Ánh Trăng Sáng Của Đại Lão Nói Lắp

Chương 5



Màn đêm thật sâu.

Trong những giấc mơ vốn không thấy ánh mặt trời của Cố Miểu, lần đầu tiên xuất hiện một ánh sáng yếu ớt.

Anh mơ thấy được lần đầu được nói chuyện cùng cô.

Đó là một đêm đầu thu ở cao trung.

Đã hơn 8 giờ tối, trong tiệm mì chỉ có hai ba người ngồi.

Tiểu Vương ở trước quầy thu ngân nghe điện thoại, vội vàng nói rằng ở nhà có chuyện, có lẽ phải về trước.

Dựa theo thường lệ, trong tiệm hẳn là có hai người, Tiểu Vương phụ trách gọi món và thu tiền, còn Cố Miểu nấu mì sau bếp.

Cố Miểu khó khăn lắm mới tìm được công việc này, bố mẹ mất không để lại tài sản gì, người chú nhận nuôi vốn cũng không giàu có, giờ nuôi thêm 1 đứa trẻ, tình hình càng như trứng chọi đá.

Vì vậy, mỗi ngày sau giờ học, anh ấy sẽ đi làm thêm 3 tiếng đồng hồ, cũng có thể tích cóp chút tiền sinh hoạt phí.

Nhưng việc làm bán thời gian cũng không dễ kiếm, liên tiếp hỏi mấy cửa hàng, hoặc là sợ gây phiền phức, hoặc là không thuê học sinh, càng nhiều hơn là ghét bỏ anh nói chuyện không nhanh nhẹn, khó giao tiếp.

Anh áp đảo tiền lương thấp đến mức chủ tiệm mì nhìn thấy anh đáng thương, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý anh đến sau bếp nấu mì.

Công việc này đến được không hề dễ, mà hiện nay đồng nghiệp trong tiệm có việc cần nhờ anh, không đồng ý cũng không tốt.

Nhìn thấy dáng vẻ do dự của anh, Tiểu Vương vội vàng nói: "Trong tiệm bây giờ cũng không có nhiều người, anh cứ ngồi ở đây, người khác gọi món, chỉ cần gật đầu là được, không cần nói gì"

Cố Miểu nghĩ nghĩ, do dự gật đầu.

Thực ra anh chỉ sợ mình nói chuyện chậm khiến khách hàng bất mãn, gây ảnh hưởng không tốt đến tiệm.

"Cảm ơn cậu". Tiểu Vương vui vẻ vỗ vai anh: "Hôm sau tôi sẽ báo đáp lại ân tình của cậu"

Trong tiệm thật sự không có ai, sau khi Tiểu Vương rời đi, vài vị khách hàng ăn mì xong liền trực tiếp thanh toán rồi rời đi.

Cố Miểu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đầu thu, cây ngô đồng bên cạnh cửa hàng phủ lên một màu vàng rực, gió chiều nhè nhẹ thổi làm rơi vài chiếc lá trước bậc thềm cửa hàng.

Cố Miểu đang cúi đầu để phân loại tiền trong quầy thu ngân, liền nghe được tiếng mở cửa rất nhẹ.

Anh ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái đeo chiếc cặp sách màu trắng gạo, chậm rãi đi vào trong tiệm.

Bộ đồng phục học sinh mùa thu có màu xanh đậm làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô, ánh đèn sợi đốt trong cửa hàng phản chiếu đôi mắt đào hoa ấy sáng đến lấp lánh.

Lúc này, cô gái hơi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú thực đơn dán trên tường, một lúc sau mới quay đầu hỏi anh: "Mì gạo Sanxian có những gì?

Giọng nói của cô trong trẻo, ngọt ngào như dòng suối chảy

Trái tim Cố Miểu run lên kịch liệt.

"Liền, chính là, hương, nấm hương"

Cố Miểu dừng một chút, hận không thể hung hăng tát cái miệng không nghe lời của mình.

Anh cam chịu nhắm mắt lại, chờ cô không kiên nhẫn mà chen lời vào.

Trong tiệm một mảnh yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng lá vàng rơi trên bậc thềm.

Giọng điệu kinh tởm từng xuất hiện vô số lần trong trí nhớ cũng không xuất hiện nữa.

Cố Miểu lông mi run rẩy, mở mắt ra nhìn về phía cô.

Đôi mắt cô gái trong veo, tựa hồ không đáy, không có một tia nóng nảy, ngược lại còn mang theo chút nhợt nhạt nghi hoặc: "Trừ bỏ nấm hương, còn có thứ gì nữa?"

Cô cũng không để ý việc mình nói lắp.

Cố Miểu thở phào nhẹ nhõm, trái tim băng giá của anh từ từ tan đi, lời nói ra cũng trở nên thông thuận không rõ lý do: "Còn có thịt nạc cùng gan heo"

Một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi cô gái: "Vậy thì một bát mì gạo Sanxian, thêm cái trứng chiên, cảm ơn"

Cố Miểu mím môi, khẽ gật đầu.

Dưới ánh đèn rực rỡ trong cửa hàng, anh nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô gái, chỉ cảm thấy có một tia sáng chậm rãi từ đáy lòng đen tối của anh hiện lên.

Đây là lần đầu tiên có người đối xử với anh kiên nhẫn và ôn hòa như vậy.

Anh quay lại phòng bếp, yên lặng mà cúi đầu nấu mì, một lúc sau lại bưng ra cho cô gái.

"Cảm ơn". Cô mỉm cười nói lời cảm tạ, hai má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào hiện ra nơi khóe miệng.

Cố Miểu cảm thấy trái tim mình như bị đập mạnh, vành tai không tự chủ được mà đỏ lên.

"Không, không cần"

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, trong cửa hàng không có ai, Cố Miểu trở lại sau quầy thu ngân, lấy sách giáo khoa ra, cúi đầu lẳng lặng mà đọc sách.

Nhưng tâm tư lại như trôi dạt nơi nào, tầm mắt không nhịn được mà nhìn về hướng cách đó không xa.

Khi anh đang lật sách, một bóng người cao lớn chạy nhanh vào cửa hàng.

Cố Miểu ngước mắt, thấy rõ người tới, ánh mắt lóe lên, tay cầm sách giáo khoa khẽ nắm chặt.

Đó là Vương Đông Hải, "lão đại" của lớp, thú vui thường ngày là đem anh ra mà trêu chọc giễu cợt.

Vương Đông Hải cũng không nghĩ tới Cố Miểu lại làm việc trong cửa hàng này, vì vậy đôi lông mày dày rậm của anh ta nhướng lên ngạc nhiên, hung hăng mà đi vào quầy đập một cái.

Cố Miểu buông sách xuống, đôi mắt không chút cảm xúc mà nhìn anh ta chằm chằm.

"Một chén canh mì, thêm thịt bò". Hắn nói xong lời này, trực tiếp xoay người tìm vị trí ngồi xuống.

Trên thực tế không tìm thấy lỗi.

Cố Miểu có chút kinh ngạc. Vương Đông Hải là loại người thường ngày không có việc gì làm liền đem anh ra làm thú vui tiêu khiển, nếu không phải đi ngang qua đá vào bàn anh một cái, thì chính là cùng một nhóm người tụ tập lại, lớn tiếng giả làm bộ dạng nói lắp của anh.

Nhưng hôm nay, hắn ta thế mà lại buông tha cơ hội gây phiền phức này.

Không có phiền toái đương nhiên là tốt nhất.

Cố Miểu nhẹ nhàng thở ra, xoay người trở lại bếp, theo ý hắn mà nấu một chén canh mì, thêm hai thìa thịt bò theo lượng bình thường.

Vương Đông Hải ăn rất nhanh, là thành viên đội bóng rổ của trường, cao to, lượng tiêu hao cũng tự nhiên lớn. Chờ đến khi hắn húp hết nước, đem tô mì ăn đến sạch sẽ, Trình Sở cũng vừa vặn ăn xong.

Hai người một trước một sau đứng ở quầy thu ngân để thanh toán.

"Bao nhiêu tiền?". Vương Đông Hải liếc mắt nhìn bảng giá trên tường, biết rõ rồi còn cố ý hỏi.

Trong tiệm giá cả được niêm yết rất rõ ràng, nói chung khách hàng sẽ tự tính tiền và thanh toán trực tiếp mà không cần hỏi nhiều.

Cố Miểu biết hắn đang có ý tìm kiếm lỗi lầm của anh, môi mỏng gắt gao mím chặt thành một đường thẳng.

Lần này nhất định không được nói lắp, anh tự nghĩ.

Nhưng khi mở miệng vẫn là như cũ mà lặp đi lặp lại một con số: "Mười, mười, mười"

Vương Đông Hải nhếch lên một nụ cười ác ý, lấy từ trong túi ra một tờ 10 tệ đã nhàu nát, trực tiếp ném lên quầy thu ngân: "Ồ, mười tệ, cho ngươi"

Hắn nói xong, liền xách cặp từ trên ghế, xoay người rời đi.

Chén canh mì thêm thịt bò tổng cộng là 15 tệ, Vương Đông Hải rõ ràng là cố ý.

Nếu thiếu tiền trong cửa hàng, phải tự bỏ tiền ra để bù vào.

Tiền lương mỗi ngày của Cố Miểu không nhiều, cho dù là năm tệ, đối với anh cũng rất trân quý.

Vì vậy, cho dù biết ngăn cản hắn lại sẽ phải đối mặt với những lời khó nghe, thậm chí có thể cùng hắn xảy ra tranh chấp cãi cọ.

Cố Miểu vẫn là cắn chặt răng, bước nhanh từ quầy thu ngân vòng ra ngoài, ngăn Vương Đông Hải lại.

Nhưng anh chưa kịp ngăn cản thì cô gái đứng phía sau đã nhanh hơn một bước, đến đứng trước mặt Vương Đông Hải, chặn đường của hắn.

Cô gái dáng người mảnh mai, thấp hơn Vương Đông Hải một cái đầu, nhưng không một chút sợ hãi mà ngẩng đầu đối mặt với hắn, đôi mắt đào hoa trong veo, lay động.

"Cậu ấy còn chưa nói xong giá, ngươi cứ như vậy mà trả tiền sao?"

Vương Đông Hải biết Trình Sở, hoa khôi xinh đẹp như vậy, ai mà không biết?

Hắn thậm chí còn từng đem nhan sắc con gái ra làm chuyện cười để kể cho bạn mình mà nhân vật chính của trò đùa này không phải ai khác mà chính là cô gái xinh đẹp nhất lớp này.

Nhưng khi cô gái xinh đẹp này đứng trước mặt và chỉ trích hắn, trong lòng Vương Đông Hải vẫn cảm thấy không vui.

"Tôi đưa cho anh ta đúng 10 tệ mà anh ta nói, làm sao?" Hắn ngạnh cổ từ trên cao mà nhìn xuống Trình Sở.

Cố Miểu đang muốn tiến lên nói chuyện, liền thấy cô gái khoanh tay trước ngực, khinh thường mà nhìn Vương Đông Hải vài lần, cười nhạo một tiếng mà nói: "Ngươi lớn như vậy, còn chơi loại quỵt nợ này"

Cô duỗi tay chỉ vào bảng giá trên tường, cao giọng nói: "Ngươi ăn canh mì thêm thịt bò, canh mì là 10 tệ, còn thịt bò là 5 tệ, 10 cộng 5 bằng 15. Ngươi không biết tính sao, thực sự ngươi đến từ cao trung của chúng ta sao?"

Vương Đông Hải bị nói mặt đỏ tai hồng, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, đành hung hăng mà móc từ túi ra 5 tệ hướng Cố Miểu mà ném: "Cho ngươi, đều tại ngươi nói chuyện không rõ, còn ở đây bán cái gì"

Hắn đem cặp sách ném đến trên lưng, không nhìn đến Trình Sở mà sải bước nhanh ra khỏi tiệm mì.

Trình Sở nhìn theo bóng lưng của anh ta, trợn mắt, nhỏ giọng nói: "Đây là kiểu người gì vậy?"

Cô xoay người lại, chỉ thấy Cố Miểu đang ngồi xổm trên mặt đất, trầm mặc mà nhặt lên tờ năm tệ nhàu nát.

Bộ quần áo lao động của cửa hàng rộng thùng thình khoác trên người anh, khiến anh thoạt nhìn càng xanh xao, gầy guộc.

Trình Sở thấy lòng mình trở nên chua xót, mím môi nhẹ giọng nói: "Cậu đừng để ý đến loại người này"

Rút đi sự lạnh lùng lúc nãy, âm thanh của cô gái nhẹ nhàng mềm mại.

Cố Miểu chỉ cảm thấy mình như được cho ăn một viên kẹo bông mềm mại, trái tim ngọt ngào như muốn tan chảy.

Anh cố vuốt thẳng tờ 5 tệ nhăn nhúm, bỏ vào quầy thu ngân, nhỏ giọng nói: "Cám, cám ơn"

"Không cần, không cần". Trình Sở lấy tiền từ trong túi ra đưa cho anh: "Của tớ là một mì gạo sanxian với một cái trứng chiên, tổng cộng là 13 tệ, đúng không?"

Ngón tay của cô tinh tế, thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ.

Đó là một đôi tay chơi đàn dương cầm.

Cố Miểu rũ mất, thấy tờ 10 tệ phẳng lì cùng với 3 đồng tiền xu xếp thành tòa tiểu sơn trong lòng bàn tay cô.

"Tớ, tớ, tặng cậu, cám, cám ơn cậu, giúp tớ"

Cố Miểu không biết phải cám ơn như thế nào, chỉ có thể nói những lời như vậy.

Tuy rằng 13 tệ là tiền lương nửa buổi của anh, nhưng nghĩ đến việc dùng nó cho cô, trong lòng lại dâng lên sự ngọt ngào vui sướng.

"Đừng, như vậy không phải cậu thiệt lớn sao, tớ chỉ tìm về cho cậu 5 tệ, vậy mà cậu đáp lại tớ 13 tệ"

Cô như sợ anh cự tuyệt, trực tiếp đem 13 tệ đặt trên quầy thu ngân, đeo cặp sách lên rồi chạy đi.

Lá cây ngô đồng rơi xuống trước cửa, Cố Miểu nhìn theo bóng dáng của cô, bất giác mỉm cười.

Chờ đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, anh như mới từ trong mộng tỉnh lại.

Đã bao lâu rồi chính mình không cười qua.

Kim đồng hồ chậm rãi chuyển hướng 9 giờ, đã đến giờ tan tầm.

Đợi cho đến khi Cố Miểu đóng cửa hàng lại, chấn động mạnh mẽ trong lòng không những không dừng lại mà còn dần trở nên mạnh mẽ hơn, giống như ngọn lửa càng ngày càng bùng cháy trong mùa đông, thiêu đốt góc trái tim lạnh lẽo.

Anh bắt đầu hi vọng, một ngày nào đó có thể lại gần người con gái rực rỡ như ánh sáng mặt trời kia, chỉ cần nói với cô một câu, hoặc chỉ vài chữ cũng được.

Chỉ là thu đi xuân tới, cây ngô đồng bên cạnh cửa hàng đã rụng hết lá, lại một lần nữa phủ lên mình màu xanh tươi mới.

Cô gái đó vẫn không tới.

Cố Miểu rất ít khi có thể ở trường học mà nhìn thấy cô, chỉ có vài lần, nhưng lần nào cô gái cũng được rất nhiều người vây quanh.

Mà anh đến cơ hội được tiến lại gần cô cũng không có.

Cuộc sống dường như lại quay lại vị trí ban đầu, ánh sáng mặt trời lộng lẫy kia đã biến mất trong cuộc đời anh.

Nhưng cái xúc cảm ấm áp đó, phảng phất như cũ khắc dấu trong tim và tan vào tâm hồn anh.

Anh nghĩ rằng khoảng cách gần nhất giữa họ sẽ chỉ là trên hành lang gặp thoáng qua.

Chưa bao giờ nghĩ đến một ngày, cô gái ấy lại xuất hiện trong cuộc đời anh một lần nữa.

Khoảnh khắc đó, tựa như cây gỗ khô được tái sinh, trái tim đã chết của anh cũng nháy mắt đập trở lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Miểu: Chúng ta có một đoạn quá khứ không rõ, mặc dù cô ấy đã quên (khổ sở)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv