Cô tỉnh dậy ở trên giường y tế, chiếc áo da của anh vẫn còn nằm nguyên trên người cô.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy vết thương ở tay lẫn chân đều được băng bó kĩ lưỡng thì lòng có chút thổn thức.
Cô bước ra khỏi căn lều, nhìn thấy anh đang cùng các binh lính khác nấu bữa tối thì trong lòng khá ấm áp.
Nhưng sau đó cô nhanh chóng về căn cứ tiểu đội để thay đồ mới, sẵn giặt trả anh cái áo khoác da.
- Báo cáo, thiếu úy Hạ Anh thượng tướng cho gọi đồng chí.
Một binh lính đi vào căn cứ kêu gọi cô đén chỗ thượng tướng.
Ông ta lại có ý định gì nữa sao?
Cô hiên ngang bước đến căn cứ đồ sộ của thượng tướng, giơ tay lên thái dương chào rồi đứng nghiêm chờ đợi lệnh của ông ta:
- Thiếu úy Hạ Anh!
- Có mặt.
- Bắt đầu từ ngày mai, đồng chí và cả tiểu đội Đại Bàng về căn cứ định vị làm việc, không cần đi tuần nữa.
- Tại sao thưa thượng tướng?
- Cả tiểu đội đã biết nơi căn cứ của quân Minh Đại, lại còn cho họ biết rõ mặt như vậy, e là có tiếp tục cũng sẽ giúp như lúc nãy. Tuyệt đối cấm làm theo bản thân, lỡ như hi sinh, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ phong đồng chí làm liệt sĩ. Thế thôi về căn cứ đi.
Nói xong ông liền kêu lính đuổi cô ra khỏi nơi nghỉ ngơi của ông trong sự ngỡ ngàng.
Trong đầu cô liền nghĩ lại, thượng tướng đó giờ nổi tiếng nghiêm khắc mà lại lo lắng cho tính mạng quân nhân của mình nhiều đến vậy sao?
Cô trở về căn cứ cũng đã xế chiều, đi ngang qua chỗ làm cơm tối thì nghe Đăng Khôi kêu ngược lại:
- Hạ Anh!
Cô quay đầu nhìn thấy anh đang chạy đến phía cô, mặt mũi tèm lem khói than, tay cầm lấy một hộp cơm tối đưa cho cô:
- Hôm nay cơm hơi muộn vì thiếu nước, làm được hộp cơm này đưa cho em trước, ăn vào rồi uống thuốc, mau khỏe lại rồi đi cứu người.
Cô chớp mắt nhìn anh chằm chằm, nhìn bộ dạng bây giờ của anh nhìn hài thật, cô không kiềm được mà bật cười cầm lấy hộp cơm quay lưng đi.
Lần đầu tiên cô bật cười, nụ cười của cô rất xinh, lại còn có đồng điếu trên má nữa.
Cô cầm hộp cơm mà lòng như lửa đốt, không biết vì sao lại rạo rực đến vậy nữa.
Thượng tướng đã thông qua bộ đàm thông báo với cả tiểu đội nên cô không cần phải đến phòng họp chung nữa.
Trở về căn cứ, cô ngồi ăn thật ngon miệng, sau đó lại ngoan ngoãn uống thuốc rồi lên giường nằm ngủ.
Đêm đó cô ngủ không sâu giấc, vét thương chẳng hiểu vì sao lại nhói vô cùng, cô không chịu được mà phải đi ra khỏi phòng để hóng gió.
Bước đến dừng lại trước cửa phòng, cô nhìn ngắm bầu trời thật lâu, ngồi trên ghế nhỏ mà vẫn dáng hiên ngang thẳng lưng như vậy.
Cô nhìn xung quanh, khung cảnh thật yên tĩnh, chỉ có ánh sáng từ ánh trăng rọi vào, lấp lóe mong manh.
Gió hiu hiu làm rơi vài chiếc lá nhỏ, cô nhìn qua một căn phòng khác, cửa sổ vẫn chưa đóng.
Hình bóng người đàn ông đang ngồi ghi lại sổ sách thật chăm chú. Chẳng biết là ghi cái gì, nhìn xa thì thấy nhiều quyển sách màu nâu đậm.
Đăng Khôi dưới ánh đèn bàn cùng chiếc mắt kính cận lại càng thêm tinh xảo, sắc đẹp khiến bao người mê mẫn.
Thì ra cái tên thiếu gia hống hách này cũng có ngày chăm chỉ làm việc đến vậy nhỉ.
Cô cứ cuốn vào, nhìn lấy người đàn ông đó mãi, đôi mắt cũng từ từ sụp xuống rồi ngủ khi nào không hay.
Cô ngủ quên trên chiếc ghế nhỏ đó, đột nhiên có bước chân tiến đến, bóng dáng xoay lưng cõng cô bước vào giường, nhẹ nhàng đắp mền nhưng vẫn không quên xem xét vết thương ở chân của cô ra sao.
- Ngủ ngon nhé cô ngốc.
Giọng nói trầm ấm vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm, đem cô vào cõi mộng đẹp.
___________________________
Mở đôi mắt nặng trĩu, cô ngồi dậy trên chiếc giường gỗ nhỏ, vươn vai một cái, cô theo thói quen mang giày vào,đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài định chạy bộ một chút.
- Đứng lại, em vẫn chưa được hoạt động mạnh.
Từ đâu anh đã đứng sẵn trước cửa chờ cô bước ra, cô chỉ cảm thấy giật mình, sau đó liếc anh một cái, giọng rõ chanh chua:
- Chân tôi, anh quản được à?
Lần này anh nhếch môi cười tà mị, liền đáp trả:
- Tôi không quản em, vết thương có nặng thì chặt bỏ chân thôi.
Cô nghe thế cũng cạn ngôn, không biết nên nói thế nào. Cái tên thối, hôm nay biết cãi lại luôn à?
Cô bất lực quay đầu bỏ vào trong phòng, nhưng lại bị tay anh nắm lại, anh kéo cô vừa đi vừa nói:
- Đi theo tôi lấy thuốc.
Chẳng hiểu sao vô lại để mặc anh nắm tay mà kéo cô đi, đến nơi cô liền nói:
- Từ khi nào anh cứ bám tôi thế?
Bóng lưng to lớn của anh đang hướng về cô, mở tủ ra lấy thuốc, giọng nói kia liền cất lên:
- Hôm qua, là ai nửa đêm ngắm tôi làm việc?
Bỗng nhiên cô chột dạ, liền đưa mắt sang chỗ khác, chuẩn bị chạy ra ngoài thì anh đóng sầm cửa tủ, ép cô đến cạnh bàn.
Tay anh đưa thuốc vào tay cô, sau đó liền vén tóc cô ra sau tai, anh thì thầm vào tai cô:
- Sau này, có ngắm hoặc là đừng để tôi biết, hoặc là ngắm thẳng mặt tôi, đừng có nửa chừng lại lăn ra ghế ngủ như thế, tôi sẽ không cõng em về giường nữa đâu.
Giọng anh trầm ấm, phà vào tai cô, cô bỗng run người, mặt cũng nóng hừng hực, đẩy mạnh anh ra, rồi chạy đi mất.
Anh chỉ nhìn bóng lưng cô rồi lại phì cười, thốt nên hai chữ:
- Nhát gan.
Cô chạy về căn cứ thì gặp Minh Khải đang tìm cô, cô liền hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- À, thượng tướng đề nghị cả tiểu đội của đồng chí làm việc ở phòng quan sát, mọi người tập hợp đủ rồi, còn mình đồng chí nữa thôi.
Cô nghe vậy liền chạy đến phòng quan sát, lấy từ túi ra chiếc tai nghe cùng bộ đàm, sau đó còn được đồng đội khác đưa thêm một chiếc mic đeo tai nhỏ, để tiện giao tiếp với các tiểu đội đi thăm dò vị trí hơn.