện thoại.
Sầm Nghiên Thanh giống như cái bánh mì hai bên là vợ cùng con.
Hắn đổi qua áo ngủ đơn giản, nhìn hơi lỏng lẻo, tóc xoã ra trông rất thoải mái tươi tắn, trên người có mùi sữa tắm hương sữa của Niệm Niệm, Kiều Minh Nguyệt còn tưởng rằng mũi của mình ngửi nhầm, ngủi sát vào hắn mới phát hiện phát ra từtrên người hắn.
Bá tổng mùi hương sữa.
Chà
Thật là cảm giác.
Sầm Nghiên Thanh nhìn cô giống như một con cún con ngửi ngửi ở trên người mình, " Phòng tắm kia chỉ có hương vị này."
Thậm chí là dầu gội cũng vậy.
"Niệm Niệm thích" Nhưng mà ngày bình thường Kiều Minh Nguyệt cũng không dùng, ra ngoài mà cả người đều là mùi sữa thì thật sự là có hơi dọa người. "Phòng bên này có loại của em, hay anh muốn tự mua loại khác?"
"Anh dùng của em."
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện linh tinh, Từ Lập nghe qua online, lập tức không có tâm tình nói chuyện về Bắp cùng Niệm Niệm.
Hắn giống như đồ vật trong nhà bọn họ, rõ ràng không phải người thân một nhà, lại hoàn toàn biết hết chuyện sinh hoạt của gia đình người ta:)
Độ thương tổn: 99+
Khó trách vừa mới Sầm Nghiên Thanh còn cùng hắn nói qua lại như không có việc gì hoá ra là đang chuẩn bị cho hắn một cái tát.
Tắt cuộc trò chuyện video, Niệm Niệm chào bác Từ, chào Bắp. Cô bé bỏ di động, bò lên người Sầm Nghiên Thanh, nằm ở giữa hai người thực hiện ý đồ cảm thụ sự ấm áp của cả bố và mẹ, đôi mắt bé sáng lấp lánh có vẻ muốn nói lại thôi nhìn Kiều Minh Nguyệt.
Kiểu này có vẻ con bé muốn đồ vật gì đó.
Bình thường con bé nghĩ muốn cái gì thì sẽ nói thẳng ra tới, Kiều Minh Nguyệt bình thường đều sẽ thỏa mãn, nhưng là một khi Niệm Niệm lộ ra loại biểu cảm muốn nói lại thôi như vậy, chuyện này khẳng định là việc Kiều Minh Nguyệt không chấp nhận được.
Kiều Minh Nguyệt tiếp tục chơi di động, kệ cô bé.
Sầm Nghiên Thanh nhận thấy không khí kì quái giữa hai người.
Lúc Niệm Niệm quay đầu đem ánh mắt chuyển qua hắn, hắn liền nhanh chóng cầm lấy chiếc iPad trên tủ đầu giường, bỏ qua ánh mắt của bé, như đang không có việc gì bắt đầu xem tin tức.
Nam nhân giác quan thứ sáu cùng với ý chí muốn sống nói cho hắn: Tốt nhất không cần đồng tình đi hỏi con bé nghĩ muốn cái gì.
Cha mẹ ấm áp biến mất, Niệm Niệm Kiểu: "......"
Nhưng cô bé vẫn là chưa từ bỏ ý định: "Mụ mụ mụ mụ, chúng ta nuôi thú cưng nha!"
Nhìn xem, cô bé quá ngoan ngoãn..
Lòng Tư Mã Chiêu*
* "lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ". Câu nói này dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.
Nếu con bé đổi cái lượng từ, đổi thành "Chỉ" thì cô sẽ suy xét một chút.
Sầm Nghiên Thanh làm bộ giọng nói không thoải mái khụ hai tiếng nhắc nhở Niệm Niệm.
Hiển nhiên, hắn chưa nói trước ám hiệu với niệm Niệm, sao mà cô bé hiểu được.
Kiều Minh Nguyệt vẫn nể mặt bé, cô buông di động, hỏi: " Ồ? Con muốn nuôi con gì? Chó? Mèo?"
Vì hài tử, cô đã nhượng bộ rất nhiều.
"Mụ mụ! Bác Từ nói năm nay sẽ cho Bắp sinh con rắn nhỏ, nói không chừng sẽ sinh Bắp nhỏ!"
Cô bé rất hưng phấn.
Mẹ bé rất đơ.
" À, không nuôi rắn ở trong nhà."
"Con nuôi ở trong phòng, không để mụ mụ thấy!" Niệm Niệm chui vào trong lòng ngực cô làm nũng, "Chỉ một con thôi, nho nhỏ rata đáng yêu!"
"...... Không được."
"Ba ba dị ứng với động vật có lông, trong nhà không thể nuôi chó mèo, con dưỡng bắp nhỏ là rất thích hợp a!"
Niệm Niệm rất nhanh nhẹn kéo ba ba xuống nước.
Sầm Nghiên Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, say mê với tin tức, tiếng Trung xem xong lại xem tiếng Anh, giống như trong tin tức có kim cương.
Hiện tại nghĩ lại, cô cũng không phải không thể nuôi vật nuôi kì quái, cô chỉ là không thể nuôi rắn mà thôi.
"......Còn ba ba thì sao?" Niệm Niệm quyết định đánh nhanh gọn lẹ, trực tiếp kéo ba ba xuống nước.
Sầm Nghiên Thanh không thể không từ tin thời sự ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Niệm Niệm, đối mặt với ánh mắt uy hiếp của Kiều Minh Nguyệt, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Ta cảm thấy trong nhà vẫn là không nên nuôi vật cưng là tốt nhất."
Niệm Niệm: "............"
Tốt quá, ba ba càng dữ hơn.
Trực tiếp đánh bay các khả năng.
" Vậy mấy ngày nữa có thể cho Bắp tới trong nhà chơi trong chốc lát hay không?"
Niệm Niệm đáng thương vô cùng.
Kiều Minh Nguyệt đột nhiên thấy không ổn.
Hai người bọn họ vừa mới nói có chút cứng nhắc, kết quả Niệm Niệm phải từ bỏ ý định, hiện tại mà lại không đồng ý yêu cầu nhỏ hơn nữa thì lại tàn nhẫn với đứa nhỏ quá.
Sầm Nghiên Thanh cũn hiểu vấn đề này.
Hắn một lần nữa nhìn kỹ lại con gái.
Trình đọ thông minh trình này.
Cao quá mức đi.
Kiều Minh Nguyệt trừng hắn: Anh em con gái của anh kìa!
Sầm Nghiên Thanh chỉ có thể nhận vai người ác: "Trong nhà vẫn là nên cần có rắn, nếu không mình đi nhà bác Từ Lập chơi?"
" Được nha!" Niệm Niệm vui mừng khôn xiết.
Sầm Nghiên Thanh lập tức thấy có gì sai sai ở đây.
Kiều Minh Nguyệt vội vàng nói: "Không được! Anh không biết trong nhà Từ Lập có cái gì, nhà hắn có cá sấu!"
"............" Khó trách Niệm Niệm vui như được mùa.
Chính là bây giờ cũng chỉ có thể đáp ứng nguyện vọng của bé.
Kiều Minh Nguyệt châm chước, "cho Bắp tới nhà ta chơi một giờ, sau một giờ phải chào tạm biệt."
Niệm Niệm: " Được ạ"
Kiều Minh Nguyệt cho bé ngủ, tâm thần và thể xác, cả người đều mệt mỏi, điện thoại cũng đều không muốn chơi.
Sầm Nghiên Thanh hỗ trợ tắt đèn, hỏi cô muốn để đèn ngủ hay không, cô nói không cần, hai mẹ con đều đã quen ngủ trong bóng đêm.
Niệm Niệm gần nhất rất bận rộn, hết đi chỉ đạo Tạ Trì trồng Nguyệt Quý rồi lại đi học, năng lượng trong một ngày đã xả xong nên tới buổi tối giấc ngủ rất chất lượng, hơn nữa vừa mới có chuyện vui, nằm xuống một lát liền ngủ.
Sầm Nghiên Thanh cảm nhận hô hấp của cô bé đều đều mà xác định bé đã ngủ, lúc sau tay chân nhẹ nhàng xốc chăn đứng dậy, ôm Kiều Minh Nguyệt lên.
Kiều Minh Nguyệt đang muốn ngủ, tức giận trừng hắn, hắn cẩn thận kéo cửa phòng tắm ra rồi đóng lại, đặt người ở bồn rửa tay, dính lại hôn cô.
Mục đích đã rõ ràng.