Cố Hoài an tĩnh ngồi ở ban công, một tay giữ trán, quanh người tràn ngập khí lạnh, vẻ mặt người sống chớ lại gần.
Cún nhỏ nhìn đến hắn còn bị dọa, Lăng Phong cũng không dám tự đi tìm xúi quẩy, vì thế chạy tới Giang Lãng, hai người cùng nhau thì thầm lẩm nhẩm: " Này, Cố Hoài là đang làm sao vậy, sao cứ thấy giống dượng cả đến? Tớ khi không được uống trà sữa cũng không đến nỗi như vậy a....."
Giang Lãng vặn vẹo uy một tiếng: " Hắn gần đây tâm tình bất định, lần trước tớ chạm vào hắn, thiếu chút nữa đã đem tay tớ vặn gãy!"
Lăng Phong nghĩ nghĩ: " Là thí nghiệm không thuận lợi, vẫn là bị tiểu mê muội làm phiền đi? Hắn cái kia hẹn hò hai lần đều trốn không được, phỏng chừng hôm nay lại bị tiểu mê muội làm phiền....."
Giang Lãng sờ sờ cằm, trong đầu tựa hồ thoáng hiện cái gì, nhưng hơi giật mình, liền bỏ qua: " Đối với hiểu biết của tớ, có chút không giống a......"
Lăng Phong ngáp một cái: " Thành tâm đi ngủ là tốt nhất, ngủ thôi ngủ thôi......."
______________________________________________
Cùng bọn Cố Hoài từ biệt xong, Kỳ Nguyệt cũng đỡ Tống Thu Thu về ký túc xá.
" Nguyệt bảo bối, thật sự phải nói, vận khí của cậu thật sự quá tốt, đi ra ngoài mua cơm cũng có thể gặp được đại lão, có biết bao nữ sinh đổ về viện nghiên cứu cũng không có gặp được....."
Tống Thu Thu vui vẻ vừa ăn vừa uống trà sữa, dư quang lướt đến Kỳ Nguyệt, phát hiện trạng thái cô có chút không đúng.
" Cậu như thế nào, lại có điểm thất thần?"
Kỳ Nguyệt nâng gương mặt, thở dài: " Hôm nay lúc đi mua cơm, tớ gặp bọn người Kỳ Trân....."
" Như thế nào? Bọn họ gây sự sao?" Tống Thu Thu lập tức vén tay áo, một bộ muốn tìm người đánh lộn, kết quả thiếu chút nữa lại trật eo.
" Cậu đừng kích động, không sao hết, chỉ là, trước khi tớ đi, nghe Kỳ Trân nói, Sở Mộ Phàm sắp về nước......." Kỳ Nguyệt lẩm bẩm nói.
" Sở Mộ Phàm?" Tống Thu Thu bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, tựa hồ vô cùng không thích người này: " Hắn về nước thì liên quan gì đến cậu, cậu không sẽ còn thích hắn đi?"
" Sao có thể, chính là cảm thấy trong lòng không thoải mái, cậu nói, năm đó tớ với cậu ấy quan hệ cũng khá tốt đi? Kết quả, cậu ấy đi mấy năm thay đổi số liên lạc, đến việc về nước tớ cũng chỉ được nghe qua miệng người khác! Còn không phải là quá vô tâm sao, tớ cũng không phải bắt cậu ấy cưới tớ, đến nỗi sợ tớ trốn thành như vậy......."
Tống Thu Thu hừ lạnh một tiếng: " Cái gì mà quan hệ khá tốt, tốt thế nào tớ cũng ghét, nể mặt mũi của cậu, tớ liền để ý một chút! Hắn đối với cậu thế nào, không tiếp thu cũng chẳng cự tuyệt, cứ mãi y dưa......."
Kỳ Nguyệt uống một ngụm trà sữa, nháy mắt thể xác tinh thần đều thoải mái: " Không nói nữa, cũng lâu vậy rồi, dù sao về sau cũng sẽ không gặp lại....."
Bên này Kỳ Nguyệt vừa dứt lời, Wechat đột nhiên phát tin nhắn.
Tùy tay click vào, là một lời mời kết bạn, ghi chú một dòng: Kỳ Nguyệt, tớ là Mộ Phàm.
Kỳ Nguyệt: "........."
Tống Thu Thu thấy thần sắc Kỳ Nguyệt không đúng, hỏi một câu: " Ai vậy?"
Kỳ Nguyệt đem điện thoại cho cô nhìn thoáng qua.
Tống Thu Thu thấy rõ mồn một dòng chú thích kia, thiếu chút nữa đem hộp cơm đổ hết: " Ôi trời! Sở Mộ Phàm! Cậu ta cư nhiên còn có mặt mũi chạy tới kết bạn với cậu! Nhiều năm như vậy không liên hệ, hiện tại thêm cậu làm gì?"
Kỳ Nguyệt đỡ hộp cơm của Tống Thu Thu: " Cậu bình tĩnh chút! Phỏng chừng là vừa về nước nên muốn liên hệ với bạn học cũ....."
Đại khái là bởi vì Kỳ Nguyệt không có đồng ý, Sở Mộ Phàm liền gửi thêm một tin nhắn: [ Tớ rất nhớ cậu]
Kỳ Nguyệt: ".........."
Tống Thu Thu: "......?!!!"
Dao đâu?!