Đại sảnh bỗng lâm vào im lặng.
Cả Ôn Đình Xuân và Thẩm Cao Lam đều không ngờ tới, một tiểu thư luôn sống trong khuê phòng như Ôn Ninh lại có thể nói ra những lời này. Lương thị lại càng choáng váng, làm sao mà Ôn Ninh có thể chính xác nói ra những lời mà bà ấy suy nghĩ bấy lâu nay?
Ôn Ninh vẫn rũ mắt xuống, nhướng mày, nàng không cảm thấy có gì không ổn.
Phải thừa nhận rằng những lời này không phù hợp với một cô nương chưa gả như nàng, quả thực là đã vượt quá giới hạn, nhưng khi nàng nghe thấy Lăng Lan nói hai nhà đang bàn chuyện nghị thân, thì phản ứng đầu tiên của nàng chính là -- không thể gả.
Nếu chỉ nói về Thẩm Tấn thì hắn là người vô cùng ưu tú. Trong lòng có văn chương, có chí lớn, lại cũng có tình ý với nàng. Kiếp trước nếu hắn không ngần ngại làm ầm ĩ với Lương thị, không phải nàng không cưới, thì căn bản nàng cũng không thể gả được vào Thẩm gia.
Kiếp trước khi nàng ở tuổi này, thực sự nàng đã từng đem lòng ngưỡng mộ hắn, sau khi biết tin hắn chiến tử xa trường thì ngày nào nàng cũng lấy nước mắt rửa mặt, kiên quyết thủ tiết vì hắn.
Nhưng sau khi sống lại, nàng rõ ràng hơn ai hết rằng, gả cho một người, không chỉ là gả cho một mình người ấy mà còn là gả cho cả gia đình của người ấy nữa.
Nếu kiếp trước không phải nhờ Lương thị, thì làm sao nàng lại dễ dàng mà trở thành vật trong lòng bàn tay của Bùi Hữu như vậy?
Nghĩ tới Bùi Hữu, Ôn Ninh cúi người càng thêm thấp: "Phụ thân, Thẩm bá phụ, Thẩm bá mẫu, A Ninh thực sự không muốn gả. Nhị công tử tuấn tú lịch sự, văn thao vũ lược, nhất định có thể tìm được một nàng dâu tốt hơn A Ninh, vẫn mong ba vị trưởng bối thành toàn."
Nói thì đều đã nói đến trình độ này, không có lý nào lại bàn bạc tiếp về việc hôn sự này.
Mặc dù đúng như mong muốn của Lương thị, nhưng Thẩm gia của bà lại từ chủ động biến thành bị động, lời nói đều là một mình Ôn Ninh nói hết, lại còn nói đến mức dứt khoát và kiên quyết như vậy, làm bà cũng cảm thấy mất mặt, bà phất tay áo đứng dậy lạnh nhạt hừ một tiếng, trực tiếp rời đi.
Thẩm Cao Lam nhìn Ôn Đình Xuân, rồi lại nhìn Ôn Ninh, thở dài, theo sau rời đi.
Chỉ còn lại Ôn Đình Xuân, nhìn Ôn Ninh với vẻ mặt bất ngờ.
Ôn Ninh vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo.
Một lúc lâu sau, Ôn Đình Xuân mới bình tĩnh lại, ông hỏi Ôn Ninh: "A Ninh, con thật sự không muốn gả cho Thẩm Tấn sao?"
Ôn Ninh đáp lại: "Cha, nếu Thẩm gia thật sự muốn thực hiện hôn ước, thì sớm tại ngày cập kê của A Ninh, chỉ cần mời bà mối tới cửa cầu hôn là được. Thẩm Tấn tuy tốt thật nhưng A Ninh không muốn trèo cao."
Ôn Ninh suy nghĩ kỹ càng như thế làm cho Ôn Đình Xuân cũng phải kinh ngạc: "Thôi, dưa hái xanh không ngọt, cũng khó cho con có thể nghĩ thoáng được như vậy."
Ông thở dài, vẻ mặt mềm mại hơn vài phần, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "A Ninh nhà ta tính tình lương thiện, tướng mạo song toàn, cha sẽ tìm lại cho con một mối hôn sự tốt hơn."
- ---
Bước ra từ chính sảnh, nắng chiều ngày xuân còn chưa rút hết, vẫn còn nhảy nhót trên những nhành hoa đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt trong hoa viên, trên đầu cành vài đôi chim khách đang ríu ra ríu rít, những bông hoa khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ, truyền đến từng trận hương thơm.
Ôn Ninh hít một hơi thật sâu không khí mùa xuân mát mẻ lại ấm áp, lần đầu tiên nàng nhận ra mình thật sự đã trọng sinh, mà còn là trọng sinh có ý nghĩa. Hiện tại nàng có thể thay đổi hôn sự của mình và Thẩm Tấn, tương lai nàng nhất định cũng có thể thay đổi nhiều chuyện hơn, thay đổi kết cuộc của chính mình, thay đổi tương lai của Ôn gia.
Nghĩ tới đây, Ôn Ninh không nhịn được cười lên, nụ cười phát ra từ trong lòng lan đến cả trong ánh mắt.
Lăng Lan đi theo phía sau nàng, vốn đang buồn vì chuyện hôn sự của nàng và Thẩm Tấn không thành, nàng ấy tự trách mình không ngăn được cô nương nhất thời xúc động, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Ôn Ninh đang cười, nàng ấy nhất thời sửng sốt.
Nàng ấy là tiểu thư duy nhất của Ôn phủ, nhan sắc nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn không tự nhận ra vẻ đẹp của mình, tính tình hiền lành dịu dàng ngoan ngoãn, phần lớn thời gian đều cúi đầu xấu hổ, luôn đứng ở phía sau. Cho dù thỉnh thoảng nàng ấy cười thì nhất định phải lấy quạt che mặt lại, rồi uyển chuyển quay người tránh đi, Chứ chưa từng như bây giờ thản nhiên thoải mái mà cười dưới ánh nắng, lại giống như...
Giống như cả người đều bừng sáng.
Lăng Lan chuẩn bị nói rồi lại dừng.
Chẳng lẽ, trước đây nàng đã hiểu lầm tình cảm của cô nương dành cho Thẩm công tử? Việc giải trừ hôn ước với ngài ấy thực sự làm cho cô nương vui vẻ như vậy.
"Lăng Lan, ngày mai chúng ta đi Từ Ân Tự dâng hương."
Cảm tạ ông trời, cảm tạ thần linh, cảm tạ Bồ Tát, đã cho nàng cơ hội làm lại lần nữa.
Lăng Lan liên tục đáp vâng, bị Ôn Ninh lây nhiễm, cũng vui vẻ theo.
Lương thị nổi tiếng là người khó sống chung, có lẽ không gả vào Thẩm gia cũng là một chuyện tốt.
Ôn Ninh ở tại Hương Đề viện, sau khi đưa nàng về tới, Lăng Lan lại vội vàng đi tìm quản gia báo lại hành trình ngày mai, để còn sớm thu xếp xe ngựa và nhân lực.
Ôn Ninh tự mình trở về phòng, vừa vào phòng đã nhìn thấy bát chè đặt trên cái bàn tròn ngoài sảnh, là món hoa quế nấu kỷ tử (1) mà nàng thích nhất.
Mặc dù đã nguội nhưng Ôn Ninh vẫn cầm lên cắn một miếng.
Cũng không phải lâu rồi nàng chưa ăn.
Mà là vì vào năm cuối cùng nàng còn sống, khi đó nàng đã kiệt sức rồi, Bùi Hữu cuối cùng cũng không nhốt nàng nữa, hắn tìm cho nàng một trạch viện ở ngoại ô cách xa kinh thành, cho lui hết các thủ vệ ở xung quanh, lại còn tìm hết đầu bếp nổi tiếng ở khắp mọi nơi về, chỉ vì nấu món này cho nàng. Ba tháng cuối cùng, hắn trực tiếp tìm Lăng Lan đã lấy chồng ở xa trở về, chính vì vậy mỗi ngày nàng đều có thể ăn được món mà mình thích nhất.
Nhưng mà hương vị lúc đó khác với lúc này.
Ôn Ninh ăn hết miếng này đến miếng khác, không khỏi suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào.
Khi nàng tỉnh lại sau cơn ác mộng, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì mình sống lại trước khi quen biết Bùi Hữu, nhưng điều này thật ra cũng không hoàn toàn chính xác.
Năm đó Bùi Hữu tốn rất nhiều công sức để đoạt vợ người khác, không quan tâm tới việc nàng có đồng ý hay không, đem nàng nuôi dưỡng ở ngoại thất, cuối cùng thậm chí còn bất chấp cả ánh mắt thế nhân cưới nàng làm chính thê, chỉ vì khi còn bé hắn và nàng có một khoảng thời gian cùng nhau chơi đùa.
Lúc đó Bùi Hữu không phải họ Bùi, mà chỉ là một người Bùi gia lưu lạc bên ngoài, còn chưa có nhận tổ quy tông trở thành thế tử, tên hắn là Vương Hữu.
Mà nàng mới chưa đến mười tuổi, đầu óc còn vô cùng đơn giản, được hai ca ca dẫn theo đi trèo cây móc tổ chim, rồi còn chui lỗ chó, nào đã hiểu thiếu nữ thẹn thùng là cái gì. Thường xuyên giấu Ôn Đình Xuân, mặc quần áo của hạ nhân, trát đầy bùn đất lên mặt, đi theo các ca ca ra ngoài phủ chơi.
Chính là lúc đó, nàng quen biết Vương Hữu, vẫn còn là dân thường.
Nhà Vương Hữu nghèo, mẫu thân bệnh nặng, phụ thân hắn một mình làm hai phần công việc nên cả nhà không lo bị đói, ông ta chỉ cho phép Vương Hữu đọc sách, chứ không cho phép hắn lo đến việc nhà.
Ôn Ninh đi theo hai người ca ca biết được không ít cách kiếm tiền bằng phương pháp đầu cơ trục lợi, nên thường dẫn theo Vương Hữu, nơi này trèo lên đỉnh núi hái thảo dược, nơi kia xuống chân núi bắt gà rừng.
Khi đó nàng tùy tiện bịa ra một cái tên, nói với Vương Hữu rằng tên nàng là "Tiểu Nhã", là nữ nhi của một gia đình nghèo ở thành tây.
Lúc đó Ôn Đình Xuân công việc bận rộn, còn thường xuyên phải ra ngoài làm công sai, đi một chuyến cũng mất mười ngày nửa tháng, Ôn gia không có chủ mẫu, làm gì có người có thể quản được hai vị công tử một vị tiểu thư chứ.
Một lần Ôn Đình Xuân trở về, đúng lúc nhìn thấy hai vị tiểu công tử người đầy bùn, cười đùa tí tửng đang chui về từ lỗ chó ở hậu viện, theo sát ở phía sau là hòn ngọc quý của ông, Ôn Ninh cả người đầy bụi đất, trong lúc nhất thời ông tức muốn hộc máu, nổi trận lôi đình.
Ôn Đình Xuân mặc dù có hoài bão, nhưng trong nhà có hai nhi một nữ, ông lại không muốn tục huyền, càng không muốn nuôi dậy bọn nhỏ thành nam không ra nam, nữ không ra nữ, nên từ đó ông từ bỏ con đường làm quan, dành nhiều thời gian hơn vào việc trong nhà, cũng từ đó Ôn Ninh không có cơ hội chạy ra ngoài làm loạn nữa.
Sau khi lớn lên Ôn Ninh đã sớm quên mất chuyện này, nàng chưa từng nghĩ tới vị Trạng Nguyên nổi danh khắp triều, thi đỗ lục khôi (2), sau đó còn làm oanh động cả kinh thành vì được Bùi gia nhận về trở thành thế tử Quốc Công phủ - Bùi Hữu, lại chính là thiếu niên nghèo Vương Hữu mà nàng từng quen biết lúc nhỏ, hắn lại còn coi nàng là ánh trăng sáng, một mực tìm kiếm.
Nếu như có thể trọng sinh về năm chín tuổi, nàng chắc chắn sẽ thành thật ở nhà, không bao giờ đi ra cửa trêu chọc người bề ngoài ngây thơ nhưng nội tâm đen tối như Vương Hữu.
Nhưng bây giờ nàng đã mười lăm tuổi, theo tuyến thời gian ở kiếp trước, thì mấy ngày sau sẽ yết bảng kết quả của kỳ thi mùa xuân, tin tức Vương Hữu trở thành hội nguyên (3) sẽ truyền khắp kinh thành, sau đó thi Đình hắn lại đỗ đầu, trở thành lục khôi Trạng Nguyên của Đại Dận.
Cũng bởi vì lần này thanh danh của hắn được lan truyền rộng rãi mà Vương Hữu được Trấn Quốc Công phủ lánh đời từ lâu chú ý, Trưởng công chúa vốn ăn chay niệm Phật nhiều năm không ra khỏi cửa, vậy mà mới gặp hắn lần đầu mà cứ như đã từng quen biết, Sau khi điều tra cẩn thận về thân thế của hắn thì mới phát hiện ra hắn chính là nhi tử hai tuổi vô tình lạc mất của nàng.
Vương Hữu được lấy lại họ Bùi, vốn đã có danh hiệu Trạng Nguyên, lại có thêm cái danh thế tử, hắn không còn khiêm tốn giấu tài nữa, mọi người đều biết vị tân quý nhân này làm việc dứt khoát, tính cách bất thường.
Mà khi đó nàng đang chờ Thẩm Tấn hoàn thành tam thư lục sính, gả vào Thẩm gia.
Cũng không nhớ rõ là ngày nào nàng và Lăng Lan cùng ra ngoài đặt mua vật phẩm cần thiết cho hôn lễ, nàng bất ngờ gặp lại Bùi Hữu trước cửa một tiệm thuốc.
Bùi Hữu lớn hơn nàng sáu tuổi, lúc nàng chín tuổi, thì hắn đã mười lăm tuổi. Vì thế nên đã mấy năm trôi qua dáng dấp của nàng đã có sự thay đổi rất lớn, nhưng Bùi Hữu lại không khác bao nhiêu so với trước, chỉ là quần áo trang phục lộng lẫy quý giá hơn xưa nhiều.
Nếu chỉ là nhìn thấy hắn, có lẽ Ôn Ninh còn không nhớ ra, nhưng trùng hợp hắn lại đứng trước cửa tiệm thuốc mà năm đó bọn họ thường đến, khuôn mặt quen thuộc, cửa hàng quen thuộc, lập tức đánh thức ký ức của Ôn Ninh.
Trong lúc nàng đang sửng sốt, người tùy tùng bên cạnh Bùi Hữu chắp tay nói: "Thế tử, vị lão bản kia vẫn nói là không có quen biết với vị cô nương nào tên Tiểu Nhã cả, nhìn vẻ mặt cũng không giống như đang nói dối."
Vẻ mặt Bùi Hữu lạnh lùng nghiêm nghị, như thể hắn sinh ra đã cao quý, cũng không còn nhìn ra dáng vẻ nghèo túng ngày xưa. Nghe thấy vậy hắn khẽ cau mày, dường như cực kỳ thiếu kiên nhẫn, quay đầu lại thì vừa vặn đối mặt với Ôn Ninh đang giật mình ngơ ngác.
Ôn Ninh cách đó cũng không xa, nàng nghe được rõ ràng câu nói kia của tùy tùng.
Tiểu Nhã?
Đó không phải là nàng sao?
Khi đó tâm tư Ôn Ninh rất đơn thuần, nàng chỉ nghĩ rằng Trạng Nguyên lang Vương Hữu nổi tiếng toàn thành dạo gần đây, thế tử Quốc Công phủ thất lạc nhiều năm Bùi Hữu thế mà lại là Vương Hữu mà nàng biết lúc nhỏ? Đã thế sau khi hắn trở thành người quyền quý, còn nhớ đến việc đi tìm nàng?
Quả nhiên Vương Hữu là một người lương thiện.
Chắc là năm đó nàng rời đi không nói lời từ biệt, sau đó cũng chưa từng xuất hiện lại, làm cho hắn lo lắng đến tận bây giờ lại còn đi tìm nàng.
Mà Bùi Hữu dường như cũng cảm thấy nàng nhìn khá là quen, bình tĩnh quan sát nàng.
Nàng mỉm cười, hướng về phía hắn lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm mà nàng thường làm khi còn bé.
Hai mắt Bùi Hữu lập tức sáng lên, đuôi mắt nhiễm lên ý cười, nhanh chân đi tới.
Khi hắn vừa tới trước người nàng, Ôn Ninh đã hướng về phía hắn hành lễ: "Ôn thị A Ninh, gặp qua thế tử gia."
Bàn tay đang định đỡ nàng của Bùi Hữu khựng lại giữa không trung, một lát sau hắn nắm tay lại thành quyền, giấu ở sau lưng.
(1): chè hoa quế kỷ tử
(2): lục khôi hay lục nguyên cập đệ là từ dùng để chỉ người có thành tích đứng đầu trong cả 6 kỳ thi: thi huyện, thi phủ, thi viện, thi hương, thi hội, thi đình, trong lịch sử TQ chỉ có 2 người đạt được danh hiệu này.
(3): Hội nguyên là từ dùng để gọi thí sinh đỗ đầu trong kỳ thi Hội, đỗ đầu trong kỳ thi Hương là Giải nguyên, đỗ đầu trong thi Đình là Trạng nguyên.