Thấy thái độ thành khẩn của đối phương, Kỳ Nguyệt nhiều thêm vài phần hảo cảm, " Không có việc gì, không cần khách khí, cậu chỉ cần nói rõ nội dung cậu cùng giáo sư Thẩm thảo luận là được. Cậu kết thúc chuyện bên kia chưa?"
Kỳ Nguyệt tưởng tượng đến khoai tây kỹ thuật mới của giáo sư Thẩm liền có chút nóng lòng, một phút một giây đều không muốn đợi.
Cố Hoài nhìn đồng hồ trên tay, " Bên kia khả năng một lát nữa sẽ kết thúc, nếu cậu không vội, có thể cùng bạn của cậu qua đó."
Tống Thu Thu vừa nghe, lập tức nắm tay Kỳ Nguyệt rung lắc thỉnh cầu, " Nguyệt Nguyệt bảo bối, đi thôi đi thôi! Dù sao chúng ta cũng hoàn thành xong nhiệm vụ rồi! Đi mà! Lần sau bán khoai trực tiếp, tớ sẽ giúp cậu!"
Kỳ Nguyệt liếc cô một cái: " Thật ra cũng không cần, không có cậu thì tớ và khoai tây vẫn rất tốt....... Nhưng nếu cậu phát hồng bao, tớ có thể suy nghĩ lại một chút."
Tống Thu Thu ước lượng sinh hoạt phí của mình một chút: "....... Tớ không xứng."
Tống Thu Thu không có biện pháp, lại gần bên tai Kỳ Nguyệt nhỏ giọng nói, " Chúng ta cùng nhau đi qua đó, không phải cậu có thể sớm nghe về bí kíp khoai tây đó sao?"
Kỳ Nguyệt suy xét một chút, cảm thấy Tống Thu Thu nói cũng không phải không có đạo lí, " Cái đó.... Tôi cùng Thu Thu qua đó, cậu vừa đi vừa nói cho tôi nghe được chứ?"
Cố Hoài tiện tay gỡ hoa thảo diệp dính trên đầu Kỳ Nguyệt, đôi mắt đẹp đào hoa như nhuộm dần ôn nhu: " Được."
Vì thế, Kỳ Nguyệt còn có Tống Thu Thu cùng nhau đi đến khu trường bắn.
Trên đường, Cố Hoài trước nói vài câu đơn giản với Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt ở bên cạnh nghe được nhìn không chớp mắt, thường thường gật đầu: " Nói có lí......"
Tống Thu Thu căn bản không hiểu bọn họ nói cái gì, chỉ đi theo phụ họa: " Đúng đúng, giá trị nhan sắc xác thật có lí!"
Kỳ Nguyệt vừa đến gần đã nghe được đám người nghị luận việc Cố Hoài thua trận bị phạt.
" Thật may nhờ có Cố Hoài, bằng không tiểu tử Giang Lãng kia cũng thê thảm rồi đi. Vốn dĩ Giang Lãng điểm thấp nhất, chỉ được hai điểm, kết quả, Cố Hoài cho hắn lót đế!"
" Không có biện pháp, Cố Hoài phỏng chừng là lần đầu chơi, nếu không cũng không đến...."
"A, cậu nói không đến gì?"
Giang Lãng đang muốn mở miệng nói chuyện thì nhìn thấy Cố Hoài đã trở lại, bên cạnh còn có hai nữ sinh?
Ân? Như thế nào lại mang cả người về thế này.....
" Hai vị này là bạn học cùng trường chúng ta, khoa Nông Học." Cố Hoài giới thiệu một chút.
" Kỳ Nguyệt." Kỳ Nguyệt giới thiệu đơn giản.
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều mang ánh mắt tò mò hướng tới Kỳ Nguyệt.
Kì thật thời điểm này, trên mặt Kỳ Nguyệt đã không còn những chấm bùn, làm lộ ra làn da trắng nõn, ngũ quan cũng không khó coi, chính là người dính đầy bùn đất, cảnh tượng một lời khó nói hết.
Cho nên vừa rồi nghe hình phạt là phải đi hôn tiểu cô nương này, ai cũng tái mặt, thầm cầu lão phật gia bắn trúng hồng tâm.
" Chào mọi người, tớ tên Tống Thu Thu, ngại quá, không quấy rầy mọi người chứ?" Tống Thu Thu lễ phép chào hỏi.
" Sẽ không sẽ không! Lại đây cùng chơi đi, đều là bạn cùng trường cả! Càng đông càng náo nhiệt!"
Mọi người cùng hai nữ tử lôi kéo làm quen, vốn là hình phạt dành cho Cố Hoài.
Cố Hoài cũng không cự tuyệt, tự nhiên bọn họ gì cũng không dám nói.
Đặc biệt là nữ sinh tên Kỳ Nguyệt, vừa rồi trên đường một bước cũng không rời Cố Hoài, đôi mắt luôn dính trên người hắn, nghe rõ từng chữ hắn nói.
Rõ ràng đã bị Cố Hoài làm mê đầu. Ai, lại rơi vào lưới tình......
Có người nhìn về phía Kỳ Nguyệt, mở miệng cười chế nhạo, " Bạn học, vận khí cậu cũng tốt quá đi! Cậu chắc cũng biết nữ sinh trường ta đối với Cố Hoài tựa như sói đói?"
" Đúng vậy, không nghĩ tới người phá đi đóa hoa cao lãnh này lại là cậu, cứ như đóa hoa trên núi cao lại bị người khuyết tật hái được!"
Không ít người đều chen vào trêu ghẹo.
Kỳ Nguyệt mày nhíu lại, theo bản năng mở miệng nói: " Hả! Tớ cũng không có hái đâu? Còn có...... Đó là khoai tây mà...."
Bên cạnh Cố Hoài ý cười lúc ẩn lúc hiện: " Ân, là tôi đưa, không phải hái."