Cô hớt hãi chạy thật nhanh đến vùng cấm địa quân Minh Đại, hét lớn:
- Cứu tôi, cứu tôi với, có người đang rượt đuổi.
Bọn lính vừa nghe động tĩnh lạ liền xách súng chạy ra, ngắm nòng vào phía cô.
- Ả ta là ai?
- Hình như từ bên phía Quảng Tiến.
Họ tiến đến cảnh giác giựt mạnh cổ cô xuống đất, tra hỏi:
- Mày là ai hả?
Cô hoảng loạn khóc thét lên tức tưởi, giọng nói đau khổ:
- Bọn quân An Nguy, lũ s*c v*t đó định hãm hiếp tôi, cứu với.
Họ vẫn không buông lỏng cảnh giác, liền lấy bộ đàm liên lạc với bên cục trưởng rồi đưa cô vào ngục giam.
Cô sợ hãi ôm mình ngồi co ro một góc ngục, không dám nhìn mặt ai.
- Điếm à?
Tên cục trưởng đi đến, nhận ra là dân Quảng Tiến liền chê ghẹo nói.
Một tên quản ngục mở cửa cho hắn bước vào, hắn ngồi sụp xuống, nâng cằm cô lên, ngắm nghía một lúc rồi nói:
- Hửm? Dáng người không tồi, dù có là điếm thì vẫn có thể bán cho bọn thương gia.
- Thưa, nó là dân Quảng Tiến, liệu nó có thông đồng gì với quân An Nguy không?
Tên cục trưởng nhíu mày nhìn cô, đột nhiên tát thẳng một bạc tay thật mạnh rồi nói:
- Ha, nó yếu đuối như thế, làm gì có thể qua mặt được chúng ta, bọn thương gia trên sàn đấu đang rất khao khát một tên thiếu nữ, vừa hay có "mồi lạ".
Ánh mắt cô có chút xao nhãn, vừa cảm thấy kế hoạch đi đúng hướng vừa khóc lóc van xin:
- Không, các người định làm gì tôi, thả ra...
Cô bị kéo lê bởi hai tên lính to, vác thẳng cô lên xe rồi cho đi trong đêm.
_____________
Cô bị bắt đến một căn phòng nhỏ, vừa hay có một phụ nữ trung niên trang điểm đồ đạc lộng lẫy bước ra, nhìn cô rồi nở nụ cười nham hiểm.
- Haha, con này bén thế, bán chắc cũng được kha khá đấy ông lớn ạ.
- Hoa hồng 6:4 đấy, tôi tìm ra nhỏ đó, con điếm này còn non mà lại là dân Quảng Tiến, lo cẩn thận coi chừng nó.
- Tôi bước rồi ông ạ.
- Được rồi tôi có việc bận đi trước, hẹn gặp lại.
Cô run rẩy đứng trước cửa mà khóc đau thương, nào ngờ mụ đó nắm thẳng tóc cô lôi vào, ra lệnh cho bọn nô tì xung quanh:
- Cho nó bộ hôm qua ấy, nhanh nhanh trễ buổi đấu giá rồi kia kìa.
Lần đầu cô mặc những bộ đồ hở hang đến như vậy, thậm chí còn sắp lộ cả ngực và mông, tay chân bị siết còng lại rồi nhốt vào lồng sắt kéo ra ngoài.
- Được rồi được rồi, mọi người bình tĩnh, bây giờ chính là món hàng quý giá nhất của chúng tôi, chắc chắn quý thương gia thích đấy.
Cô được lôi ra ngoài sân khấu, phía dưới là hàng ngàn con mắt người đàn ông đàn bà có đủ, đột nhiên lòng cô thật sự sợ hãi.
- Món hàng này bắt đầu từ 1000 vạn.
- 3000 vạn.
- 6000 vạn.
- 6000 vạn lần 1.
- Lần 2.
Tên khua mép mập ú phía trước đắc thắng vì sắp có được món quà thật giá trị.
- 100.000 vạn.
Tên thiếu gia cuối phòng thốt lên một giá trị hết sức to lớn với dáng vẻ ung dung bình thản, thậm chí còn vắt chân vào nhau ngồi nhịp giò khích chiến.
- 100000 vạn lần 1.
- Lần 2.
- Lần 3....
- Xin chúc mừng, món quà giá trị này đã thuộc về thiếu gia nhà họ Luân.
Cô vẫn chưa hết hoảng sợ, mọi người tháo vòng đưa cô đến trước mặt thiếu gia, chân tay cô tê cứng đến mức ngã xổng xoài trên mặt đất nước mắt lã chã rơi.
Tên thiếu gia trẻ tuổi nâng nhẹ cằm cô lên, nhếch mép cười rõ hài lòng rồi hôn lên trán cô một cái.
- Về.
Hắn khẽ ra lệnh cho nô tì trước mặt, họ liền tức tốc chuẩn bị xe, lúc này hắn mới mở miệng nói với cô bằng giọng ôn nhu:
- Em mỏi chân sao? Đừng khóc nữa, tôi bế em về.
Cô được bế xốc lên trong lòng hắn, cảm nhận từng nhịp thở rõ ràng, bước chân khoan thai trở ra sân.
- Đi nhanh lên.
Giọng quát to trước mắt khiến cô ngoái đầu lại nhìn, thấy anh đang vật vã trên sàn với đống đồ trước mặt, anh chính là một nô tì.
Anh quay đầu liền nhìn thấy cô đang nằm trong lòng một chàng trai khác, cả hai đột nhiên quặng lòng, nước mắt cô không tự chủ mà khẽ rơi, bộ dạng trước mặt làm sao mà cô có thể gặp lại anh chứ.
Hắn đỡ cô lên xe, chiếc xe nhanh chạy đi đến biệt phủ nhà họ Luân, sau đó hắn lại bế cô bước thật nhanh lên phòng mà không kiêng nể ông bà họ Luân đang đứng trước cửa đợi mình.
*Bộp*
Hắn quăng cô xuống giường một cách thô bạo, sau đó liền nới lỏng chiếc áo gi lê của mình, tiến đến hôn tới tấp cổ cô.
Cả đời này cô vẫn chưa nghĩ đến được cái cảnh bẩn thỉu này liền khóc nấc lên la hét đến khàn cổ:
- Xin anh, xin thiếu gia....đừng....đừng....tôi sợ..
Cánh tay cô cứ bất lực đẩy mạnh tên thiếu gia mạnh mẽ trước mắt, lòng cô không còn vững nữa rồi.
- Đừng.....đừng......
Hắn khẽ dừng động tác lại, rít lên một tiếng thật to:
- Mẹ kiếp, còn tr*nh
Cô ôm mặt khóc lớn, co người lại xoay lưng về phía hắn mà tủi thân hoảng hốt lo sợ.
*Hức hức*
Mặc lại đồ đạc đàng hoàng, hắn tiến đến chạm lấy vai cô, cô hoảng loạn gạt mạnh tay hắn hét lên:
- Đừng động vào người tôi.
Hắn thở dài, ngồi lên giường rồi nói:
- Tôi suốt ngày toàn nằm với mấy cô điếm mua từ đó, tôi tưởng cô cũng thế...
Cô đau khổ ngồi dậy rồi tát cho anh một bạt tay, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Tên thiếu gia nhanh chóng đuổi kịp, cầm chặt tay cô vào phòng rồi khóa cửa.
- Anh....
- Tôi không làm gì cô cả, Luân Vệ Quân tôi không cướp đi đời gái mà tôi qua đường.
Tinh thần cô dần ổn định, hắn tiến đến đưa cô chén trà uống bớt căng thẳng rồi hỏi:
- Cô tên gì?
- Hân Như.
- Từ đâu? Bao nhiêu tuổi?
- Tôi đến từ Quảng Tiến, 23 tuổi.
- Sao cơ? 23 tuổi, nhìn cô còn trẻ hơn thế nữa.
Cô không trả lời, chỉ nhìn vào ly trà trước mắt, hiện rõ ra trên khuôn mặt mình có đầy những vết bầm tím.
- Tôi là Luân Vệ Quân, 33 tuổi.
- Sao? 33 tuổi, anh chỉ 20 thôi.
Cô chợt thể hiện chút nét tinh nghịch, hớn hở bàn chuyện.
Hắn bỗng mỉm cười, cuối cùng cũng cô gái này cũng thoải mái nói chuyện rồi.
- Trẻ thế cơ à?
- Ừm ừm.
Khoảng lặng lại trở lại, lần này hắn cũng từ tốn ngồi cách xa cô rồi hỏi:
- Túng quẩn à, sao lại bán thân?
Cô khẽ liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền nói:
- Bên Quảng Tiến gia đình tôi nghèo khó, tôi còn sắp bị hãm hiếp thì được quân Minh Đại cứu lấy, nào ngờ tôi lại bị bắt vào đó.
Luân Vệ Quân nhìn cô, đôi mắt khẽ nheo lại, hóp một ngụm trà nhỏ liền tức giận đập bàn một cái mạnh:
- Bỏ kiếp! Lo mà thay đồ cẩn thận rồi xuống phòng khách.
- Để làm gì?
- Nói chuyện với bố mẹ tôi, mai tôi cưới em.
Cô nghe đến đây đột nhiên sững sốt, cái tên thiếu gia này đẩy nhanh tốc độ vậy sao?